..Một tên cười khà khà rồi đưa con rắn đang ngoe nguẩy cái đuôi, nó quấn chặt đuôi vào chiếc cổ trắng ngần thon dài của cô.
Rồi mấy con rắn kia cứ thế bò trườn trên cơ thể đã cạn kiệt tinh nhuệ.
Tô Diệc Nhiêm nước mắt vẫn lưng tròng mà chảy ròng rã trên gương mặt xinh đẹp, đôi môi run rẩy tới nỗi không thể mở lời.
Giọng nói nghẹn ứ như có cái gì chèn vào cổ, cô ho khan lên từng tiếng.
Những đợt máu theo đợt ho mà bắn ra tung tóe, khóe miệng đã đỏ lừ vì màu máu tươi tanh tưởi.
Con rắn đen ngàu với cái con ngươi có một vạch kẻ đứng nhìn cô đầy nham hiểm, nó thè cái lưỡi dài ra gần vệt máu vương trên chiếc cổ đã điểm vết hằn.
Giương cái nanh sắc lẻm cắn mạnh vào chỗ xương quai xanh, nơi dòng máu từ khóe miệng đang chảy xuống.
Cô vẫn cảm nhận được cơn đau nhói nơi vùng bị hai cái răng sắc nhọn cắm vào, ánh mắt nhạt nhòa vì nước mắt che đẫy con ngươi, cô chẳng thể thốt lên lời.
- Các người đào tạo rắn kiểu gì mà để nó cắn người, mau cút đi lũ vô dụng.
Hạ Ngọc Uyên hét lên, vội quay sang Dương Lâm Nghiêu để kể lể.
- A Nghiêu, em không cố ý đâu, tại cô ấy tự dụ mấy con rắn nó cắn.. không phải do em... hức ..hức..
" Ngoan nào, cô ta không chết được đâu. "
- A Nghiêu, em đói rồi. Mình đi ăn thôi.
Dương Lâm Nghiêu khẽ gật đầu nhẹ, cười ấm áp nhìn Ngọc Uyên đầy mê luyến.
Bóng lưng hai người vừa khuất sau cánh cửa chứa nỗi u ám và sầu uất đến cùng cực..
Nhưng ngón tay của Tô Diệc Nhiêm bắt đầu thâm tím lại, đôi môi cứ vậy mà tím đi. Vết rắn cắn vẫn đang rỉ máu thì đột nhiên lại đông cứng lại mà chuyển sang màu đỏ thâm tím.
Từ khóe miệng lại liên tục rỉ máu không ngừng..
Những đợt khủng hoảng tinh thần vẫn diễn ra sau 1 tháng ròng rã, những tháng ngày tù giam như địa ngục khiến Tô Diệc Nhiêm như đang ở 18 tầng địa ngục dưới âm tào địa phủ.
Mỗi lần khẽ chợp mắt, những giấc mơ ám ảnh tâm can, đôi mắt lạnh lẽo vô hồn như tu la địa chủ của Dương Lâm Nghiêu luôn nhìn cô đầy thâm cảm.
" Cạch. "
Cánh cửa bám bụi đã lâu giờ lại được mở ra, từng bước chân như nhiều bước chân nặng nhọc đang tiến lại phía cô bị treo đứng.
- Moi sống đứa nhỏ trong bụng cô ta.
Giọng nói quen thuộc mà như xa lạ của Dương Lâm Nghiêu khàn khàn cất lên.
Một toán bác sĩ mặc đồ trắng như dân chuyên đã tập hợp đầy đủ.
Cô y tá nuốt nước bọt rồi cố nén giọng để che đi sự sợ hãi ẩn dật sâu trong tâm trí :
" Moi sống.. tức là không được dùng thuốc gây tê ? "
Nhưng chỉ khẽ nhìn ánh mắt sâu hút như câu trả lời của anh cũng khiến cô y tá ngượng ngại mà gật đầu xin lui.
Tô Diệc Nhiêm vừa trải qua hàng tá nỗi sợ kinh hoàng thì giờ đây lại bị trói chặt hai tay hai chân lên một chiếc giường bệnh cỡ lớn.
Xunh quanh chỉ toàn là ánh đèn chiếu rọi sáng chói cả con ngươi đnag run sợ mà nhìn lên.
Các vị bác sĩ run rẩy mà cầm dao phẫu thuật lên, thật sự sống rất lâu rồi.. họ chưa từng thấy ai lại có lòng dạ hiểm độc như anh - tàn nhẫn đến vô nhân tính.
Cuộc mổ xẻ diễn ra trong sự gào thét kinh hoàng của Tô Diệc Nhiêm, cô cảm nhận được phần dưới như bị những con dao sắc lẻm cứa đứt từng thớ thịt, nước mắt ứa ra hai hàng, giọng cũng khàn đặc theo tiếng thét không ngừng nghỉ.
- Triệt sản cô ta luôn đi. Phế cô ta không bao giờ có khả năng làm mẹ nữa, cắt bỏ tất cả.
" Ban nãy đã không dùng thuốc gây mê rồi, giờ nếu không dùng gây tê.. cô ấy sẽ không chịu được mà chết mất. "
Bác sĩ già cất giọng run sợ nhưng cảm thấy hàn khí lạnh lẽo quanh cơ thể Dương Lâm Nghiêu khiến ông chỉ biết nhẫn nại mà thương xót thay cho số phận của cô.
Mấy cô y tá còn không kiềm được cảm xúc mà lỡ rơi hai hàng lệ đau xót nhìn cô đang sống dở chết dở trên chiếc bàn mổ.
Máu ở phần thân dưới cứ chảy ròng ròng rơi lách tách xuống sàn nhà trắng phau đã bị nhuốm đỏ bởi màu máu tươi tanh nồng.
Mấy vị bác sĩ rén ngang mà liếc mắt, thở dài nhìn cô gái đang quằn quại như tiên nữ bị gẫy cánh.
...Một lần nữa, cái cảm giác đau đến chết đi sống lại cứ xộc lên tới óc Tô Diệc Nhiêm, giong đã khàn tới nỗi không thể hét, chân tay cũng chẳng thể cựa quậy nổi.
Ánh mắt thất thần vô cảm nhìn về phía Hạ Ngọc Uyên và Dương Lâm Nghiêu - cái người mà cô yêu đến điên dại, đánh đổi cả 4 năm trời để thương nhớ về anh.
Hết rồi.. lần này hết thật rồi. Sẽ chẳng còn cơn đau nào sẽ hành hạ cô nữa.. sẽ mau thôi.
Cô khóc trong lòng vì nước mắt đã cạn tới nỗi không thể rơi thêm một giọt nào.. sự tuyệt vọng lẫn hụt hẫng vì tình yêu mà cô dành cho anh đã không còn cảm xúc gì nữa..
...----------------...
Cuộc phẫu thuật cắt bỏ tử cung và buồng trứng đã hoàn thành, xích tay và chân cũng được cởi bỏ, Tô Diệc Nhiêm nằm bất động trên chiếc giường lớn được phủ tấm ga trắng đã đẫm màu máu tươi ấy.
- Đứa con nghiệt chủng này của cô.. tôi sẽ sai người bóp chết nó, cứ yên tâm nhé.
Dương Lâm Nghiêu cười lạnh nhạt trong sự đau khổ tột cùng của Tô Diệc Nhiêm.
- À, còn Tô Minh Nhiễm nữa.. tôi đã sai người buộc tảng đá nặng 1 tạ để dìm hắn xuống dưới biển rồi. Cô sẽ không thể gặp lại anh trai mình nữa đâu.