...2 tuần sau, từng ngày vẫn trôi qua như một căn hầm địa ngục, dày vò và ám ảnh trong tâm trí cô mỗi lần vừa chợp mắt.
Sự thờ ơ của anh trước việc mà cô đã phải hứng chịu.
Đang nằm trên giường, khuôn mặt đã trắng bệch của cô trông tiều tụy đến đáng thương, xương quai xanh đã nhô lên rõ hơn trước.
- Đi theo tôi một chuyến.
Hạ Ngọc Uyên dửng dưng lôi mạnh cô xuống dưới giường rồi kéo ra ngoài cổng, đóng cửa xe vào.
" Cô định đưa tôi đi đâu ? "
Tô Diệc Nhiêm tiều tụy mà cất giọng thỏ thẻ.
Cô ta chẳng nói chẳng rằng mà lao lên xe ô tô, vặn hết cỡ rồi chiếc xe phóng như bay trên con đường ngoại ô dài hun hút.
Xe cộ cứ nườm nượp trên con đường dài và rộng, hàng cây chò chĩa lá xuống lề đường - khẽ rung rinh theo chiều gió man mát của tiết trời mùa đông.
Bỗng Hạ Ngọc Uyên hét toáng lên :
- Hôm nay sẽ là ngày chết của cô.
Chiếc xe tải từ xa lao tới, cô ta bẻ lái mà đâm vụt vào lan can, chiếc ô tô vì lực đâm mạnh mà vỡ cả kính, méo đầu xe rồi tiếng la thất thanh của hai người phụ nữ cùng đồng thời vang lên.
" A...a..a...a...a.."
...
Trong công ty lúc này, một cuộc họp quan trọng đang diễn ra. Bầu không khí vốn đã căng thẳng thì giờ đây lại càng đông cứng hơn bởi hơi lạnh từ người Dương Lâm Nghiêu nhấn chìm.
Mọi người đang run rẩy mà đưa ra đề án, đột nhiên tiếng điện thoại của anh vang lên.. chỉ biết anh khuôn mặt xuống sức hẳn.. tay đập tan chiếc điện thoại, giọng lạnh mà nói :
" Tan. "
Nói rồi cả người vội vàng lao đi như một cơn gió, tiếng thở gấp mà phóng như bay tới bệnh viện to nhất thành phố M.
...Tại bệnh viện, trên hành lang màu xanh dương trải dài là những hàng ghế trắng, màu thuốc sát trùng bay tứ lung tung hòa quyện với tiếng khóc la thảm thiết của những đưa nhỏ bị bệnh.
Một cô y tá dáng người nhỏ nhắm vội mở cánh cửa phòng phẫu thuật ra, hớt hải mà nói :
- Ai là người nhà của bệnh nhân Hạ Ngọc Uyên ạ ? Cô ấy đang thiếu máu gấp, nếu không truyền thì có nguy cơ sẽ..
" Các người có biết làm việc không hả. Nếu không cứu được cô ấy thì mấy tên bác sĩ các người cũng đừng mong sống sót. "
Ánh mắt sắc lạnh khiến cô y tá run tới nỗi không dám cất lời.
- Có cô gái tên Tô Diệc Nhiêm trùng nhóm máu có RH+, nhưng tình trạng của cô ấy lại đang yếu thế hơn.. chỉ e là rút máu sẽ.. chết.
Vị bác sĩ già dặn chừng 50 tuổi, giọng khụ lụ vang lên từ phía sau.
Dương Lâm Nghiêu thờ ơ cất lời mà khiến con người ta nghe xong, dù có chết đi vẫn thấy ám ảnh :
" Rút cho đủ đi, cô ta có chết rồi thì cũng vậy thôi. Cái tôi cần là bảo toàn cho Hạ Ngọc Uyên. "
- Cô ấy hiện đnag mang thai.. chỉ mới gần 1 tuần..
" Câm mồm, tôi nói mạng của cô ta không quan trọng. "
Anh gằn giọng khiến hai người gai góc nổi đầy cơ thể, lòng thầm run mà lùi vào trong phòng phẫu thuật.
...
" Tít..tít..tít..." - Phía trong căn phòng phẫu thuật tràn ngập một màu đen tối sẫm với bao bác sĩ đang tiến hành phẫu thuật.
- Nguy quá, bệnh nhân Tô không biết có chịu được sau đợt rút máu này không. Nhưng vị Dương thiếu lại ra lệnh.. chúng ta không thể không làm theo.
Bỗng cửa phòng được mở ra, khuôn mặt lạnh lùng mà sắc đẹp của Dương Lâm Nghiêu hiện ra, anh mặc một bộ áo bác sĩ, tay đeo găng tay.. bước từ từ vào trong, tay cũng tiện chốt cửa.
- Rút máu.
Anh tiến lại gần chỗ Hạ Ngọc Uyên đã đang được truyền máu từ cánh tay yếu ớt của Tô Diệc Nhiêm.
Khuôn mặt cô ta đã hồng hào và ổn định sắc thái.
- Dương.. Dương thiếu, cô ấy đã mang thai được hơn 1 tháng nhưng.. nhưng...
" Nhưng làm sao..? "
Vị bác sĩ lau mồ hôi trán, đưa tay bám chặt vào thành giường phía sau để bớt run :
- Nhưng do va chạm mạnh nên.. đứa bé mất rồi ạ. Mong anh hãy bớt..
Khuôn mặt vốn điềm nhiên lạnh lẽo của Dương Lâm Nghiêu dần chuyển sang đáng sợ, đôi mắt tối sầm lại, hai bàn tay siết chặt khiến gân xanh nổi hết cả lên.
- Còn cô Tô Diệc Nhiêm này cũng mang thai.. nhưng thật may, đứa bé vẫn rất khỏe mạnh.. vì.. vì..
" Mất con sao, Tô Diệc Nhiêm.. cô đã hại Ngọc Uyên mất đi con của tôi thì đừng hòng mỏng được sống yên ổn. "
Anh tức tối mà đóng mạnh cửa bước ra ngoài, giọng khàn khàn nói :
- Xét nghiệm ADN trong đưa con của cô ta. Tôi cho các người 5 phút.
" Dạ dạ dạ, tôi đã rõ rồi ạ.."
...Một lát sau, chừng 1 tiếng hơn, từ ngoài cổng bệnh viện. Dương lão gia và Dương Lâm Thiên đang hớt hải chạy vào, mồ hôi tuôn ra lã chã trên vừng trán của ông.
- Nhiêm Nhiêm con bé có sao không ?
Ông hỏi với điệu bộ gấp rút, ánh mắt lo lắng mà nhìn đèn phẫu thuật đang chuyển sang xanh.
" Tô Diệc Nhiêm cô ta mang thai rồi. "
Anh đưa tờ giấy xét nghiệm cho Dương lão gia xem, đột nhiên ánh mắt Lâm Thiên trùng xuống mà nhìn.
Dương lão gia vui vẻ cười lớn :
" Vậy là ông sắp có chắt bồng rồi. Ha ha ha.."
Nhưng rồi nhìn vào kết quả xét nghiệm trên tờ ADN thì bỗng khuôn mặt Dương lão gia tối sầm lại.
" Cái gì.. nó.. nó.. nó dám... mang thai..con của kẻ khác... tại sao.."
Ông tức giận, ánh mắt nổi lửa mà bóp nát bấy tờ giấy xét nghiệm ấy đi.
" Không những vậy, cô ta còn giết chết chính cháu nội của ông - đứa con trai mà Hạ Ngọc Uyên đã mang trong người. "
Anh cười lạnh, ánh mắt đầy thâm sâu mà nhìn Dương lão gia.