Tinh Nhã với gương mặt đầy dụng ý, cô ta đưa Mộ Du Khanh đang sống dở chết dở vào căn phòng đã được đặt sẵn.
Hai tay ả nhanh thoăn thoắt cởi hết đồ trên người mình ra, đồng thời cởi cúc áo của Mộ Du Khanh ra.
Thở dốc ngập ngừng không đúng điệu, Du Khanh hất mạnh ả xuống :
" Cút ngay cho tôi. "
" Ha ha, đêm nay anh sẽ phải hoàn toàn chịu trách nhiệm với tôi đó nha~ Tại sao là con trai mà anh lại lạnh lùng giữ gìn nó tới vậy chứ ? "
Tinh Nhã đáp lại đầy hứng khởi, giọng đầy khiêu khích mà đưa ngón tay trỏ thon dài xoáy xoáy trước cơ bắp của Mộ Du Khanh.
" Tôi để... Nhiêm Nhiêm.. mà.. thôi. "
Nghe xong câu nói của Mộ Du Khanh, khuôn mặt vốn vui tươi của Tinh Nhã đột nhiên tối sầm lại nhìn một cách đầy giận dữ :
" Mặc dù tôi không biết con ả Nhiêm Nhiêm đó là ai, nhưng một khi đã ở cạnh tôi thì anh đừng hòng nghĩ đến người phụ nữ khác. "
Cơn nóng dồn dập đầy kích thích trong cơ thể Mộ Du Khanh ngày một nhiều hơn, khokng thể chịu đựng thêm được một giây phút nào nữa.. cả thân người như mềm nhũn ra..
Tinh Nhã cô ta đã trói chặt cơ thể Du Khanh bằng một chiếc dây dài nhưng chắc chắn. Mộ Du Khanh bất lực mà ho lên sặc sụa, miệng không ngừng lẩm bẩm :
" Cút đi, tránh xa tôi ra.. nếu không cô sẽ phải hối hận. "
Bàn tay cô ta khẽ bóp nhẹ khiến Mộ Du Khanh giật bắn mình nên, cắn răng chịu đựng mình bị quay như chong chóng.
" Tô Diệc Nhiêm.. cô sẽ không hận tôi chứ ? "
Mộ Du Khanh chỉ nghĩ thầm rồi mọi hành động lẫn cảnh vật bỗng nhiên mờ hẳn đi..
...Mặt khác, Tô Diệc Nhiêm vẫn đang đi tìm Mộ Du Khanh để hỏi rõ vài việc : " Quái lạ, tên sếp thối tha của mình đi đâu rồi nhỉ, rõ ràng còn ở ngoài sảnh mà..? "
Bỗng cô va vào người anh khi đang tìm kiếm, không để ý mà định rời đi thì đột nhiên sững lại khi giọng anh cất lên :
" Hôm nay cô xinh lắm. "
- Hả...?
Đôi mắt to tròn ngơ ngác nhìn anh, vừa nãy anh ấy đã nói cô xinh sao ? Thật bất thường.
- Theo tôi.
Anh nhẹ nhàng kéo tay cô đi theo sau mình.
Bước ra khỏi bữa tiệc đấu giá lớn đầy ồn ào náo nhiệt kia, Dương Lâm Nghiêu mới để cô vào trong xe ngồi..
Khi đã ổn định vị trí, anh mới bắt đầu khởi động xe :
" Lát nhớ ngoan ngoãn nha. "
Gò má cô khẽ đỏ ửng lên sau câu nói đầy hàm ý sâu xa của anh, lát nữa anh sẽ làm gì cô hay sao mà lại nói như vậy ?
Chỉ thấy thoáng qua đôi môi mỏng của anh lại khẽ cong lên một cách kì lạ.
...Chừng nửa tiếng sau, chiếc xe ô tô sang trong đen ngầu được dừng ở trước sân của một khách sạn lớn nhất thành phố M - nơi Dương Lâm Nghiêu tiếp quản.
Dẫn cô lên một căn phòng sang trọng dát toàn một màu vàng óng, xung quanh bốn bề là những đồ vật dụng xa xỉ được nạm kim cương đá quí.
- Đợi tôi..
Nói rồi anh khẽ vuốt lấy gò má trắng hồng mềm mịn của cô một cái rồi đóng nhẹ cửa. Ánh mắt liếc nhìn cô đầy sự sắc lạnh mà đẹp đến hút hồn người.
Tô Diệc Nhiêm nghe theo lời anh bảo mà chỉ ngồi yên trên chiếc giường trắng rộng lớn, quá mệt mỏi, cô nằm ật xuống tấm nệm mềm như bông mà khẽ thiu thiu ngủ.
..Một lúc lâu sau, khi đồng hồ đã điểm 10 tối, khi cô đã chìm vào giấc ngủ khá lâu rồi thì bỗng ngoài kia.. cánh cửa thanh máy mới chợt mở
" ting " một cái.
Một đôi chân mang chiếc giày láng bóng như thể được lau chùi rất kĩ càng, từ từ tiến lại gần cánh cửa phòng được làm bằng loại gỗ đắt đỏ - nơi có một tinh linh xinh đẹp đang ngủ.
Cô vẫn không hề biết, hành động tiếp theo của người ấy lại chính như con dao sắc lẻm cứa nát cuộc đời của cô.
Tiếng thở đều đều của Tô Diệc Nhiêm lại được lấn đi bởi tiếng cà thẻ để vào phòng, người ấy bấm số mà khóe miệng khẽ vang lên một nụ cười đầy ham muốn :
- Khà khà khà, người mẫu nổi tiếng xinh đẹp của anh ơi.. anh đến với cưng đây.
Cánh cửa vừa mở ra, gương mặt của một lão béo đầy già dặn đã xuất hiện ngay đầu..
Khuôn mặt lão to và chảy xệ xuống hai bên má đã nổi đầy đồi mồi, đôi môi thâm thì đang ngậm một điếu thuốc lá đang cháy dở nửa cây.
Mùi khói thuốc bốc lên khắp phòng, nồng nặc khiến Tô Diệc Nhiêm cảnh giác mà chợt tỉnh dậy ho sặc sụa.
" Á, ông là ai.. tại sao lại.. "
Khuôn mặt lão đầy sự mong muốn khi nhìn thấy cơ thể trắng nõn của cô đang nằm trên giường mà chờ sẵn.
Những ngón tay béo đầy lông đeo những chiếc nhẫn nạm kim cương đắt đỏ của lão khẽ đưa lên để vuốt đi nước miếng đnag chảy lòng thòng.
" Chà.. đúng như Dương thiếu nói, ngoài đời còn xinh và thật hơn ở trên ảnh nữa. "
Lão đưa ra lời nhận xét, ánh mắt bị hai bên má che đi khiến nó híp lại nhưng không thể không nhìn ra sự *** **** từ người lão.
Hàm răng lão hở ra để lộ mấy chiếc răng giả màu vàng, nước nhãi của lão cứ tuôn lòng thòng ướt hết ở chiếc áo sơ mi trắng.
Chiếc bụng to khiến Tô Diệc Nhiêm sợ hãi lùi lại phía sau đầu giường, miệng không ngừng run rẩy cất lên :
" Cút đi lão già, ông hình như vào nhầm phòng rồi.. mời ông ra cho. "