Hồi ấy Tô Diệc Nhiêm mới 14 tuổi, là một cô học sinh ngây thơ chưa trải sự đời. Cũng là cái tuổi mà sự rung động trong con người ta bắt đầu hình thành.
Cứ ngỡ là sẽ không thích ai cho đến khi...
...Một buổi chiều heo hút, gió lồng lộng thổi vào mang theo hương vị của sự ảm đạm.
Đột nhiên cơn mưa rào đổ xuống, Tô Diệc Nhiêm hớt hải chạy đi tìm chỗ trú mưa. Rủi ro thay là hôm nay cô lại không đem theo dù.
Thở hồng hộc để lấy hơi, hiện giờ cô đang đứng ở chỗ trú mưa - là điểm chờ xe bus tới.
Tô Diệc Nhiêm thở dài, khẽ thấy bóng dáng cao lớn của một ai đó đứng bên. Cô tò mò nhìn sang thì bắt gặp một người thanh niên cả người ướt sũng...
...Anh đưa tay vuốt mái tóc ngược ra sau, lưng khẽ tựa vào chỗ bảng dán thông báo tuyển dụng.
Lần đầu tiên vừa gặp anh, trái tim cô không hiểu sao lại đập nhanh đến vậy. Cô cố giữ chặt tay vào khoảng ngực bên trái để tiếng tim đập không lộ ra ngoài.
...Đột nhiên người thanh niên ấy quay sang nhìn cô với khuôn mặt lạnh nhạt, dù lạnh nhạt nhưng phải công nhận sự tạo hóa vượt trội mà ông trời ban cho anh - quá hoàn hảo.
Đôi mắt buồn rầu ảm đạm, ánh mắt trong trẻo nhưng thờ ơ. Màu mắt với tóc cùng một màu đen trầm nhẹ, những sợi tóc bị ướt khẽ nhỏ giọt xuống khuôn mặt rồi chảy xuống cổ.
Đôi môi mỏng, chiếc mũi cao khiến nét đẹp càng thêm sự hoàn hảo hơn.
Cô ngẩn ngơ bần thần nhìn về phía người thanh niên cao lớn ấy.
- Nhìn anh lâu như vậy, thích anh hả?
Anh khẽ nói, khuôn mặt lạnh nhạt thờ ơ ban nãy đã không còn mà thay vào đó là nụ cười tươi rói như áng mây của bầu trời mùa thu.
Mụn nốt ruồi dưới khóe mắt trái của anh lại càng tạo thêm điểm nhấn cho đôi mắt sâu hút hồn.
Tô Diệc Nhiêm ngại ngùng, nhất thời nói linh tinh:
- Không...em nhìn cái cây đằng sau anh mà. Với lại em đứng trú mà thôi...
...
- ......
Im lặng một lúc, anh khẽ đưa tay lục trong cặp ra một chiếc ô màu xanh rêu, đưa ra trước mặt cô:
" Cầm lấy và về đi, mai rồi trả cho anh cũng được."
- Ơ nhưng mà...
Tô Diệc Nhiêm khua tay liên hồi vẻ từ chối.
Anh nắm chặt lấy tay cô và dúi vào. Sau đó quay người bỏ đi.
Màn mưa dày đặc vẫn bao phủ quanh khu phố này, dưới cơn mưa rào ấy là bóng dáng một người thanh niên đang thản nhiên bước đi từng bước vẻ như không có gì - ung dung tự tại..
Bóng dáng anh khuất hẳn sau những giọt mưa nặng trĩu thì cô vẫn đứng ngẩn ngơ nhìn theo.
" Anh ấy... mình hình như..."
......................
- Tô Nhiêm...Tô Nhiêm, mau tỉnh lại, cháu đang làm gì mà đứng thất thần ở đây thế?
Cô choàng tỉnh, định thần lại bản thân mình, cô đang đứng giữa lối đi của cầu thang, tay vẫn vịn vào cái lan can màu vàng nhạt.
Khóe mắt cô không hiểu sao lại long lanh như chứa lệ. Khẽ lau mắt cô cười xòa:
- Dạ không, chỉ là cháu cảm thấy có chút nhớ lại chuyện cũ mà thôi.
Dì Trương nhìn cô vẻ cảm thông, bà đưa cho cô một ổ bánh mì full topping, khẽ dúi vào tay cô:
- Cháu ăn tạm cái bánh mì cho đỡ đói, lát có xong cơm thì dì gọi xuống ăn.
" Dạ thôi, cháu ăn cái bánh mì là đủ rồi dì ạ. Giừo cháu mà ăn cơm thì cũng chả nuốt nổi. " - Cô cười nhạt.
Dì gật đầu vẻ đồng ý, thở dài lấy một hơi rồi nhắc nhở cô: " Cháu muốn sống yên trong nhà này thì một mực phải tuân theo 3 điều kiện. "
Dì đưa mắt nhìn cô một hồi rồi hắng giọng nói tiếp:
- Một là cháu tuyệt đối không được vào căn phòng ở cạnh phòng cậu chủ cho dù có bất cứ lí do gì. Hai là cháu không được làm trái lời cậu chủ và ba là cháu không được nhắc hai từ '' bố mẹ '' trước mặt cậu chủ. Bất cứ ai trong nhà này cũng đều bắt buộc phải tuân theo.
- Cháu..biết rồi ạ.
Dì lại gật nhẹ đầu rồi khẽ mỉm cười - Tối rồi, cháu nên đi ngủ để có sức. Dì phải dọn nốt đã.
Tô Diệc Nhiêm cười xòa rồi tạm biệt dì Trương, song cô lại bước lên lầu.
.
.
.
...Cô vừa thả mình vào bồn nước nóng thì ở dưới nhà, có một chuyện không ngờ tới đã xảy ra.
- Dương Lâm Nghiêu bất chợt đạp mạnh cánh cửa lớn, cả người anh toát lên toàn mùi rượu, khuôn mặt đỏ bừng, mồ hôi cứ tuôn rơi.
Anh nghiến răng lê từng bước lên lầu: " Chết tiệt, tên đó vậy mà..."
- Cậu... cậu chủ đã về. - Dì Trương chào hỏi mà giọng có hơi run, dì lo cho sinh mạng bé nhỏ ngây thơ trên phòng sẽ gặp chuyện không may.
Anh không mảy may suy nghĩ mà đi vút qua, đôi chân thon dài nhưng có chút khập khiễng đã dừng lại trước cửa phòng ngủ của cô.
Anh mở cửa rồi bước vào, cánh cửa tự động đóng vào sau khi có người bước vào. Đưa tay phải ra sau rồi chốt cửa ''cạch''.
Tô Diệc Nhiêm đang tắm thì bỗng dưng nghe thấy tiếng động lạ bên ngoài, cô quàng khăn tắm đi ra ngoài kiểm tra xem người đó là ai.
Vừa mở cửa phòng tắm, một bàn tay to lớn đã ôm chặt lấy phần eo cô, ép sát vào bức vách bên đó.
Cô há hốc mồm vì ngạc nhiên: " Lâm Nghiêu? Anh đang đi công tác mà.."
Chưa kịp dứt lời, môi cô đã bị chiếm lấy bởi đôi môi mỏng của anh - một nụ hôn sâu chiếm hữu.