100 Lần Nói Yêu Anh

Chương 36: HI VỌNG




..Từ nãy tới giờ Dương Lâm Nghiêu vẫn ngồi thờ ơ chứng kiến cảnh hai anh em bọn họ nói lời qua tiếng lại với nhau, khuôn mặt anh không một chút biến sắc - không một chút thương cảm.

- Tiếp tục đi, thời gian không còn nhiều.

Anh hướng ánh mắt đăm chiêu nhìn về phía Tô Minh Nhiễm đầy sự đe dọa.

" Thắng khốn, em gái tao đã làm gì mà mày lại đối xử với nó như thế ? Để một mình tao chịu là đủ rồi, tại sao.. tại sao lại bắt Nhiêm Nhiêm.. "

Tô Minh Nhiễm cục súc hét lớn đầy sự giận trong thâm tâm, cứ thế mà nhìn Dương Lâm Nghiêu đầy thù địch.

- Ha ha, tất nhiên là có lí do rồi. Sao anh không hỏi đứa em gái quí giá của mình đi, hỏi tôi làm gì ?

Anh rung rung chân, thờ ơ ngả mình ra phía sau chiếc ghế rộng lớn, anh lạnh lùng cất lời đầy nhẫn tâm :

- Đánh tiếp, đánh cho hắn ta phải câm mồm lại.

Hai tên lực sĩ kia nghe lệnh liền cầm chiếc gậy dài và to như gậy bóng chày, không những vậy mà trên thân nó còn gắn những cái đinh sắc nhọn dài chừng 5 cm.

Cái nào cái nấy đều sắc lẻm như đâm sâu vào trong thớ thịt rồi đột ngột giất mạnh lên.

Tô Minh Nhiễm gào lên đau đớn, vết thương bị hở miệng mà chảy ào ạt những dòng chất lỏng ấm nóng mà tanh nồng ấy.

- Dừng lại.. dừng lại, tôi làm theo anh mà.. đừng đánh nữa..

Tô Diệc Nhiêm cố lê tới bên cạnh anh trai đáng thương của mình nhưng đâu có việc gì mà xảy ra luôn luôn dễ dàng ?

Hai tên khác xốc tay cô lại mà ngăn cản hành động tiếp theo của cô, Tô Diệc Nhiêm đưa đôi mắt đẫm nước nhìn về phía Tô Minh Nhiễm.



...Lúc này, Minh Nhiễm bị đánh tới nỗi máu cứ chảy thành dòng dưới hai bên bắp chân đã máu thị lẫn lộn, vì mất máu quá nhiều, thêm việc bị đánh liên tục khiến người đàn ông ấy gục ngã.

Đôi mắt nhắm nghiền lại, đôi môi tím đi, sắc mặt xanh xao đã nguội lạnh không ít.

Cô không kiềm được mà cố vùi mình lao đến bên Dương Lâm Nghiêu, quỳ sụp hai đầu gối xuống một cái không chủ ý.

" Cầu xin anh, đừng đánh nữa.. "

Ánh mắt sắc lạnh như nhìn thấu tâm can của anh lại chằm chằm nhìn vào đôi mắt đã ướt đẫm mà đỏ hoen lên của cô.

Ánh mắt sắc nhọn như xoáy sâu vào lòng mắt đang toát lên sự sợ hãi vô đối của cô khiến cô run lên từng hồi.

- K, tiếp tục.

K nãy giờ vẫn đứng bên cạnh mà chứng kiến toàn bộ sự việc thương tâm được người đàn ông tàn độc này dựng lên.

K gật đầu hiểu ý, ánh mắt thương cảm khẽ liếc nhẹ qua người phụ nữ đang tuyệt vọng tới nỗi đáng thương kia.

...K rút một ống tiêm ra, bơm vào ống tiêm một dòng nước màu vàng sẫm khoảng chừng 2ml.

Khi lọ thuốc đã hết, K mới từ từ đi đến mà cắm đầu kim tiêm dài sắc nhọn ấy vào cánh tay của Tô Minh Nhiễm.

...Bỗng ngón tay có chút dịch chuyển, đôi mắt đỏ sọc của Tô Minh Nhiễm từ từ mở ra, chính xác lọ thuốc vừa nãy là loại hồi sinh người bị ngất, dù có muốn chết cũng không thể tự tử mà chết được, nó sẽ dày vò khiến con người ta thà chết cho nhẹ lòng.

- Đánh tiếp đi, phế đôi chân của hắn ta luôn cũng được.

Vẫn với cái giọng không chút thương xót ấy, cái giọng lạnh lẽo như một tảng băng đâm vụn sự hi vọng của Tô Diệc Nhiêm.

Cô cắn môi, hai tay siết chặt lại, gượng hai chân từ từ đứng dậy, ánh mắt đờ đẫn tuyệt vọng mà vang lơn :



" Tôi sẽ cởi.. tôi sẽ làm vừa lòng anh. Vậy nên, anh dừng lại đi. "

Cô biết trong tình huống này nếu còn ngoan cố hơn nữa thì người thân duy nhất của cô sẽ lại phải ra đi một cách đau đớn, cô hết cách rồi.. chỉ có thể làm theo những lời yêu cầu sỉ nhục của người đàn ông tàn khốc này.

Dương Lâm Nghiêu mỉm cười lạnh, anh vung tay, hai tên kia biết điều mà dừng lại..

Tô Minh Nhiễm muốn ngăn lại nhưng cổ họng lại tắc nghẽn khiến Minh Nhiễm không thể thó thé một lời nào.

Giương đôi mắt bất lực của mình mà nhìn chính em gái mình đang bị sỉ nhục nhưng không thể làm được gì khác.. cảm giác hụt hẫng đầy đau thương dâng trào trong Tô Minh Nhiễm..

...

Tô Diệc Nhiêm khuôn mặt xinh đẹp nhưng toát lên một sự thơ ngây đến ngu ngốc, đôi mắt đã có hàng lông mi dày ươn ướt, đôi môi đỏ nhưng đầy những vết trầy xước.

Cô kéo khóa sau chiếc váy của mình ra rồi buông lỏng hai tay, bộ váy theo chiều mà rơi thụp xuống dưới nền đất lạnh như lòng người đàn ông đang ngồi thưởng thức màn kịch do chính anh tạo ra.

" Cởi nữa đi.. cởi nữa đi...đẹp lắm.. đẹp quá.. "

Mấy ông già ất ơ văng lên nhưng lời tục tĩu, ánh mắt đầy ham muốn thèm thuồng nhìn vào cơ thể trắng nuột nà của cô.

Từng vòng như được đo lường kĩ càng lại càng tôn lên dáng người đẹp như tiên giáng trần.

Giờ trên cơ thể không còn một lớp áo, chỉ có bộ nội y màu xanh rêu, cô ghê tởm với tất cả lời nói của những con người đầy đê tiện phía sau.

Nuốt giọt nước mắt mặn chát vào bên trong, cô cười nhẹ nhìn về phía anh, giọng nói tuyệt vọng vang lên không to, chỉ đủ để nghe thấy :

- Dương Lâm Nghiêu, vừa lòng anh chưa ?