Dương Lâm Thiên nhìn thấy cô như vậy thì cũng có chút hiểu ý nên chỉ đành đứng dậy tạm thời rời đi chỗ khác.
" Vậy em có về Dương gia luôn không ? "
Cố đưa tay che đi gương mặt đang nhẹm đỏ của mình, cô cất giọng nghẹn ngào.
" Lát nữa em sẽ bắt xe về. "
Đột nhiên cái bụng vô ý thức của cô lại kêu lên cái tiếng mà khiến cho cô đỏ tía mặt tía tai lại "ọt... ọt.. ọt.."
Dương Lâm Thiên khẽ đưa tay lên che miệng, nở nụ cười ấm áp. Lát sau, Lâm Thiên mới mở lời mời dịu dàng như xoa dịu cơn e ngại của cô :
- Để anh đưa em đi ăn trưa, rồi tiện đường về Dương gia luôn..
Cô ôm cái bụng vô ý thức của mình thật chặt để nó không phát ra tiếng kêu xấu hổ kia nữa.. thật ra từ sáng tới giờ cô chưa có gì bỏ bụng cả.
Dọn bàn ghế rồi làm thức ăn, thêm việc giúp những người hầu trang trí lại căn biệt thự... và rất, rất nhiều việc khác nữa.. tới nỗi chưa được đụng vào bữa sáng mà dì Trương đã ân cần chuẩn bị cho mình.
Tô Diệc Nhiêm ngại ngùng, cô đáp lại với giọng đầy e thẹn :
- Em.. em sẽ mời anh bữa này.
" Hử ? Vậy thì anh phải gọi thật nhiều món đắt tiền rồi. "
Dương Lâm Thiên phì cười, gương mặt đẹp như tranh, ánh mắt đầy tia nắng nhỏ ấm áp nhìn cô trìu mến.
Cô cố nặn ra nụ cười đẹp trong khi bản thân lại đang khóc ròng, ngày mai cô mới chính thức đi làm ở công đi MRC nên hiện tại đang mắc vào tình trạng '' viêm màng túi '' cực nặng.
Nhưng hiếm khi mới được đi ăn cùng người nhà Dương gia - lại còn chính là người anh rể tốt bụng, Tô Diệc Nhiêm vẫn có thể đau buồn mà cho qua, lấy nó làm niềm vui cho những cơn buồn phiền trước đó..
Dương Lâm Thiên dẫn cô đi khắp thành phố M rộng lớn trên chiếc xe ô tô đen lánh.
Chiếc xe sang trọng cứ lao trên con đường bê tông dài thườn thượt với sự xuất hiện của hàng trăm người và đầy rẫy xe cộ.
Hàng cây phi lao đung đưa trước làn gió như để khởi chào một mùa đông lạnh giá của năm nay.
- Nhiêm Nhiêm, em muốn ăn gì cho bữa trưa ?
Cô đang mải ngắm nhìn quang cảnh xung quanh trên con đường ngập tràn hoa lá thì bỗng Dương Lâm Thiên cất lời hỏi han.
Cô nghĩ suy một lát, ánh mắt có chút liếc nhẹ về phía người đàn ông chững chạc ấy, cô nặn mãi mới ra được chữ :
" Cũng lâu lắm rồi.. em chưa được ăn những món quanh lề đường, cũng kể từ hồi học cấp 2 rồi.. "
- Những món quanh lề đường sao ?
Tô Diệc Nhiêm khẽ cúi mặt xuống mà tự trách bản thân mình tại sao lại ngu ngốc đến vậy ? Dương Lâm Thiên từ nhỏ đã được sống trong thế giới của những người quyền quí, ngày ngày ăn sơn hào hải vị thì làm sao có thể chấp nhận ăn những cái món tầm thường như thế được ?
Cô chỉ khẽ mỉm cười, thầm nghĩ rồi định cất lời đổi ý. " Hay là mình bảo thôi nhỉ, lỡ như anh ấy không thích ? "
...
...Nhưng không, trái lại với ý nghĩ tiêu cực của cô, Dương Lâm Thiên lại không hề phản bác hay giễu cợt, ngưòi đàn ông ấy chỉ cười nhẹ một tiếng :
- Anh cũng vậy.. cũng đã lâu rồi không được thưởng thức lại hương vị tuổi thơ ấy, hiện giờ có em gợi ý rồi.. thì làm sao anh có thể bỏ qua ?
Cô ngạc nhiên, đôi mắt to tròn lấp lánh nhìn người đàn ông ấy một cách đầy ngưỡng mộ, lần đầu tiên có người đồng cảm cùng cô.. lần đầu tiên có người chịu lắng nghe những lời cô nói rồi nhận xét một cách chân thành.
Cô khẽ liếc ánh mắt bồi hồi nhìn về phía Dương Lâm Thiên, mái tóc đen trầm của Lâm Thiên bay phấp phới theo những làn gió tạt vào qua ô cửa kính nhỏ bóng loáng..
Sống mũi cao, hàng lông mi dài và dày dặn, nó như làm sáng bừng lên khuôn mặt hết đẹp hết phần thiên hạ khiến ai ai cũng phát hờn.
.. Chỉ là vết sẹo khá dài dưới đuôi mắt trái, cách mụn nốt ruồi dưới 0.5 cm. Trước giờ gặp Dương Lâm Thiên cô vẫn luôn rất tò mò về vết sẹo ấy, tại sao nó lại xuất hiện trên gương mặt trời ban của anh ?
" Em nhìn anh chằm chằm như vậy, chẳng lẽ mặt anh dính gì, hử ? "
Dương Lâm Thiên phanh xe lại, chiếc xe ô tô đen sang trọng cũng vì thế mà dừng lại trước một quán hàng rong ven đường, phải đi mãi.. đi mãi mới gặp được một tiệm quán ăn dặm bên đường, cũng chỉ vì khoa học công nghệ ngày càng phát triển nên hầu hết con người cũng lãng quên đi cái gọi là '' ấu thơ '' ấy.
Người người bây giờ hầu hết toàn ăn ở những nhà hàng sang trọng, khách sạn 5 sao rồi vô số những nơi sang trọng đắt tiền. Làm gì còn ai nhớ đến quán ăn đêm bên đường ?
...Tô Diệc Nhiêm bị phát hiện nhìn lén thì vô cùng xấu hổ, cô thốt lên đầy sự phủ định :
" Em có nhìn anh đâu, chỉ là ngắm chút phong cảnh bên đấy thôi mà.. những cái cây ấy vừa có màu xanh.. vừa có thân cây nữa.. "
Ngẫm lại câu từ mình vừa nói, cô nhận ra sự ngu ngốc trong con người đã làm cô ngại quá hóa nói linh tinh. Chắc hẳn anh ấy sẽ nghĩ mình bị thần kinh mất.
Dương Lâm Thiên khẽ cong đôi môi mỏng có chút hồng hào cười nhẹ, buông hai ngón tay thon dài của mình búng nhẹ vào trán cô một cái.
" A..đau.." - Cô đau mà đưa tay phụng phịu xoa trán, mặt có vẻ đỏ lên.
- Xuống thôi, cũng sắp chiều rồi. Ăn xong anh đưa em về Dương gia để chuẩn bị đã.
Cô gật gật cái đầu nhỏ của mình rồi mở cửa xe nhảy phốc xuống.