Lúc này từ bên ngoài, Hạ Ngọc Uyên mở cửa bước vào, vẻ nhìn đầy kính trọng :
" Chào Dương lão gia.. tên cháu là Hạ Ngọc Uyên, rất vui được gặp người. "
Ông nhíu mày nhìn Ngọc Uyên mà không nói gì, chỉ lẳng lặng đáp cho cô ta một cái liếc xéo đầy sự không tin tưởng rồi chống gậy bước ra khỏi phòng.
" Hừ. " - Ông hừ nhẹ một tiếng, Hạ Ngọc Uyên lấy cớ mà trở nên run rẩy, giọng cô ta lại cất lên đầy sự bi thương :
- Hình như ông.. ông không thích em lắm thì phải. Có lẽ em không bằng Tô Diệc Nhiêm chăng ?
Dương Lâm Nghiêu bất mãn, hai bàn tay to lớn đẹp tới từng đường gân của anh vươn tới ôm lấy Ngọc Uyên vào trong lòng, khẽ dúi đầu cô ta vào lồng ngực săn chắc của mình, anh nói :
" Ngọc Uyên.. từ từ rồi ông nội sẽ nhìn ra được bộ mặt thật của cô ta thôi. Cũng chỉ vì Tô lão gia đã cứu ông nội nên ông mới có thiện cảm với cô ta. "
Anh lặng giọng đi, nghĩ suy gì đó rồi lại ân cần nói tiếp :
- Mà thôi, em mau đi thay đồ rồi còn xuống sảnh để anh giới thiệu với mọi người - phu nhân của anh !
Hạ Ngọc Uyên hớn hở, vui sướng mà đặt lên đôi môi mỏng của anh một nụ hôn thoáng qua..
Dương Lâm Nghiêu cả cơ thể như bị kích thích, anh vòng tay ôm lấy eo nhỏ của cô ta mà hôn ngấu nghiến, nụ hôn sâu như muốn chiếm đoạt tất cả.
Hạ Ngọc Uyên khó thở vì sự bất ngờ này nên liên tục đấm thùm thụp vào lồng ngực săn chắc của anh :
" Ư...ưm.. Dương Lâm Nghiêu.. để tối.. tối nay em sẽ cho anh tất.. tha cho em đi mà. "
Anh nghe thấy lời nỉ non đầy cám dỗ của Ngọc Uyên thì mới chịu buông ra, khẽ quệt nhẹ ngón tay cái vào đôi môi còn dính ít son đỏ của Hạ Ngọc Uyên, anh nở nụ cười đầy khiêu khích :
- Tối nay em đừng hòng xin tha, tôi sẽ làm cho em không xuống được giường.
" Được thôi, em rất sẵn lòng~ "
Hạ Ngọc Uyên được người hầu đưa lên tận căn phòng trên lầu 2, một căn phòng rộng lớn luôn được trang trí đẹp tới nỗi động lòng người - chỉ để chờ Ngọc Uyên trở về.
- Tới đây thôi, còn lại đi gọi Tô Diệc Nhiêm lên đây cho tôi nhé.
Nở nụ cười xã giao hiền hòa với mọi người, cô ta như đã có trong tay 100% tỉ lệ chiếm được thiện cảm với những người hầu một cách nhanh chóng.
Cô hầu nữ say mê sắc đẹp của Ngọc Uyên, đồng thời cũng nhận được lời ngọt ngào nên đã có dôi chút mở lòng với vị ' phu nhân ' tương lai này.
" Dạ..dạ thưa phu nhân, tôi sẽ đi gọi cô ấy ngay ạ. "
Cô hầu nữ vừa ngại ngùng chạy đi tìm Tô Diệc Nhiêm thì sát khí lạnh lẽo bao quanh cơ thể Hạ Ngọc Uyên lại toát ra một cách lạ thường, cô ta cười đắc ý mà mở cửa bước vào phòng :
" Hừm.. Tô Diệc Nhiêm, tôi sẽ không chỉ lấy lại thứ vốn đã thuộc về tôi.. mà tôi còn muốn xé nát bét cái nhan sắc xinh đẹp ấy của cô. Cũng vì nó mà tôi mới bị rơi vào quên lãng.."
Hạ Ngọc Uyên từ từ cởi bỏ lớp váy che đi phần cơ thể trắng nuột, vóc dáng mảnh khảnh của mình ra rồi mặc bộ đầm màu trắng đuôi cụp chéo, dài qua mắt cá chân một chút.
Những viên kim cương lấp lánh với giá 200 triệu một viên được đính thành hàng dài từ trên xuống phần lưng bị xẻ đi một nửa làm tăng thêm.sự quyến rũ và đầy gợi cảm.
Bộ váy hở ngực và lưng khá nhiều, chỉ che đi phần cổ với hai bên xương quai xanh lộ rõ qua lớp vải lỗ mỏng màu trắng tinh khôi.
Vẻ đẹp của Hạ Ngọc Uyên dù đã qua dao kéo đôi phần những vẫn không thể giấu đi sự xinh đẹp vốn có sẵn của cô ta.
Mái tóc nâu hạt dẻ được uốn xoăn thành từng mảng, bồng bềnh xõa sang hai bên vai để tôn lên chiếc cổ thon dài trắng trẻo của Ngọc Uyên.
...Lúc bấy giờ, Tô Diệc Nhiêm mới từ bên ngoài mà gõ cửa thành từng hồi kêu lên " cốc.. cốc.. cốc.."
Đứng ngoài cửa mà nói vọng vào bên trong :
" Hạ Ngọc Uyên.. cô gọi tôi có chuyện gì đúng không ? "
- Vào đi, cửa tôi không khóa.
Cô không chần chừ mà mở cửa bước vào bên trong, đôi mắt nghi vấn nhìn về phía Hạ Ngọc Uyên đang điểm lại phấn.
" Hạ Ngọc Uyên này trông có chút quen quen.. mình đã từng gặp ở đâu rồi nhỉ, không thể nào nhớ nổi.." - Dứt khỏi dòng suy nghĩ mông lung không rõ phương hướng ấy, cô nở nụ cười hài hòa :
" Cô gọi tôi tới tận đây, có lẽ phải có chuyện gì đó khá là quan trọng nhỉ ? "
Hạ Ngọc Uyên bơ đi lời cô nói mà chú tâm vào công việc kẻ mắt ca ra của mình, lát sau cô ta mới khẽ cất lời châm chọc :
" Thật ra đúng là có việc, nhưng không biết cô có kêu tôi phiền không nữa.. chắc là không đâu ha ?"
Cô thẳng thắng mà gật đầu, có hơi mất kiên nhẫn mà hỏi :
- Rốt cuộc có chuyện gì ?
" Tôi định nhờ cô đến công ty Mộ Dinh một chuyến để gửi tấm thiệp mời dự tối nay của tôi và A Nghiêu. Cô giúp tôi nhé ! "
Ánh mắt van lơn của Ngọc Uyên khiến cô cũng không lỡ từ chối, dù gì bây giờ cũng đang rảnh.. có lẽ cô nên ra ngoài một chuyến để thoát khỏi cái tảng băng lạnh lẽo hay chính là căn biệt thự này...