Dương Lâm Nghiêu cúi xuống gần gương mặt nhợt nhạt của cô, anh đưa tay bóp mạnh chiếc cằm nhỏ thon gọn, ghiến răng ken két, ánh mắt có chút tức giận :
- Tô Diệc Nhiêm, cô không xong với tôi đâu !
Anh hất mạnh tay vì tiếng chuông điện thoại vang lên trong túi áo khoác. Nhấc máy, giọng nói thanh đạm trầm ấm của anh vang qua đầu dây bên kia :
- Hạ Ngọc Uyên, có chuyện gì vậy ?
" A Nghiêu ơi, em được trở về với anh rồi. Tối nay em bắt đầu bay thì tầm sáng mai sẽ tới thành phố M. "
Dương Lâm Nghiêu không giấu được sự xúc động, khóe mắt anh hoen đỏ, anh run run cất giọng :
" Thật.. đây là sự thật đúng không ? Hạ Ngọc Uyên.. em không lừa anh chứ ? "
Ngọc Uyên khẽ cười nhẹ, giọng ngọt ngào đáp lại :
" Em không lừa anh, Lâm Nghiêu.. em sắp về rồi. 7h sáng mai máy bay đáp xuống, anh tới đón em nghe ! "
- Được, anh sẽ tới đón em. Ngọc Uyên của anh.
Trò chuyện được một lúc nữa thì cũng đến lúc phải cúp máy, anh không lỡ rời xa giọng nói nhẹ nhàng của Hạ Ngọc Uyên còn vương từ đầu dây bên kia sang.
"..."
Không gian tĩnh lặng vô đối, căn phòng chỉ có anh và cô, hơi lạnh lẽo từ người anh cũng đủ để khiến Tô Diệc Nhiêm hoảng sợ thức giấc.
" Anh hai.. " - Cô thoảng thốt hét lên, giọt lệ nóng hổi từ khóe mắt cô đã tuôn rơi từ bao giờ, làm ướt cả một vùng gối.
" Tỉnh rồi sao ? Tôi còn tưởng cô chết rồi chứ. "
Dương Lâm Nghiêu cười tàn độc, ánh mắt sắc như hàng ngàn mũi dao nhọn đâm thủng con tim yếu ớt của cô.
Tô Diệc Nhiêm thở hồng hộc sau cơm ác mộng đầy kinh hoàng, cô mơ thấy Tô Minh Nhiễm bị một ả đàn bà hành hạ cho tới chết vẫn không tha.
Đôi mắt run sợ đỏ hoe quay ngoắt sang nhìn về phía Dương Lâm Nghiêu - cô đã thật sự đau lòng rất nhiều, tình yêu mà cô dành cho anh chưa bao giờ cạn..vậy mà anh lại chẳng thèm nhìn cô dù chỉ một cái nhìn dịu dàng đầy ấm áp ?
- Dương Lâm Nghiêu, anh có yêu tôi không ?
Cô hỏi trong nước mắt, giọng cứ nghẹn ứ lại nơi cổ họng đã hơi khàn khàn.
" Hạ Ngọc Uyên sắp về rồi, chính xác là ngày mai. Cô lên ngoan ngoãn với bổn phận làm một cái lá chắn để đối phó với ông nội tôi. "
Dương Lâm Nghiêu lảng tránh câu hỏi mà cô vốn đã biết trước kết quả.
Anh ngồi xuống chiếc ghế sopha cách chiếc giường ngủ tầm mấy bước chân.
- Tại sao tôi phải..
Tô Diệc Nhiêm bỗng nhiên cứng họng không thể thốt lên lời khi nhìn thấy khuôn mặt đã tối sầm lại của anh.
Gương mặt đẹp đến hờn ghen nhưng lại chứa bao ác cảm đến lạnh người. Anh rút một điếu thuốc lá ra châm lửa rồi khẽ hút nhẹ.
Song vừa hút được một hơi, Dương Lâm Nghiêu lại dí mạnh vào chiếc gạt tàn trên bàn.
" Xì..ì...ì..ì.." - Tiếng thuốc lá bị vùi dập một cách nhanh chóng.
Chỉ cần những hành động không lời của anh cũng khiến Tô Diệc Nhiêm trở nên run sợ, cô hiểu tất cả những hành động trên của anh tất cả đều có một ẩn ý.
..Chỉ cần cãi lời thì mạng sống của Tô Minh Nhiễm sẽ giống như điếu thuốc lá ấy - bị dập tắt một cách nhanh chóng.
Tô Diệc Nhiêm miễn cưỡng cười, nụ cười đầy sự chua xót :
" Tôi sẽ nghe lời anh.. vì vậy, đừng động đến anh hai tôi. "
Dương Lâm Nghiêu khẽ cười cong môi, anh mở miệng cất lời lạnh nhạt :
- Cô cũng thông minh đấy chứ, tôi chẳng phải nói nhiều.
Anh vỗ tay tán thưởng nhưng đầy sự giễu cợt ẩn hiện.
Cô lại nhìn chằm chằm về phía tủ sách lớn được kê ở góc tường màu xanh nhạt rồi đưa ra điều kiện :
- Tôi muốn gặp Tô Minh Nhiễm.. chỉ một chút thôi.. cho tôi gặp anh hai.
Dương Lâm Nghiêu nhìn cô sắc lạnh, ánh mắt như đoán hết lòng người.
" K, mở cửa cho cô ta. "
Anh quay sang nhìn Tô Diệc Nhiêm rồi nói tiếp :
" 30 phút, không thêm. "
Tô Diệc Nhiêm đẩy lùi tấm chăn mềm mại đang đắp trên người xuống dưới cuối giường, vội chống tay ngồi dậy. Cô phải nhanh chóng đi gặp Tô Minh Nhiễm - cũng không biết giờ anh hai đang sống khổ sở như thế nào ở cái nơi lạnh lẽo u ám chẳng khác gì âm phủ kia.
...
K nhanh chóng có mặt sau lời dặn dò của Dương Lâm Nghiêu, cẩn trọng mở cánh cửa bí mật được tạo 3 chiều sau cái tủ sách cao lớn.
" Cạch. " - Tầng hầm sâu hút hiện ra trước con mắt ngơ ngác của Tô Diệc Nhiêm, cô đắng họng khi một thứ mùi tanh nồng lại xộc thẳng vào mũi mình.
" Khụ.. khụ. " - Để che giấu đi cơn buồn nôn vì thứ mùi tanh tưởi ấy, cô đã cố ho vài cái cho quên đi cái thứ đáng sợ ấy.
Cảnh vật tối tăm heo hút không có lấy một chiếc cửa ra vào hay cửa sổ nào khác ngoài cái đường mà cô đang đi vào.
K định đi theo nhưng nhìn ánh mắt đăm chiêu của Dương Lâm Nghiêu thì liền hiểu ý mà ở lại. Chỉ có Tô Diệc Nhiêm đang tiến sau vào cái hầm địa ngục ấy.
- Anh hai.. anh hai.. anh hai ơi. Là em đây, Tô Diệc Nhiêm.
Cô khàn giọng gọi lớn nhưng chỉ là tiếng vang vọng lại từ phía bên kia mà thôi.
Đi thêm được một lúc thì cảnh vật trước mắt dần hiện rõ hơn sau ánh điện lập lòe.
Giọng nói yếu ớt của một người đàn ông chững chạc vang lên :
" Tô.. Tô Diệc Nhiêm.. đúng không ? ..."