Dương Lâm Nghiêu đã nhìn chằm vào khuôn mặt ngây ngốc của cô từ lúc nào.
Ánh mắt chán ghét, anh hất mạnh cô xuống dưới nền đất lạnh lẽo.
- Cởi đồ ra.
Anh trợn mắt, giọng trầm trầm theo nhịp vang lên.
Khoảng không vô định trước mắt, cô mãi mới nhập được lời anh nói, cô ngước mắt lưng tròng nhìn về phía anh.
Dương Lâm Nghiêu ung dung ngồi lên giường, vắt chéo chân lại, đôi bàn tay thon gọn khẽ đan vào nhau :
- Tôi nói cô cởi đồ ra, mặc bộ váy này vào.
Tô Diệc Nhiêm nhìn theo hướng anh mắt ấy, bộ váy mỏng như tờ, ngắn chỉ qua đùi một tí. Tại sao lại bắt mình mặc trong khi trời đang rất lạnh ?
Cô thủ thỉ, giọng có chút phần nghẹn ứ :
" Anh nói tôi phải mặc bộ này ? "
- Không thay cũng được, nhưng anh trai cô thì có lẽ..
Giọng đe dọa, đôi mày khẽ nheo lại vì mất kiên nhẫn với người phụ nữ đang ngồi xụp trước mặt.
Tô Diệc Nhiêm khẽ rùng mình, đôi môi có phần nhợt nhạt hơn khẽ run rẩy cất lời :
" Tôi.. tôi sẽ thay. "
Cô cầm lấy chiếc váy định bước vào nhà vệ sinh thì anh khẽ cười khẩy :
- Ngay tại đây, thay cho tôi xem.
Cô cắn môi chịu đựng, hai tay cứ thế run lên từng hồi.
Tô Diệc Nhiêm e ngại cởi bộ đầm màu đỏ ôm sát người ra, để lộ ra là một cơ thể nuột nà, vai nhỏ eo thon. Nước da trắng hồng tự nhiên.
Cô nhanh tay mặc lấy bộ váy ngủ mỏng manh kia để che đi phần nội y đang bị lộ.
Dương Lâm Nghiêu khẽ cười toan tính, anh lục lọi từ trong ngăn kéo ra, lôi ra một chiếc xích dài khoảng chừng 15 cm...
Anh ngoắc tay ra hiệu : " Lại đây ! "
Tô Diệc Nhiêm không biết ngưòi đàn ông tàn độc ấy sẽ làm gì mình, cả người cô run như cày sấy.
- Nhanh !
Giọng nói của anh có chút lớn hơn vì mất kiên nhẫn.
Cô từng bước, từng bước chậm rãi tiến lại gần.
Anh không chờ mà thô bạo kéo mạnh cánh tay nhỏ của cô lại gần phía mình.
Nhìn gần thì đôi mắt ánh có phần sắc lạnh, ánh mắt đẹp mê người, lại thêm sống mũi cao..
" Cạch " - Anh khóa bên tay phải của cô vào bằng chiếc xích ấy.
- Ngoan, búp bê của tôi.
Anh một phát vác cả người cô sang bên vai rộng lớn của mình, khẽ cười khẩy.
Tô Diệc Nhiêm có phần run sợ hơn, không biết người đàn ông đáng sợ ấy sẽ làm gì cô nữa.
Anh bước ra phía sân đằng sau căn phòng, nơi được chắn bởi hai bức tường kín ngoài cửa sổ.
Tô Diệc Nhiêm vì rét mà liên tục hắt xì vì cơn gió lạnh cứ thế thốc vào cơ thể đang run rẩy của cô.
- Lâm Nghiêu, lạnh quá.. thả tôi xuống ! Khụ.. khụ..
Cô hắng giọng ho khù khụ.
Dương Lâm Nghiêu vẫn lặng lẽ bước đi mà không thèm trả lời. Anh thả mạnh cô xuống nền của con tàu.
Khẽ ngồi xuống, ánh mắt trầm ngâm, đôi môi mỏng có đôi phần hơi cong lên :
- Tối nay sẽ hơi lạnh đấy, ngủ ngon.
Anh khóa chặt đầu xích còn lại vào phần bám của con tàu. Tư thế ung dung bước vào phòng, chỉ để lại Tô Diệc Nhiêm ngồi bơ vơ với những cơn sóng xô.
Cảnh biển đêm đẹp lung linh huyền ảo nhưng vẫn bị hơi lạnh của mùa đông nhấn chìm. Gió cứ thế heo hút thổi vù vù, tạt vào gương mặt đã nhợt nhạt đi không ít của cô.
- Lạnh..lạnh quá, hừ.. hừ !
Cô run rẩy kêu lên từng hồi, tủi thân khóc nấc, có cái gì đó cứ mắc giữa cổ họng của cô.. thật khó chịu.
Làn gió mang hơi mặn của biển cả - con cưng của thiên nhiên hết đỗi nên thơ này. Chưa bao giờ cô lại cảm thấy biển đêm sao lại lạnh lẽo đến vậy.
" Nơi lạnh nhất không phải Bắc cực, mà là lòng người ! "
Tô Diệc Nhiêm ngồi dựa lưng trên thân tàu lạnh ngắt, ánh trăng yếu ớt cứ le lỏi qua các lỗ hổng trên tàu, vầng trăng treo lủng lẳng giữa trời tạo nên một khung cảnh đẹp lạ thường..
Ý thức mơ hồ, đôi môi tái nhợt, thâm tím vì lạnh. Cả người cô như rơi vào trạng thái tê liệt.
Dang tay ôm lấy đầu gối, khẽ cúi mặt dựa xuống, nước mắt cô cứ thế tuôn rơi lã chã.
Đau khổ đến tuyệt vọng, cơn lạnh như xốc thẳng lên não, cả ngưòi cô giờ đây chẳng khác gì bị đóng băng tới nỗi tím ngắt.
Ban đêm ở trên con tàu này rất lạnh - dù cho không có tuyết.
Ý thức mơ hồ, cảnh vật mờ ão nhạt nhòa trước đôi mi nặng trĩu, ánh mắt mất hồn dần nhắm lại..
..
Cả cơ thể cô trở nên hầm hầm nóng như đốt lửa, đôi má đỏ ửng, đôi môi nhợt nhạt tím lại. Tiếng ho cứ kéo dài một cách não nề, nặng nhọc.
Dương Lâm Nghiêu ngồi trên giường sau khi tắm rửa xong, anh nhìn đồng hồ đang chạy từng kim tích tắc. Đã hơn 2h đêm, Tô Diệc Nhiêm cũng đã ở ngoài đấy gần 4 tiếng đồng hồ.
- Chắc không chết được đâu.
Thầm nghĩ với lòng, anh thản nhiên như tờ, tay với lấy chiếc điện thoại được đặt trên mặt bàn.
Anh gọi cho K để kêu cậu ta vào đây. Lát sau, K đã có mặt trong vòng 5p.
- Dương thiếu, nửa đêm rồi anh có gì giao phó ?
" Ra chỗ sau cửa sổ, đem cô ta vào đây. "
" Cô ta nào ? " - K định hỏi nhưng nhìn thái độ khó gần của Dương Lâm Nghiêu, tự nhiên không rét mà run.
Nghe theo chỉ thị K vội vã chạy ra phía sau cửa sổ. Thất thần vì nhìn thấy Tô Diệc Nhiêm cả người đơ cứng đang ngồi ở đấy, da thịt tím tái lại vì lạnh.
Cô cứ liên tục ho sặc sụa không ngừng, miệng không ngừng rên rỉ :
" Lâm Nghiêu, cứu em.. cứu em.."