Đau khổ chìm lẫn trong sự tuyệt vọng không thể tả xiết được, Tô Diệc Nhiêm tự an ủi lòng mình để cầu mong một kì tích sẽ xảy ra.
" Dương Lâm Nghiêu, cứu em... cứu em với. "
Chính Huy đang cặm cụi tìm kiếm thứ gì đó, vừa nói vừa liếm mép nhìn liếc sang phía cô bằng cặp mắt biến thái :
" Ha ha, kêu to lên nào, sao tự nhiên lại im lặng ? Làm tớ mất hứng đấy... "
- Đồ điên, mau thả tôi ra... tên khốn nạn.
Tô Diệc Nhiêm cố buông nốt giọng nói khàn đặc của mình để phỉ báng tên Chính Huy.
Hắn ta cười to rồi quay lại chỗ cô, dùng lực đè mạnh xuống hai tay bị trói của cô, xong hắn tức tối hét lớn :
- Đúng, tao là tên khốn đấy, cũng tại mày cả thôi, con đàn bà thối..
Hắn vung tay tát mạnh vào khuôn mặt nhỏ nhợt nhạt vì cạn kiệt sức lực của cô một cái '' chát '' rõ đau, rồi cất giọng chua xót vỗ về :
- Chính tại cái gương mặt xinh đẹp của mày mà tao phải chịu sỉ nhục từ bọn khốn kia.. dẫn tới việc cuộc đời tao bị hủy hoại, hay là...
Hắn khẽ nhìn chằm chằm vào cô rồi hắng giọng mỉa mai :
- ... Để tao hiếp mày xong rồi sẽ rạch nát tươm cái gương mặt chết tiệt của mày, nhưng mà yên tâm, tao sẽ không bỏ rơi mày đâu.. phải ngoan nghe chưa ?
Chính Huy - hắn hiện giờ không khác gì một tên điên chơi thuốc quá liều, hắn nhìn cô bằng ánh mắt gằn lên những tia máu đỏ vẻ hận thù..
Ánh trăng sáng vằng vặc soi giữa bầu trời đêm, tiếng rú khuya của những con chó nhà nuôi, thiên nhiên hỗn loạn hay lòng người đang bị che lấp bởi một tội ác tày trời ?
Hắn dùng lực mạnh toang xé toạc váy cô ra thì bỗng nhiên bị một lực mạnh đập trúng đầu rồi rỉ máu..
Đau điếng, hắn quay lại chửi thề : " Ai dám to gan ? Giỏi thì lộ mặt..á...
Tiếng kêu gầm rú phát ra từ chính căn nhà hoang ấy, bên trong.. nơi giữa căn nhà, một người đàn ông đeo mặt nạ màu trắng để che đi hết khuôn mặt đằng sau lớp mặt nạ ấy, khoác trên mình chiếc áo choàng đen dài chạm gần mắt cá chân.
Người lạ mặt ấy khẽ bế cô ôm vào lòng, choàng một chiếc áo lông vào cơ thể đang lạnh toát của cô rồi bước đi...
...
Tô Diệc Nhiêm trong cơn mê man, trong tâm trí lại ẩn hiện về giấc mơ lần trước, lại một khung cảnh bao trùm bởi một màu đen sẫm... và cô chính là người đứng giữa nơi hoang vu ấy.
Bóng dáng người con trai ấy lại khẽ thoáng qua như cơn gió mùa hạ, nhưng khuôn mặt lại không hiện rõ như trước, nó lại bị mờ đi rồi phai dần.
Cô đưa tay với lấy một chút gợn bóng cuối cùng :
- Lâm Nghiêu, đợi em..
Nhưng cô vẫn chỉ là đang gào thét trong vô vọng, tiếng khóc tức tưởi như đánh mất đi một thứ gì đó bị lãng quên, đang ôm mặt khóc thì cô chợt ngẩng đầu khi nghe thấy âm thanh lạ..
'' ru ru ru... ru ru...''
Chiếc xe ô tô lao vụt qua trong chớp mắt, để lại chỉ còn là những hạt bụi đường bay lất phất.
Cơn mưa rào lại tí tách rơi nặng trĩu bầu trời, Tô Diệc Nhiêm như đang nghe thấy tiếng gọi thân thuộc của ai đó :
" Diệc Nhiêm... Diệc Nhiêm, con không sao chứ ? Mau tỉnh lại để ta xem.. "
Cảm giác thấy dòng chảy ấm nóng từ khóe mắt tuôn ra ướt đẫm gối, cô cố gượng mi mắt đang ươn ướt ra rồi thều thào cất giọng :
- Dương lão gia, là người.. ?
Khuôn mặt mờ ảo ẩn hiện trước mắt nhưng cũng đủ để cô nhận ra người đang gọi cô trong vô vọng chính là Dương lão gia.
- Tô Diệc Nhiêm, nông nỗi nào khiến cháu ta phải nằm viện thế này ? Vừa nhận được tin lòng ta đau như đứt từng khúc ruột, lạy chúa là cháu không sao, nếu không..
" Dương lão gia, cháu cũng không nhớ chuyện gì đã xảy ra.. vừa tỉnh dậy thì đã thấy mình nằm trong đây.. "
- Gọi ta là ông nội, sau không được cất lên 3 từ ! "Dương lão gia " nữa nghe chưa ?
" Vâng, cháu biết rồi ạ. " - Tô Diệc Nhiêm cười xòa.
Thật ra sâu trong tâm trí cô, mọi sự việc ám ảnh vào lúc 21h ấy vẫn luôn khắc sâu trong nỗi ám ảnh cùng cực. Chỉ là cô không muốn ai biết thêm về sự việc ghê tởm ấy.
Nhưng dù vậy, trong lòng Tô Diệc Nhiêm vẫn đang tự đặt một dấu hỏi chấm lớn.. Tại sao cô lại thoát ra được ? Là ai đã cứu ?
Cô vẫn dặn lòng an ủi bản thân nghĩ rằng người đó là Dương Lâm Nghiêu, chỉ vậy thôi cũng đủ thấy được niềm vui trong căn phòng đầy mùi thuốc khử trùng rộng lớn này..
- Tối nay ta sẽ theo cháu về biệt thự riêng của Dương gia, tiện để chăm sóc cháu mấy bữa. Xem thằng Lâm Nghiêu nó đối đãi với cháu thế nào để ta tiện đường xử lí.
Dương lão gia cười tươi rói, tay vuốt vuốt chòm râu màu trắng dài tầm 10 cm.
" Ông ơi, cháu có thể tự chăm sóc bản.. " - Tô Diệc Nhiêm ra sức phản kháng, cô sợ chuyện mà Dương Lâm Nghiêu không ở nhà sẽ bị lộ ra, tới lúc đấy sẽ to chuyện.
- Suỵt. Cháu không có quyền từ chối. Nhà của ông thì ắt ông sẽ phải đến kiểm tra.
Dương lão gia nắm chặt tay của cô, bàn tay ông ấm áp như tình cha, trao cho cô một vầng thái dương như tỏa đều khắp cơ thể lạnh lẽo của mình.
Ông mỉm cười hiền từ như một vị tiên, nếp nhắn hiện rõ trên đôi mắt đã có phần trĩu xuống :
" Ta về nhà thôi. "
Mấy anh cận vệ bên cạnh để bảo vệ Dương lão gia, nhận được lệnh của ông thì vội dìu Tô Diệc Nhiêm ra ngoài cổng bệnh viện.
Ngồi yên trong xe sau khi đã thắt dây an toàn, chiếc xe lao trên con đường tối đen lập lòe những ánh điện đường..
Trời mùa đông sắp sửa đến rồi, không khí lạnh lẽo như tràn ngập vào bên trong xe, Dương lão gia thấy cô run người thì lập tức đóng cửa kính xe lại..
" Cái con bé này, tại sao cháu luôn chịu đựng trong khi đang rất lạnh ? Phải lên tiếng phản đối chứ ? " - ông thương cảm nhìn cô.