10 Triệu Một Đêm Em Đi Không?

Chương 93: Không hối hận | Chúc phúc cho anh | Hận chết cô! | Nguy hiểm




Bấy giờ, Tư Duệ mới có chút định thần lại được. Cô không muốn làm khó người ta, càng muốn làm gì đó ngăn cản anh, giúp anh bình tĩnh trở lại.

Cùng lúc, điện thoại trong túi Hướng Mạc Thâm bỗng reo lên inh ỏi. Anh chậc lưỡi một cái đầy khó chịu, định cúp máy. Nhưng khi nhìn tên hiển thị trên mang hình, trực giác anh mách bảo như đã có chuyện gì xấu xảy ra, vì vậy không thể không nghe máy.

Vừa bắt máy, bên kia liền vang lên một giọng nam quen thuộc:

// Thâm, Tâm Tâm bị bắt cóc rồi! //

" Cái gì? Tâm Tâm bị bắt cóc? A Thiển, cậu không phải đang đùa tôi đấy chứ? "

Hướng Mạc Thâm đang rất không vui, vừa nghe vậy liền gắt lên, hoàn toàn trái ngược với sự điềm tĩnh, ôn nhu thường ngày. Mà anh vừa dứt câu, Tư Duệ lập tức sực người kinh ngạc:

' Tâm Tâm? '

Còn có… A Thiển.

Vị bác sĩ này chẳng lẽ…

Những lời nói của Hướng Mạc Tâm bỗng ùa về trong trí nhớ Tư Duệ:

Ôi chị Tiểu Tư chị thật sự giàu ngầm nha! Anh trai em làm bác sĩ gần 5 năm rồi cũng chưa mua được một con điện thoại xịn như thế!

Nếu cô nhớ không lầm, vị bác sĩ này hình như… hình như cũng họ Hướng. Trùng hợp, Hướng Mạc Tâm cũng có anh trai làm bác sĩ. Thế giới thật nhỏ bé như vậy?

Trùng hợp! Thật sự rất trùng hợp!

Hướng Mạc Thâm đang nghe A Thiển thuật lại sự việc, căn bản không để ý đến phản ứng của Tư Duệ.

" Được rồi! Tôi sẽ về Đông Sơn ngay! Tạm thời cứ giao cho cảnh sát, đưa mẹ tôi đến nhà cậu đi! "

Nói xong, Hướng Mạc Thâm liền cúp máy. Trong lúc đút điện thoại vào lại túi quần anh tranh thủ nhìn Tư Duệ một cái, những người còn lại căn bản không để vào mắt nữa:

" Ngô tiểu thư, bây giờ tôi giúp cô vạch trần sự thật! "

' Không cần! Tâm Tâm sao lại gặp phải chuyện này? Mau về Đông Sơn xem tình hình của Tâm Tâm, tôi cũng đi cùng anh! ' Tư Duệ không tiếng động nói, đôi mắt loãng đục pha trộn lo lắng khôn tả.

Tâm Tâm sao có thể bị bắt cóc chứ? Chẳng phải cô bé sống rất tốt sao? Chẳng phải ở Đông Sơn rất bình yên sao?

Như nhận ra điều gì đó, Hướng Mạc Thâm hơi nhíu mày. Tư Duệ chỉ vừa nghe qua cái tên " Tâm Tâm " nhưng lại giống như đã quen biết từ rất lâu, thậm chí sốt ruột đến quên cả chuyện của mình như vậy. Chẳng lẽ…

" Ngô tiểu thư, hai tháng trước, cô ở Đông Sơn? Cô quen con bé phải không? "

Tư Duệ gật đầu:

' Có khi Tâm Tâm bị bắt cóc cũng là vì tôi, thực xin lỗi! '

Hai nam bảo vệ, một nữ tiếp tân đứng xung quanh nghe cuộc đối thoại giữa hai người sáu mắt nhìn nhau căn bản không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Hướng Mạc Thâm trầm ngâm giây lát rốt cuộc nghiêm túc hỏi lại cô:

" Ngô tiểu thư, cô chắc chắn muốn rời đi? Đây là cơ hội cuối cùng để vạch trần sự thật đó cô có biết không? "

Cơ hội cuối cùng? Kể cả khi bọn họ đã chính thức đính hôn? Kể cả khi Đồng Giai Lị đã thành công chia rẽ anh và cô? Bây giờ tư cách bước vào bữa tiệc của Cao Lãng, cô cũng không có. Còn có thể làm được gì sao? Còn có cơ hội để vạch trần sao?

Hơn hết, bây giờ Tâm Tâm an nguy chưa rõ, Tiểu Hà mất tích vẫn chưa tìm thấy. Hai người quan trọng đối với cô cùng lúc xảy ra chuyện, cô còn có tâm trạng để phá hỏng lễ đính hôn của người khác ư? Khi mà họ đang hạnh phúc như vậy!

Không! Tư Duệ thà làm một người ngu ngốc chứ không ích kỷ như thế!

' Tôi sẽ không hối hận! '

Cao Lãng, hãy dùng đôi mắt có giác mạc của em để ngắm nhìn và bảo vệ người con gái mà anh thực sự yêu thương. Đứa con này là của em! Là minh chứng tình yêu của chúng ta! Không thành đôi cũng chẳng sao hết! Em vẫn sẽ luôn chúc phúc cho anh.

_________________________________

A Thiển nhìn điện thoại trong tay, siết chặt. Tầm mắt di chuyển đến người phụ nữ đang ngồi trên ghế gỗ, ôm gương mặt đỏ bừng vì khóc.

" Dì Thanh! Bây giờ ở đây không an toàn! Nhỡ đâu bọn bắt cóc đến đây tìm cô thì nguy hiểm lắm! Để cháu đưa cô về nhà cháu! "

" Dì không đi đâu hết! Dì sẽ ở nhà đợi Tâm Tâm! " Hướng Mạc Thanh nói, nước mắt lại vô thức tuôn rơi. Bà biết, việc Tâm Tâm có thể trốn thoát trở về nhà là rất thấp, nhưng không phải không có khả năng. Bởi vì cô bé rất thông minh, nhanh nhẹn!

A Thiển nặng nề thở dài, qua một lúc nói qua nói lại rốt cuộc cũng thuyết phục được bà đưa về nhà. Bởi vì bà rất tin tưởng con trai, chỉ cần là lời Hướng Mạc Thâm nói, bà đều nghe theo.

***

Ở một diễn biến khác…

Hướng Mạc Tâm giật choàng tỉnh. Mất một lúc để tỉnh táo trở lại, cô mới ý thức được rằng mình đã bị bắt cóc. Lại còn là lần thứ 'n' bị chụp thuốc mê.



Xung quanh bốn bề tối đen như mực, nhưng có thể nhìn ra đây là một không gian gần kín. Sau khi thích nghi được với ánh sáng nơi đây, Hướng Mạc Tâm vẫn giữ nguyên tư thế nằm nghiêng, đảo mắt dáo dát nhìn xung quanh thêm một lần nữa.

Nếu cô đoán không sai, đây chính là xưởng gỗ bỏ hoang trên đường xuống huyện Lộc Phàm, cách nhà cô khoảng hai phần ba quãng đường đi. Tuy chưa vào bên trong xưởng bao giờ nhưng theo như kinh nghiệm sống ở đây 16 năm của Hướng Mạc Tâm, thì đây là cái xưởng duy nhất được xây dựng bằng gỗ, bỏ hoang lâu năm mới thành ra tồi tàn mục nát như vậy.

Gần đó bỗng truyền đến giọng nói của một người đàn ông:

" Trời ạ! Con bé này cậu không biết đâu! Nó khỏe kinh khủng khiếp, còn có sức đề kháng thuốc mê. Cứ chụp thuốc được khoảng nửa tiếng nó lại tỉnh! "

Ngưng một chút, anh ta thở dài nói tiếp:

" Hết con mẹ nó lọ thuốc của tôi rồi! Loại này đắt lòi mắt đấy! "

Đáp lại sự não lòng của anh ta là một trận cười sảng khoái của một người đàn ông khác:

" Haha! Cậu vất vả rồi! Về nhà trọ nghỉ ngơi một chút đi, còn lại cứ để tôi! "

Hướng Mạc Tâm dỏng tai lắng nghe, lại thấy người đàn ông kia chưa về nhà trọ ngay mà hỏi thêm:

" À! Ông ta tới chưa Vinh? "

" Sẽ tới sớm thôi! Ông ta còn thương con gái của mình lắm! "

" Vậy tốt! Phen này chắc chắn sẽ lật tẩy được bộ mặt thối nát của Đồng Giai Lị. "

Người đàn ông tên Vinh cười khẩy một tiếng không nói gì nữa. Sau đó, Hướng Mạc Tâm nghe được tiếng bước chân nện trên mặt đất, là đang tiến về chỗ cô.

Cô nằm úp mặt vào tường gỗ, nhắm chặt mắt, tim như ngừng đập. Bảo không sợ là nói dối! Bọn người này là ai? Tại sao lại bắt cô?

Còn có… con gái của người đàn ông kia?

Hướng Mạc Tâm có thể lờ mờ hiểu ra nhưng bản thân căn bản vẫn cố chấp không dám tin.

Bởi vì cô không có cha! Từ lúc sinh ra đã không biết cha mình là ai rồi!

Bất quá cứ cho rằng đây là vụ bắt cóc tống tiền một người đàn ông giàu có nào đi! Nhưng cô không phải con gái ông ta! Bọn họ bắt nhầm người rồi!

Nghĩ vậy, Hướng Mạc Tâm có thể thả lỏng hơn một chút. Đúng lúc bên má bị ai đó vỗ vỗ mấy cái, lực không mạnh cũng chẳng mấy dịu dàng:

" Nhóc con! Còn giả vờ ngủ đấy à? Dậy! "

Hắn nói, ngữ khí lạnh lùng nguy hiểm.

Nếu hắn đã biết, Hướng Mạc Tâm cũng chẳng  buồn diễn trò nữa. Cô nhanh như cắt xoay người bật dậy, ngặt nỗi hai tay và cổ chân đều bị dây thừng trói chặt, không thể tẩn cho hắn một cước.

" Chú bắt nhầm người rồi! Tôi không có cha! "

A Vinh thoáng khựng người, sau đó nhếch môi cười thích thú:

" Chỉ dựa vào mấy lời đối thoại của bọn ta mà có thể đoán được sự việc? Nhóc con thật thông minh! "

Hắn từng đọc thông tin điều tra về người đàn ông kia lẫn cô nhóc này. Trừ ông ta biết mình còn có hai đứa con một trai một gái, con gái ông ta căn bản chẳng biết là mình thật sự có một người cha.

" Nhóc bảo không có cha? Vậy có biết cách mình được sinh ra như thế nào không? "

" Đương nhiên là từ trong bụng mẹ chui ra rồi! " Hướng Mạc Tâm thản nhiên đáp.

" Ngốc! " A Vinh gõ vào đầu Hướng Mạc Tâm một cái " Một đứa bé được tạo nên từ sự kết hợp giữa trứng và **** ***** của cha và mẹ nó sau khi quan hệ! Hoặc kể cả khi nhóc được sinh ra trong ống nghiệm, nhóc cũng có cha! "

" Đã vậy thì sao? Chắc gì ông ta nhận tôi? Các chú bắt tôi cũng chẳng có lợi nhuận gì đâu! "

Hướng Mạc Tâm hất cằm đắc ý nói, hoàn toàn không có thái độ dè dặt hay sợ hãi, nhưng mặt mũi đã có chút hồng hồng. Thầm kinh sợ người đàn ông trước mặt, sao chú ta lại có thể tỉnh bơ nói những chuyện như vậy với một đứa trẻ vị thành niên chứ? Giáo viên Sinh học đó ư?

Với một cô nhóc không sợ trời không sợ đất như vậy, A Vinh cũng không phải hết cách đối phó. Nhưng bọn anh không có ý làm tổn hại đến cô bé này. Vốn dĩ chỉ là muốn mượn cô bé dụ dỗ người đàn ông kia. Ông ta chính là người đã đảm nhận ca phẫu thuật cho Cao Lãng - Mạc Khâm. Hẳn là biết rõ, giác mạc kia đích thị là của ai, và kẻ đứng sau màn kịch này!

Trước kia điều tra về Mạc Khâm, ông ta không còn thân nhân, vợ ly hôn, đứa con hợp pháp duy nhất cũng đã mất vào tai nạn 2 năm trước. Mọi chuyện tưởng chừng như rơi vào bế tắc lại lòi ra một thông tin rằng Mạc Khâm còn có nhân tình và con riêng ở bên ngoài.

Được biết do không muốn làm người thứ ba phá nát hạnh phúc gia đình người khác nên nữ nhân tình từ lâu đã chủ động chấm dứt mối quan hệ này. Thế nhưng ông ta vì thật lòng  vẫn luôn dõi theo và bí mật hỗ trợ cho bọn họ có một cuộc sống an yên, nhàn hạ. Đặc biệt nâng đỡ cho đứa con trai có tiền đồ là Hướng Mạc Thâm và cực kỳ yêu thương cô con gái mới 16 tuổi - Hướng Mạc Tâm.

" Nếu không chắc chắn, chúng tôi mới chẳng cần tốn công bắt nhóc! Hơn nữa… càng không bắt chỉ vì lợi nhuận! "

Hướng Mạc Tâm câm nín. Bản tính hiếu kỳ trong lòng cũng bắt đầu trỗi dậy. Cô thực ra cũng rất tò mò về người đàn ông kia! Người được gọi là cha của cô.

Đúng lúc này, ngoài đường món bỗng vọng lại tiếng xe chạy, mơ hồ đến rõ dần rồi dừng hẳn. A Vinh đang ngồi xổm trước mặt Hướng Mạc Tâm, hai mũi chân nhón lên chống đỡ cả cơ thể lực lưỡng, tay khoác qua đầu gối, miệng cười như không cười nhìn cô. Trong bóng tối, gương mặt hắn thoáng xẹt qua một tia nguy hiểm.

" Cha con đoàn tụ rồi nhé! "

___________________________________

Trong không gian tối tăm ẩm thấp của một căn nhà hoang đổ nát lại xuất hiện một thân thể lõa lồ của người thiếu nữ. Làn da trắng mịn, tinh tế, trong bóng tối càng nổi bật hơn bao giờ hết. Hơi thở của cô giữa cái rét âm độ của đêm đông lạnh giá trở nên yếu ớt đến đáng thương. Giữa hai đùi thon dài, có thể lờ mờ nhìn ra vệt máu đã khô, là minh chứng của sự thất tiết, cũng là dấu tích của việc bị cường bạo tập thể.



Tiểu Hà nằm thoi thóp trên chiếc giường thô sơ cũ kĩ, tóc tai rối bời rũ rưỡi, gương mặt đỏ au còn in hằn năm ngón tay ở hai bên má và lấm tấm mồ hôi trên trán. Cả cơ thể thiếu nữ trần trụi cũng chằng chịt những vết bầm tím xanh đỏ tím vàng. Chị cố mở mắt, nhưng cả người mệt rã. Sự đau đớn cực độ từ thân dưới truyền lên khiến chị mất hết sức lực, đến cả cái nhiệt khí cắt da cắt thịt cũng chẳng thể cảm nhận được nữa. Hận không thể cắn lưỡi chết ngay lập tức.

Đối diện giường là những gã đàn ông cao, thấp, gầy, béo có đủ đang ngồi tụ tập chơi bài uống rượu. Thi thoảng mấy tên trong số chúng lia ánh mắt của một con quỷ đói khát qua chiếc giường cũ, miệng nở nụ cười dâm dục.

" Con mẹ nó vụ này lời thật! Bắt có một con đàn bà, không những được nhiều tiền còn được chơi nó đến chết! Cô Đồng thật phóng khoáng! " Một gã thấp béo nói đoạn hạ xuống cây bài cuối cùng rồi đứng dậy tiến về phía giường, dáng người nặng trịch, vừa đi vừa kéo khóa quần.

" Này này, mày vừa làm nó xong mà! " Một tên khác cáu kỉnh nói vọng theo, hắn cũng ném bài sang một bên, đuổi theo gãi thấp béo.

Gã thấp béo chẳng thèm đoái hoài tới hắn, cầm xô nước lạnh đã chuẩn bị sẵn trực tiếp tạt lên người Tiểu Hà, ép chị phải tỉnh dậy.

Tiểu Hà bị nước vào mũi, hơi nhổm người dậy ho sặc sụa. Nhưng còn chưa kịp tỉnh táo, nơi tư mật giữa hai đùi đã truyền đến một trận sục sạo.

Chị kinh sợ muốn hét toáng, nhưng trước đó vì kêu gào quá nhiều căn bản đã bị tắt tiếng. Bây giờ chỉ có thể thống khổ nức nở trong tuyệt vọng cùng nhục nhã.

Những tên khác nhìn thấy một màn kích tình trước mặt không tránh khỏi bị động dục, cũng lần lượt hăm hở đi đến bên giường, lại gần Tiểu Hà hơn.

Chị đã làm gì sai để rồi đây là cái giá mà chị phải trả ư?

Vô cớ bị bắt. Vô cớ bị sáu tên đàn ông ghê tởm cường bạo. Thứ quý giá quan trọng nhất của người con gái chị vốn để dành cho nam nhân cùng chị đầu gối tay ấp cả đời, bị bọn sâu bọ này trắng trợn cướp đi, chà đạp vất bẩn không thương tiếc.

Đồng Giai Lị, người phụ nữ độc ác! Tôi hận cô! Tôi hận chết cô!

__________________________________

" Các người muốn gì? Con bé đâu? "

Người đàn ông trung niên, dáng người cao ráo điềm tĩnh từ trong xe hơi đi đến trước mặt một người đàn ông khác đang đứng trước nhà xưởng.

A Vinh nở nụ cười ranh mãnh, không vội đáp:

" Ông có mang theo những thứ chúng tôi cần? "

" Nếu các người chịu thả Tâm Tâm ra trước! " Người đàn ông hạ giọng nói, mọi lo lắng sốt ruột đều được ông ẩn giấu rất kỹ.

" Chúng tôi làm ăn lương thiện, nói được nhất định không nuốt lời! "

Mạc Khâm trầm ngâm hồi lâu, dường như là đang do dự, hơn hết là cảnh giác lời nói của tên trước mặt.

Tuy ông không rõ hắn cùng đồng bọn của hắn là ai, nhưng chắc chắn là có quan hệ với cô gái đã hiến giác mạc cho Cao Lãng. Thậm chí điều tra tường tận về ông như vậy, rốt cuộc chính là vì tờ giấy ký kết phẫu thuật có chữ ký của cô gái đó.

Nhưng Mạc Khâm đã thỏa thuận với Đồng Giai Lị, rằng đây sẽ là mật tin. Nếu giao tờ giấy này cho bọn họ, ông không những nuốt lời, còn là trực tiếp bán đứng cô ta.

Mâu thuẫn, xích mích khó hiểu giữa bọn họ, ông căn bản không thèm để tâm. Trách nhiệm của ông là giữ bí mật đối với thỏa thuận cũng như Đồng Giai Lị. Chỉ có vậy! Vì phương châm sống của ông là làm người biết giữ chữ tín. Thậm chí đem ông ra xử lý, giết người diệt khẩu cũng được! Ông cũng sẽ không hó hé nửa lời! Nhưng việc lôi cả Tâm Tâm vào chuyện này… Dĩ nhiên ông không thể để con bé gặp nguy hiểm.

***

Sau khi chiếc xe kia chạy tới, A Vinh cũng đi ra bên ngoài. Người đàn ông kia mặt mũi ra sao, bọn họ nói cái gì, Hướng Mạc Tâm đều không biết.

Cho đến khi hắn ta cao ngạo trở vào, trên tay còn cầm một tệ hồ sơ thì cô đã được thả trói.

" Cô nhóc! Có thể đi rồi! Không tiễn! "

Hướng Mạc Tâm mặt đầy hỏi chấm. Tay chân vì bị trói quá lâu nên tê rần mỏi nhừ, tạm thời chưa thể cử động. Cô ngẩng đầu nhìn A Vinh từ phía dưới, hắn ta đứng ngược sáng, sừng sững như một vị thần.

" Ông ta đâu? Cái người mà chú bảo là cha của tôi ấy! "

" Đợi nhóc ở bên ngoài! "

Hướng Mạc Tâm từng bước hồi hợp đi ra khỏi nhà xưởng. Xung quanh tối mịt mù vắng lặng được thắp sáng bởi ánh đèn xe hơi chói lóa. Cô theo phản xạ đưa tay che mắt, mày đẹp nhíu lại. Trước đèn xe, một dáng người đàn ông cao lớn đang đứng quay mặt về phía cô. Nhưng vì ở vị trí ngược sáng, gương mặt cơ hồ nhìn không rõ.

Người đàn ông đột nhiên hốt hoảng kêu lên, vội chạy đến chỗ cô. Nhưng còn chưa kịp đi tới, bóng đen đằng sau lưng Hướng Mạc Tâm đã vọt lên túm lấy cô.

" Nói! Chỗ Đồng Giai Lị giấu Tư Duệ! "

Mạc Khâm thoáng khựng lại, nhưng rất nhanh liền đáp:

" Tôi không biết! Cũng không nằm trong phạm vi hành nghề của tôi! Cậu thả con bé ra đi! Nó không liên quan đến chuyện này! " Nhìn khẩu súng dí thẳng vào thái dương con gái, giọng nói của ông không khỏi hốt hoảng.

Hướng Mạc Tâm một giây trước còn đang tập trung vào người đàn ông trung niên, giây sau đã bị tóm gọn trong vòng tay của một nam nhân xa lạ.

Nam nhân kìm chặt cô, không để cho cô có cơ hội ngẩng đầu lên nhìn mặt mình, thậm chí cô còn bị dí súng vào đầu. Vậy nên chỉ cần cậu ta lỡ tay bóp cò, cô sẽ chầu trời ngay lập tức.

Nhiệt độ lạnh lẽo của đầu súng khiến cô tỉnh táo và ý thức được tình hình lúc này nguy hiểm hơn bao giờ hết.

_________________________________

-Còn tiếp-