10 Triệu Một Đêm Em Đi Không?

Chương 90: Muốn được ở cùng anh | Chỉ có giao dịch : một giao dịch nguy hiểm




Tại sao Tiểu Tư chỉ hơn cô có một tuổi nhưng lại phải dọn tới đây ở một mình, không người thân không bạn bè chứ? Gia đình chị ấy đâu? Chị ấy còn đi học không?

Còn có tại sao Tiểu Tư lại không thể nói chuyện? Bình thường nếu bị câm sẽ xui xẻo bị luôn cả điếc. Thế nhưng thính giác của Tiểu Tư rất tốt, không bị ảnh hưởng gì. Đặc biệt là đôi mắt xinh đẹp vắng bóng tiêu cự kia, nhìn vào nó cô không thể tin rằng đó là bị mù bẩm sinh

Trước đây, Hướng Mạc Tâm cũng tò mò qua mấy lần, nhưng hễ cứ nhìn thấy sự trầm lặng của Tiểu Tư, nỗi hiếu kỳ trong cô lại tan biến.

Còn bây giờ thì…

Cô muốn biết! Cô muốn biết nhiều hơn về Tiểu Tư! Chỉ vậy thôi! Có khi đây sẽ là lần cuối cùng hai người còn có thể gặp nhau, cũng là cơ hội cuối cùng. Nếu cô bỏ qua, cô vĩnh viễn sẽ không thể hiểu thấu cô ấy, sẽ hối hận suốt đời.

Nghĩ vậy, Hướng Mạc Tâm liền chạy một mạch định sang nhà bên cạnh. Nhưng ra đến cổng cô bỗng khựng bước, vuốt cằm nghĩ nghĩ một hồi lại chạy ngược vào trong nhà, lấy trong tủ quần áo ra một món đồ đã được cất giữ từ rất lâu.

__________________________________

Đêm 23, thành phố C.

Phòng trị liệu, bệnh viện trung tâm.

Cao Lãng vẫn đang điên cuồng tập luyện. Đôi chân của anh tuy vẫn còn phải bó một lớp bột mỏng nhưng căn bản đã có thể đi lại bình thường. Mặc quần dài vào hoàn toàn không nhìn ra chân có vấn đề gì.

Cô y tá mở cửa bước vào, trên tay còn cầm theo một khay dụng cụ y tế. Nhìn anh nhăn mặt vì đau đớn trong quá trình trị liệu, cô thở dài:

" Đừng quá cố sức! Anh đã ép bản thân mình quá giới hạn rồi! "

Cao Lãng hờ hững liếc mắt nhìn cô y tá một cái lại thu về, đưa mu bàn tay nổi rần những khớp xương trắng toát cùng gân xanh lau đi mồ hôi trên trán.

Thấy anh không nói gì, cô đặt khay dụng cụ lên bàn, rót một cốc nước đưa cho anh, mỉm cười:

" Cũng đúng thôi! Ngày kia là anh đính hôn rồi! Sao lại không cố gắng cho được! "

Chân mày kiếm khẽ nhíu lại, đáy mắt phút chốc trở nên lạnh lùng. Anh không từ chối cốc nước nhưng cũng chẳng vội uống:

" Cảm ơn cô! "

Có trời mới biết, anh cố gắng như vậy chính là để mau chóng tìm được cô gái nhỏ kia.

Bên ngoài chợt thổi đến những tiếng bước chân rất nhẹ, sau đó cánh cửa bị mở ra, một nữ hộ lý dìu Đồng Giai Lị bước vào.

Biết Cao Lãng đang nhìn mình, cô hơi đưa tay về phía trước, môi mấp máy:

" Lãng? "

Cao Lãng không nói không rằng bắt lấy tay cô đỡ cô ngồi xuống ghế, khoát tay về phía sau. Nữ y tá cùng hộ lý hiểu ý liền chủ động ra ngoài. Trong phòng trị liệu lúc này chỉ còn lại hai người, bốn bề vắng lặng, yên tĩnh.

Ngoài trời, tuyết bắt đầu rơi, buông xuống khí lạnh của tiết trời âm độ. Trái lại, trong phòng kín được bật máy sưởi nên rất ấm. Phảng phất trong không khí ấm áp ấy là mùi thuốc khử trùng nồng nặc.

Anh ngồi xuống bên cạnh Đồng Giai Lị, khoác hai tay lên đầu gối, bàn tay dài có chút thô ráp giũ giũ vạt áo ướt đẫm mồ hôi.

" Muộn rồi sao còn chạy tới đây? " Cao Lãng hơi nghiêng đầu nhìn cô, sườn mặt góc cạnh được khắc họa đẹp như tạc tượng, sống mũi cao thẳng, ánh mắt rất sắc nhưng không biểu lộ cảm xúc gì. Bên thái dương vẫn còn mơ hồ thấy được một lớp mồ hôi mỏng, dưới ánh sáng trắng có phần bóng bẩy.

Đồng Giai Lị hơi mím môi, hai bàn tay thon thả bấn loạn vào vạt áo:

" Đến đón anh! "

" Ừ! " Cao Lãng gật đầu " Vậy tôi chở cô về, cũng không còn sớm nữa, tuyết cũng rơi rồi! " Nếu nấn ná lâu, tuyết rơi nhiều sẽ rất khó lái xe.

Thấy Cao Lãng toan đứng dậy, Đồng Giai Lị biết anh chuẩn bị gọi hộ lý dìu cô đi, liền quờ quạng nắm lấy tay anh níu lại:

" Lãng… "

Anh nhắm hờ mắt hít một hơi, kiên nhẫn hỏi:

" Chuyện gì? "



" Hay là anh dìu em đi đi! " Đồng Giai Lị trả lời, giọng nói có chút mềm mỏng làm nũng.

Cao Lãng trầm ngâm một lát, rốt cuộc cũng bất đắc dĩ đồng ý. Dù gì cô gái này cũng đã hiến giác mạc cho anh. Anh nhìn thấy được trở lại cũng là nhờ có cô đi? Yêu cầu này so với giác mạc anh dùng của cô cũng không có gì quá đáng.

Anh thay quần áo bệnh nhân ra mặc lại trang phục của mình, sau đó cẩn thận dìu cô đi xuống bãi đậu xe ở bệnh viện. Cô hộ lý đứng sau xách một ít đồ đạc nhìn bóng lưng hai người, nam thanh nữ tú, nam cao lớn nữ cân đối, trông thật xứng đôi vừa lứa lại vô cùng tình cảm. Còn bản thân đến giờ vẫn một mình lẻ bóng, không khỏi có chút tủi thân.

Đi được nửa đường gần đến ngã rẽ, như biết Cao Lãng sẽ đưa cô về căn hộ của mình, Đồng Giai Lị vội nói:

" Lãng, đến nhà anh được không? Em không muốn ở một mình! "

Cao Lãng đưa mắt lên kính chiếu hậu, nhìn cô gái ngồi ở ghế sau xe nói:

" Có hộ lý ở cùng cô được rồi! "

" Nhưng em muốn được ở cùng anh! "

" … "

***

Trước lời đề nghị kia, Cao Lãng vẫn là không thể từ chối. Dù gì, anh thấy được ánh sáng cũng là nhờ vào giác mạc của cô.

Dặn dò hộ lý chuẩn bị thuốc xong, Cao Lãng cẩn thận dìu Đồng Giai Lị lên trên lầu. Nhìn căn phòng ngủ quen thuộc từ đằng xa, bước chân anh bỗng khựng lại rồi chuyển hướng.

" Lãng, đi đâu vậy? " Đồng Giai Lị bất ngờ. Cô nhớ phòng anh ở hướng ngược lại cơ mà.

" Đến phòng cho khách! Đừng quên, tôi với cô chỉ có giao dịch! " Anh lạnh lùng nói, ngữ khí hoàn trái với hành động ôn nhu dìu cô.

Đồng Giai Lị câm nín.

Đúng vậy! Sao cô lại không biết đây chỉ là giao dịch? Sao cô lại không biết người đàn ông này đính hôn với cô vì mục đích gì cơ chứ?

Nhưng cô tin chỉ cần giữa hai người có một mối quan hệ ràng buộc, cô sẽ khiến anh thuộc về cô. Chỉ cần mỗi ngày bên cạnh nhau, gần gũi như vậy, anh nhất định sẽ động lòng. Dù gì cũng đã từng yêu nhau 5 năm, cô không tin người đàn ông này đối với cô chẳng còn lấy một chút tình cảm.

Tuy là phòng dành cho khách nhưng thường xuyên được người làm quét dọn nên phòng rất thoáng đãng và sạch sẽ. Cao Lãng dìu cô bước vào trong, đặt ngồi lên giường.

Đồng Giai Lị im lặng để anh cởi dép mang trong nhà, đợi chậu nước ấm mà cô hộ lý mang đến thì giúp cô ngâm chân. Đôi bàn chân thon dài trắng ngần, trắng đến nỗi có thể thấy cả những mạch máu màu xanh ẩn hiện dưới lớp da mịn màng. Nâng đôi bàn chân ấy trên tay, anh bất giác nhớ tới Tư Duệ. Đêm hôm trước khi xảy ra tai nạn, cũng là lần cuối cùng anh có thể làm việc này với cô.

Lại nhìn xuống đôi bàn chân của Đồng Giai Lị, quả nhiên có chút lớn hơn so với Tư Duệ, cảm giác không vừa tay lắm. Trầm ngâm một lúc, anh ngẩng lên nhìn cô hộ lý:

" Hộ lý Trương, phiền cô giúp cô ấy! " Cao Lãng nói rồi đứng bật dậy đi thẳng vào nhà tắm. Để lại hướng nhìn vô định đầy hụt hẫng của Đồng Giai Lị. Sau lớp kính đen dày cộm, ánh mắt cô lóe lên một tia rất không vui.

***

Ở trước bồn rửa mặt, Cao Lãng không ngừng cọ rửa bàn tay. Đôi tay thô ráp với những ngón tay thon dài bị chà sát đến đỏ ửng. Là tại vì sao trong vô thức, anh lại kinh tởm người phụ nữ kia đến như vậy? Người phụ nữ mà anh đã từng yêu những 5 năm.

Cao Lãng ngẩng đầu nhìn gương mặt tiều tụy của chính mình trong gương.

Lại chỉ thấy hình ảnh không mấy sạch sẽ trong quá khứ vốn đã bị quên lãng, bấy giờ như đèn kéo quân hiện hữu trước mắt.

Là một ngày đẹp trời, anh thấy Đồng Giai Lị tay trong tay với một người đàn ông khác đi dạo ở khu mua sắm?

Là một chiều hoàng hôn, anh đợi Đồng Giai Lị trước cổng trường đại học gần một tiếng đồng hồ, rốt cuộc thấy cô trở ra và rồi ngồi thẳng vào một chiếc xe hơi màu đen sang trọng vừa mới đi tới.

Là một tối anh ghé sang nhà thăm Đồng Giai Lị, vô tình phát hiện cô cùng người đàn ông từng thấy mặt những lần trước đó quấn quýt bên nhau, kịch liệt điên cuồng trên chiếc giường quen thuộc với bộ drap mang màu sắc anh yêu thích nhất, cũng từ đó khiến anh căm ghét nhất - màu lam.

Anh híp mắt thành hình viên đạn. Cảm giác đau lòng tổn thương vì bị phản bội từ lâu đã không còn. Thay vào đó là sự khinh bỉ, chán ghét dành cho người phụ nữ kia.

Cớ sao bây giờ lại thành ra mắc nợ cô ta?

Vì vậy, hai người ngày hôm đó đã lập ra một giao dịch.

Rằng nếu anh đính hôn với cô, cô sẽ chấp nhận ghép giác mạc.

Rằng anh chỉ đính hôn cô nếu tin tức này được lan truyền rộng rãi, để Tư Duệ biết đến, ép buộc cô phải quay đầu trở về, trở về bên anh nếu không muốn mất anh.



Sau đó thì…?

Hoặc Tư Duệ trở lại, giao dịch sẽ chấm dứt.

Hoặc Tư Duệ sống chết cũng không thay đổi quyết định, thời hạn chờ đợi nhiều nhất 3 tháng, hai người sẽ thực sự tiến đến hôn nhân, chính thức trở thành vợ chồng.

Một giao dịch nguy hiểm.

***

Khi Cao Lãng từ nhà tắm trở ra, Đồng Giai Lị đã dường như đã ngủ rất ngon trong tấm chăn bông mềm mại trắng mút. Trong phòng, đèn cũng đã được tắt hết, chỉ còn lại ánh sáng le lói từ hai cây đèn ngủ.

Nhìn người con gái nằm trên giường, anh lại vô thức nhớ tới cô nhóc kia. Không biết cô ngủ có ngon không? Có được yên giấc trong chăn êm nệm ấm như vậy không?

Đầu ấp tay gối một thời gian, anh phát hiện ra Tư Duệ khi ngủ sẽ có một thói quen rất xấu. Ấy là cứ luôn đạp chăn ra bất kể trời nóng hay lạnh, báo hại anh phải ôm chặt cô cùng cả một chiếc chăn lớn để kìm lại. Nếu thiếu anh, cô bé ngốc ấy nhất định sẽ bị chết cóng cho mà xem!

Cũng đáng lắm! Ai bảo dám chê anh, bỏ anh mà đi cơ chứ? Cho cô chết cóng ít ngày, sợ rồi sẽ lại tìm về với anh thôi! Tốt nhất tìm về thật sớm! Thật sớm trước khi anh thực sự trở thành hôn phu của người khác.

Tầm mắt đặc biệt chú ý đến chiếc kính râm tròng đen bản lớn đương chắn ngang trên gương mặt xinh đẹp của người đang ngủ say trên giường, mày anh hơi nhíu lại. Kể cả khi đi ngủ, cô gái này cũng mang kính ư?

Nghĩ rằng Đồng Giai Lị sẽ bị cấn và cảm thấy không thoải mái, Cao Lãng bước đến bên cạnh chỗ cô đang nằm, khom người nhẹ nhàng tháo chiếc kính ra.

Lúc này, Đồng Giai Lị đột nhiên mở mắt trừng trừng, làm anh cũng thoáng sựng người:

" Cô… "

" Lãng… "

_________________________________

" Tấm này đẹp nhỉ? "

" Không không! Chỉ có em với Tiểu Tư đẹp, còn chị trông xấu chết được! "

" Nào có! Tiểu Hà, chị khiêm tốn cũng được, nhưng tự chê mình như vậy em không cho phép! "

Hai chị em Hướng Mạc Tâm cùng Tiểu Hà cứ vậy cầm điện thoại của Tiểu Tư đôi co tranh cãi lấy được một lúc lâu.

Tư Duệ ngồi bên, cười như khóc, mà cho dù có khóc cũng không ra nước mắt. Hai người này sáp lại đúng là có thể náo nhiệt như một cái chợ rồi.

Chuyện là vừa rồi, Hướng Mạc Tâm trong bộ trang phục truyền thống đột nhiên xông cửa rầm rầm chạy vào nhà cho các chị chiêm ngưỡng một lần trước khi về lại thành phố.

Thoạt đầu Tiểu Hà tưởng rằng Hướng Mạc Tâm mặc Thổ Cẩm sẽ cực kỳ duyên dáng và yêu kiều. Nào có ngờ thực tế lại khác xa với tưởng tượng. Cô nàng không những năng động thái hóa, còn sở hữu cá tính rất riêng và mạnh, hoàn toàn chẳng thích hợp với trang phục truyền thống chút nào!

Hướng Mạc Tâm nói rằng: " Chính mẹ em còn không nhìn nổi em mặc Thổ Cẩm nữa là! "

Tiểu Hà cười trêu: " Chắc còn mỗi A Thiển công nhận em phải không? "

Hướng Mạc Tâm lườm chị một cái không đáp, lại thấy Tiểu Tư đưa ánh mắt không giấu nổi tò mò nhìn về phía mình trong vô định thì trầm tư trong chốc lát.

" Ước gì có máy ảnh hai chị nhỉ? Chúng ta có thể cùng nhau mặc Thổ Cẩm, chụp chung một bức thật đẹp giữ làm kỉ niệm! "

Nghe vậy, Tiểu Tư liền mỉm cười vẫy vẫy tay, móc trong túi áo ra một chiếc điện thoại cảm ứng. Vừa nhận thấy thứ trong tay Tiểu Tư, Hướng Mạc Tâm lập tức há hốc mồm:

" Ôi chị Tiểu Tư chị thật sự giàu ngầm nha! Anh trai em làm bác sĩ gần 5 năm rồi cũng chưa mua được một con điện thoại sịn như thế! "

Tiểu Tư chỉ biết cười trừ, dúi điện thoại vào tay cô nàng, sau đó được Tiểu Hà dẫn lên phòng thay Thổ Cẩm.

Hướng Mạc Tâm cầm chiếc Xiaomi Mi 11 Ultra trên tay nghịch đủ thứ, ghi nhớ cả số điện thoại và tài khoản mạng xã hội của Tiểu Tư. Đặc biệt tự chụp thật nhiều ảnh của mình. Để sau này nếu có cơ hội khôi phục thị giác, cho dù có không bao giờ gặp lại đi chăng nữa, Tiểu Tư cũng vẫn sẽ thấy được cô, biết được mặt mũi của cô trông như thế nào!

Vì có trí nhớ khá tốt, nên Hướng Mạc Tâm tiện thể ghi nhớ luôn các số khác của người thân Tiểu Tư, nhớ luôn tên họ. Sau đó, một cái tên bỗng đập vào mắt cô.