10 Triệu Một Đêm Em Đi Không?

Chương 87: Bất an | Trau chuốt cho vợ tương lai | Hái quà | Bỏ lỡ




' Đừng! Lạnh em! '

" Không sao! Em mặc áo cổ lọ mà! "

Đến đây, Tư Duệ bỗng khựng người, cô sực nhớ ra một chuyện, hoàn cảnh cũng tương tự như vậy.

Ấy là khi cô cùng Cao Lãng ngồi nói chuyện ở xích đu Tình yêu trong hoa viên. Cô cũng vì sợ anh bị lạnh mà áp tay vào má anh. Anh cũng nói với cô: " Đừng! Lạnh em! " Nhưng cô vẫn cố chấp, bảo mình có găng tay rồi sẽ không lạnh.

Một sự ấm áp thổi vào lòng. Tư Duệ rốt cuộc cũng hiểu được cái gọi là lo lắng cho một người. Cô không từ chối nữa, chủ động nắm tay Hướng Mạc Tâm.

Đối với cô, Hướng Mạc Tâm không chỉ là một cô em hàng xóm năng động hoạt bát, mà còn là một người bạn, một người thân.

Tiếp xúc một thời gian, bằng thính giác, bằng tâm hồn, Tư Duệ có thể cảm nhận được rõ sự chân thành mà cô bé dành cho mình.

Nói là cô bé nhưng theo lời kể của Tiểu Hà, Hướng Mạc Tâm hình như rất cao lớn. Cô bỗng nhiên thấy tò mò, không biết Hướng Mạc Tâm trông như thế nào nhỉ?

Cô bé này có giọng nói thánh thót trong trẻo như họa mi, dù thế ngữ điệu lại rất dứt khoát và luôn kéo theo một sự mạnh mẽ cùng cá tính riêng biệt. Tư Duệ đoán dung mạo và ngoại hình của cô bé chắc cũng sẽ tương tự như vậy.

***

Xuống được đến huyện đã là chuyện của một tiếng rưỡi sau.

A Thiển cho dừng xe ở ven đường, đối diện cổng chợ lớn trong huyện. A Thiển đương định đi ra phía sau đỡ người xuống thì Hướng Mạc Tâm nhanh hơn hắn một bước đứng trực sẵn ở đuôi xe, chờ Tiểu Hà dắt Tiểu Tư đến thì đón lấy cô vào lòng. Tuyệt nhiên không để người đàn ông kia động đến.

A Thiển chỉ biết lắc đầu cười khổ. Hắn biết Hướng Mạc Tâm vẫn còn rất kinh sợ hành động vượt ngưỡng kia của mình. Vì vậy từ sau hôm ấy hắn đã rất kiềm chế không tái phạm nữa. Nhưng phải biết rằng hắn sẽ không bao giờ làm vậy với ai khác ngoài cô.

Suy cho cùng hắn cũng chỉ muốn giúp cô một chút, để cô đỡ vất vả, dù gì cũng là con gái, bế một người ít nhiều cũng nặng đi? Hoàn toàn không có ý gì khác!

Ấy vậy mà... Hướng Mạc Tâm có phải đề phòng hắn quá mức rồi không?

" Oa! Chợ lớn ghê! " Tiểu Hà đảo mắt một lượt nhìn qua hình ảnh trước mặt không khỏi réo lên một tiếng.

" Bình thường chợ họp theo phiên, nhưng cứ chủ nhật thì là ngoại lệ, thậm chí đông hơn và kéo dài đến tận chiều tối. " A Thiển giải thích với Tiểu Hà, nói rồi quay sang Hướng Mạc Tâm:

" Tâm Tâm, đưa anh danh sách đồ cần mua! Hôm nay cứ dẫn hai cô chị này đi chơi thỏa thích đi! Chơi chán thì đến tạp hóa cũ, anh đợi ở đấy! " Nói đoạn móc ví tiền trong túi quần ra, rút liền mấy tờ một trăm đưa cho cô: " Cho em! "

Hướng Mạc Tâm liếc mấy tờ tiền trước mặt, ước chừng cũng phải bảy tám tờ. Song lại ngước lên nhìn người đàn ông cao lớn vạm vỡ đối diện.

Hắn cao hơn cô gần hai cái đầu, ánh mắt thản nhiên như của anh trai cho em gái tiền tiêu vặt, nhưng trông thế nào cũng thật bức người chết được! Bởi vì ánh mắt kia còn ngụ ý rằng: " Em không được phép từ chối! "

" Em không cần! " Khóe môi hơi nhếch lên, ướng Mạc Tâm cười nhạt. Định dụ dỗ cô bằng cách này ư? A Thiển ngốc nghếch, anh quá sai lầm rồi!

" Vậy cầm lấy chọn giúp anh mấy bộ quần áo! Em nhìn xem, đồ của anh cũ hết rồi! "

Hướng Mạc Tâm theo phản xạ nhìn quần áo trên người A Thiển. Vẫn như mọi ngày, hắn mặc áo giữ nhiệt màu tối cùng chiếc quần rằn ri đã phai màu. Bên ngoài khoác chiếc áo phao nam đã mua từ 3 năm trước. Sở dĩ nhớ rõ như vậy cũng là bởi vì do chính tay cô chọn cho hắn.

A Thiển tuy gia cảnh khá nhất thôn nhưng bề ngoài hắn lúc nào cũng chỉ đơn giản như vậy! Những năm về trước khi mà cô còn chưa biết đến tình yêu nam nữ là cái thá gì, còn rất thân thiết và lẽo đẽo theo đuôi hắn, cũng có hỏi qua hắn tại sao không chịu trau chuốt bản thân một chút. A Thiển cười xoa đầu cô trả lời rằng để dành chau truốt cho vợ tương lai. Sau này lớn lên cô mới hiểu, 'vợ tương lai' mà hắn nói thì ra chính là cô. Bảo sao hồi đó hắn cứ đi huyện về lại mua cho cô rất nhiều quà, nào là quần áo rồi trang sức,... Tóm lại, cái gì bọn con gái thường thích, hắn đều mua cho cô.

Chuyện quá khứ cứ vậy thoáng chảy ngược dòng trong đầu cô. Hướng Mạc Tâm nhìn bàn tay to lớn thô ráp vẫn còn đang cầm tiền đưa đến trước mặt mình hoàn toàn không có ý thu hồi thì cũng miễn cưỡng cầm lấy.

Lúc này, A Thiển mới nở một nụ cười nhẹ nhõm xoa đầu cô:



" Đi đi! "

Hướng Mạc Tâm hơi tránh né, cô không ghét bàn tay hắn, nhưng cảm thấy rất không tự nhiên. Còn vì sao không tự nhiên, cô cũng chẳng rõ.

A Thiển biết cô không vui liền mở đường lui cho cô. Hướng Mạc Tâm rất ăn ý phối hợp, thoắt cái cùng Tiểu Hà dắt Tiểu Tư đi vào trong chợ. Hắn nhìn bóng lưng nhỏ dài của cô xa dần, trong lòng lại dâng lên một nỗi bất an khó tả. Hắn gần đây luôn cảm thấy vậy! Mỗi ngày, nỗi bất an không nhưng không thuyên giảm mà còn lớn dần lên. Điều đó làm hắn khó chịu vô cùng!

***

" Tiểu Tư, chị không được rời khỏi em đó! "

" Em cũng không được rời khỏi chị đó! "

Hướng Mạc Tâm cùng Tiểu Hà mỗi người một bên kẹp sát Tiểu Tư ở giữa làm cô chỉ biết lắc đầu cười khổ. Giữ chặt như vậy cô có biết bay cũng chẳng làm sao thoát được.

Chợ Đông Sơn ở huyện Lộc Phàm được họp trên một khoảng đất rộng lớn. Dưới đất trải một thảm cỏ xanh mướt mang theo hơi sương mát lạnh. Xung quanh được bao bọc bởi núi đồi trùng điệp, ngước lên mơ hồ có thể thấy được những tầng mây mỏng đang lướt nhanh qua các đỉnh núi, càng làm cho phong cảnh thêm phần hoang sơ hùng vĩ.

Vào đúng chủ nhật, chợ luôn tưng bừng, tất bật hơn mọi ngày họp phiên thường. Không chỉ có nhiều thương nhân trong và ngoài huyện kéo đến mà còn hội tụ đủ các tài tử giai nhân. Trong đó có cả các vị khách du lịch đến từ nhiều nơi khác nhau. Khung cảnh thoạt nhìn thật đúng với câu: " Ngựa xe như nước, áo quần như nêm " trong truyện Kiều của Nguyễn Du.

Lại nói, dân cư nơi này chủ yếu là người dân tộc. Vậy nên các cô gái thường diện trang phục truyền thống yêu kiều dạo quanh chợ. Loại trang phục này hay còn được gọi là Thổ Cẩm, được dệt gia công từ tơ tằm nguyên chất và thêu điểm thêm đủ các loại hoa văn, họa tiết bắt mắt. Đánh lên một dấu ấn riêng biệt của thiếu nữ vùng núi Đông Sơn.

Tiểu Hà quan sát một lúc, các cô gái ai nấy cũng đều xinh đẹp rạng ngời, làn da khỏe khoắn, dáng người cao gầy yểu điệu trong bộ váy Thổ Cẩm thì không khỏi trầm trồ.

Chị lén lút liếc sang Hướng Mạc Tâm thầm so sánh. Hướng Mạc Tâm cũng có vóc dáng đại trà, thế nhưng nước da là rất trắng, không giống màu rám nắng của các cô gái kia. Kể mái tóc, tuy cũng mang màu hung hung nhưng là do bị cháy nắng, tuyệt đối không phải gen tóc đặc trưng của người dân tộc. Đặc biệt khẩu âm cũng khác! Càng chưa thấy cô bé mặc váy Thổ Cẩm bao giờ. Càng soi càng không nhịn không được tò mò, Tiều Hà ái ngại hỏi khéo:

" Tâm Tâm, em sinh ra và lớn lên ở đây luôn à? "

" Vâng! " Cách một Tiểu Tư, Hướng Mạc Tâm nhìn chị trả lời, dừng một lúc lại đoán ra được điều gì đó, cô nở nụ cười tinh nghịch hỏi lại: " Có phải chị thấy em không giống người Đông Sơn phải không? "

Bị nói trúng tim đen, Tiểu Hà gãi đầu cười cười: " Ừ! Chị đoán em không phải! "

" Trúng phóc! " Hướng Mạc Tâm dơ tay ký hiệu dấu like: " Mẹ em không phải người ở đây! "

Lúc này, Tiểu Tư cũng bắt đầu cảm thấy hiếu kỳ, không khỏi ngẩng đầu hướng về phía Hướng Mạc Tâm. Có điều thứ trông thấy chỉ là một màu đen mù mịt.

Tiểu Hà ngạc nhiên, lại vô tư hỏi tới: " Thế à! Vậy còn cha em? "

Hướng Mạc Tâm lắc đầu mỉm cười: " Em không biết nữa! Em không có cha! "

Xung quanh không khí vẫn xôm tụ náo nhiệt. Chỉ có ba người bọn họ, thoáng chốc đều im bặt. Tuy hòa vào dòng người, nhưng cả ba dường như thuộc về một không gian độc lập, hoàn toàn tách biệt với thế giới xung quanh.

Thấy không khí đang vui tự nhiên vì mình mà lắng xuống, Hướng Mạc Tâm chủ trương đề xuất đi thử các trò chơi trúng thưởng trong chợ.

Đầu tiên, bọn họ tới quầy bắn súng. Cách thức rất đơn giản, họ sẽ đưa cho bạn một khẩu súng giả và ba viên đạn gỗ. Từ ngoài sạp hàng đến các kệ đựng vật phẩm bên trong ( đó là: nước ngọt, gấu bông, đồ chơi, bánh kẹp, sách,... ) là một khoảng xa nhất định. Nếu bạn có thể bắn đổ bất cứ một hay nhiều thứ gì với khoảng cách đó, tất cả sẽ là phần thưởng của bạn. Mà mỗi lượt ba viên như vậy sẽ mất 20 nghìn.

Hướng Mạc Tâm rất hào phòng mua ba lượt mất 60 nghìn. Khiến Tiểu Hà và Tiểu Tư đều phải thay nhau há hốc mồm. Là hàng xóm của nhau hơn nửa tháng, cả hai đều biết gia cảnh cô bé chẳng khá giả gì. Chính Hướng Mạc Tâm cũng là một người rất tiết kiệm và quý trọng đồng tiền, hôm nay đột nhiên thay đổi 180 độ có phải đã uống nhần thuốc rồi không?

Lại nhớ tới thái độ chán ghét của cô dành cho anh chàng kia, mà anh ta vừa hay đưa cho Hướng Mạc Tâm một số tiền không nhỏ, cô hẳn là tiêu cho bõ ghét đi?

Chú chủ quán đưa súng và đạn cho Hướng Mạc Tâm, bên cạnh cũng có mấy cao thủ khác nhưng đều bắt trật lất. Cô nhận lấy, thành thục bỏ đạn vào trong. Trước khi bắn phát đầu tiên, cô nàng không quên xoay người nhìn hai chị gái đứng bên cạnh:



" Để Tâm Tâm hái quà cho các chị! "

Dứt câu, Hướng Mạc Tâm đứng thẳng người, đôi mắt cực kỳ to tròn chớp mắt biến thành hình viên đạn. Cô đưa súng lên đặt ngang tầm nhìn, qua một lát, bóp cò.

_______________________________

Xe Jeep trắng đã đi được một đoạn đường dài chạy đến huyện Lộc Phàm thì nghỉ chân. Quãng đường ước chừng cũng phải gần ba trăm cây số, xa hơn so với tính toán ban đầu.

Tài xế là một một chàng trai lực lưỡng, ở vị trí ghế lái, một anh chàng khác cũng có vóc dáng tương tự. Cả hai đều mặc đồ đen, người cắt tóc ngắn người hớt đầu đinh, gương mặt góc cạnh nghiêm nghị không chút biểu cảm khiến người ta nhìn vào đều phải e sợ dè chừng. Thậm chí bị nhầm tưởng là xã hội đen nếu không phải phía sau xe có thêm sự xuất hiện của một thiếu nữ nhỏ nhắn, đáng yêu cùng cậu nam sinh với phong cách thể thao thoải mái.

Họ dừng xe đối diện cổng chợ, chính là để mua thêm chút yếu phẩm dự trữ, nhân tiện ăn sáng và dạo quanh thăm hỏi một chút.

Vừa bước xuống xe, cả bốn lập tức trở thành tâm điểm chú ý của tất thảy mọi người. Ngoại trừ e sợ hai người đàn ông lực lưỡng mặc đồ đen ra, đặc biệt được chú ý nhiều nhất là Châu Sở Kiệt.

Thanh niên ở vùng núi, từ nhỏ đã phải theo cha mẹ làm việc vất vả nên thể lực phát triển rất tốt. Ai nấy đều cao lớn, vạm vỡ, có chút thô ráp, ví như A Thiển là mẫu người điển hình.

Vậy nên, kiểu con trai dáng người cao gầy, lại toát lên vẻ thư sinh, điềm đạm như Châu Sở Kiệt là vô cùng hiếm lạ với con số chỉ đếm trên đầu ngón tay. Mà giả sử có nhiều đi chăng nữa thì cũng chẳng thể đem ra so với khí chất của cậu trai thành thị kia được. Bởi vì nếu để ý kĩ có thể dễ dàng nhận ra, cậu không chỉ là người thành phố bình thường, mà còn là một cậu ấm của một gia tộc quyền quý nào đó.

Châu Sở Kiệt trông lạnh lùng, khó gần nhưng từ ngũ quan đến cử chỉ đều cực kỳ cuốn hút. Đó là còn chưa nói đến phong cách ăn mặc phá lệ thời trang trên cơ thể đẹp như tạc tượng kia. Với áo là một chiếc hoodie nỉ trắng dày dặn, bên trong có lộ ra một phần cổ lọ của áo giữ nhiệt. Bao lấy đôi chân thon dài là quần thể thao màu đen, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo khoác cùng với màu quần, vành mũ có gắn thêm lông tơ nhân tạo.

Các tông màu kết hợp với nhau càng làm tôn lên nước da trắng ngà tinh tế của cậu, khiến người ta không thể rời mắt. Đặc biệt là những thiếu nữ mới lớn!

Châu Sở Kiệt có chút lười biếng dựa người vào xe nhìn dáo dác, không hề để ý đến những ánh mắt hiếu kỳ hay yêu thích của các cô gái trẻ xung quanh.

Hàn Tiểu Hy ngược lại bừng bừng khí thế, thích thú đi qua đi lại quan sát khung cảnh nhộn nhịp tấp nập của khu chợ trước mặt.

" Chợ ở đây lớn quá đi mất! "

" Không chỉ có tiểu thư, tôi cũng lần đầu tiên được thấy một khu chợ sầm uất như vậy! " Một trong hai anh chàng với bề ngoài giống xã hội đen lên tiếng.

Hàn Tiểu Hy quay sang nhìn anh ta cười: " Nhìn sương sương tôi thấy có mấy quán bán đồ ăn hấp dẫn rồi đó! Đi ăn thôi anh A Sở! " Nói rồi cô bước đến trước mặt Châu Sở Kiệt, cậu khom người cúi mặt nhìn chằm chằm vào điện thoại, không biết là đang làm cái gì.

" Châu Sở Kiệt, đi ăn sáng thôi! "

" Mọi người cứ ăn đi, mua về cho tôi một ổ bánh mì được rồi! Tôi phải đi điều tra một chút! " Dứt lời ngẩng mặt lên vẫn thấy Hàn Tiểu Hy đeo ba lô đứng bất động nhìn mình, đôi mắt to tròn chớp chớp tràn đầy mong đợi. Châu Sở Kiệt hít một hơi thở hắt ra bất đắc dĩ đổi ý.

" Thôi được rồi! Cùng đi! "

Khóa cửa xe xong, A Vinh nối gót theo ba người đi trước. Dẫn đầu là Hàn Tiểu Hy, cô nàng vô cùng phấn khích tìm chọn một quán ăn trong chợ. Cuối cùng quyết định vào một quán cháo quẩy, chọn một bàn bốn người. Hàn Tiểu Hy và Chưa Sở Kiệt cùng ngồi quay lưng về phía cửa, đối diện là A Vinh và A Sở.

" Trời lạnh như vậy ăn cháo cho ấm bụng! " Hàn Tiểu Hy nói rồi gọi ra bốn bát cháo lớn.

Lúc cháo được bê ra bày biện trên bàn, trước cửa quán chợt vang lên giọng nói thánh thót phá lệ:

" Tiểu Tư, chị có muốn ăn cháo quẩy không? "

Những ánh mắt trong quán theo đó đổ dồn về chủ nhân của giọng nói. Hàn Tiểu Hy bỗng sực người, lau nhanh đũa đặt sang một bên ngoái đầu lại nhìn. Trong chớp mắt chỉ kịp thấy một bóng lưng nhỏ dài vừa khuất dạng, phía trước hình như còn có hai người nữa, dáng người thấp bé hơn đều đã bị cô gái che khuất.

Tuy lòng bất giác tò mò, nhưng đều là người qua đường xa lạ, cô nghĩ mình cũng không cần để ý tới làm gì! Chỉ là cảm giác như bản thân đã bỏ lỡ một điều gì đó… rất quan trọng.