10 Triệu Một Đêm Em Đi Không?

Chương 81: Người đi, thư còn | Vùng đất mới




Ba ngày sau, Cao Lãng được đưa ra khỏi phòng hồi sức tích cực, chuyển đến một phòng bệnh VIP. Sức khỏe vừa ổn định đã liền có một người giấu tên hiến giác mạc cho anh. Cao Thành vì sốt ruột và đau xót cho con trai, không nghĩ ngợi gì lập tức đồng ý.

Ca phẫu thuật ghép giác mạc diễn ra thành công tốt đẹp. Sau một thời gian theo dõi, cuối cùng cũng có thể tháo dải băng quấn mắt xuống.

Ngày hôm ấy, tất cả mọi người đều có mặt. Ai nấy đều không dám thở mạnh, lo lắng hồi hộp đan xen cả phấn khích. Nhưng sau tất cả, lại là một chuyện khó có thể nói thành lời.

Vị bác sĩ trung niên ngồi ở đối diện người đàn ông vẫn luôn giữ vẻ thăng trầm, cất giọng vô cùng nghiêm túc hỏi:

" Cậu Cao, cậu đã sẵn sàng chưa? "

Gương mặt điển trai của anh vẫn lạnh lùng, điềm tĩnh như thường lệ. Dải băng màu trắng mềm mại ngang nhiên che đi đôi mắt phượng màu hổ phách chứa đựng nhiều cảm xúc.

Một lát sau, Cao Lãng mới khẽ nhếch môi:

" Trước khi tháo băng, hãy gọi Duệ Duệ đến đây được không? Tôi muốn khi mắt sáng trở lại, có thể nhìn thấy cô ấy đầu tiên! "

Tất cả mọi người đều nín thở, trầm ngâm chết lặng.

Không nghe được bất cứ phản hồi nào, khóe môi anh cứng đờ:

" Sao vậy? Mau gọi đi! "

" Cao Lãng! " Lúc này, Tề Vỹ Thiên không nhịn được lên tiếng, hắn ầm ầm đi đến xoay lại xe lăn để Cao Lãng đối diện với mình. Bàn tay siết chặt hai vai anh, gằn lên từng chữ, muốn Cao Lãng phải tỉnh ngộ: " Cậu đâu phải không biết, con bé đấy đã bỏ mặc cậu hơn nửa tháng rồi! Con mẹ nó cậu còn cố chấp cái gì chứ? "

Cao Lãng hít sâu một hơi tiếp nhận lời của Tề Vỹ Thiên, khuôn ngực rắn chắc sau lớp áo bệnh nhân khẽ phập phồng. Dù không nhìn thấy gì nhưng nhờ trực giác nhạy bén, anh vẫn có thể ngẩng đầu hướng tầm mắt nhằm thẳng Tề Vỹ Thiên, cười như không cười:

" Tôi không tin cô ấy là người như vậy!  "

" Cô ta bỏ đi còn để lại thư, cậu không tin thì tháo băng ra mà xem! "

Tình yêu là cái thá gì chứ? Trong mắt Tề Vỹ Thiên suy cho cùng Ngô Tư Duệ kia cũng chỉ là một nữ sinh tham vọng, đeo đuổi đàn ông vì danh phận, tiền bạc,... Bây giờ bạn hắn trở thành kẻ vừa mù vừa què, cô còn dám ở lại bên cạnh anh sao? Không cao chạy xa bay ngay tức khắc đã là một kỳ tích rồi! Cái thổ huyết rồi ngất xỉu kia chắc chắn là do quá sốc vì con mồi ngon trong tay bỗng chốc tan biến chứ không vì điều gì khác!

Tốt! Tốt lắm! Dám vứt bỏ tình cảm của Cao Lãng như vậy! Tốt nhất đừng để hắn nhìn thấy cô, hắn nhất định sẽ băm cô làm trăm mảnh vứt cho bầy chó săn của Tử Thượng xơi.

Ngô Tiến cúi đầu đứng một bên, phiền não thở dài một tiếng, không có can đảm nhìn ai. Trong lòng luôn hoài nghi về sự việc lần này. Con ông sinh ra ông rõ hơn ai hết! Ông không tin con gái là một người như vậy! Nhưng trước bức thư kia, ông có nói điều gì thanh bạch cho cô cũng đều trở nên vô nghĩa.

Cao Thành như đọc được suy nghĩ của vị bằng hữu này, đứng bên cạnh Ngô Tiến lắc đầu không nói không rằng vỗ vai ông mấy cái, xem như trấn an.

Cao Lãng im bặt không đáp. Không khí trong phòng dường như hạ xuống mấy độ, so với bên ngoài tiết trời mùa động lạnh giá có lẽ xấp xỉ như nhau. Đúng lúc này, chợt có người gõ cửa phòng bệnh, kèm theo là giọng một nữ y tá vang lên:

" Xin lỗi đã làm phiền! Có người muốn tới gặp bệnh nhân ạ! "

Vị bác sĩ nhìn lướt qua mọi người một lượt, thấy không ai có ý kiến mới nói vọng ra:

" Cửa không khóa, mời vào! "

Cạch.



Cách cửa từ từ được mở ra, một chiếc xe lăn khác từ từ được nữ y tá đẩy vào. Ngồi trên xe lăn là một cô gái, mái tóc đen mượt bũng xõa trên vai dài tới thắt lưng. Làn da trắng ngần, mọng nước như trong suốt sau bộ quần áo bệnh nhân. Trên gương mặt nhỏ xinh đẹp, đeo một chiếc kính màu đen rất to, gần như che giấu nửa khuôn mặt.

Bước vào phòng, một mùi hương khác xộc vào khoang mũi. So với mùi thuốc sát trùng tràn lan quá độ ở bên ngoài, ở đây thoáng đãng, thanh mát hơn nhiều.

Cô khẽ hít một hơi cảm nhận, sau đó ngẩng đầu lên trong khoảng đen vô định. Hai tay giơ lên không trung mò mẫm loạn xạ:

" Lãng! "

Nghe được giọng nói, hai chân mày của Cao Lãng lập tức nhíu chặt.

Ở ghế sofa của phòng bệnh, Châu phu nhân nhìn cô gái vừa bước vào không kìm được từ từ đi đến ngồi xuống bên cạnh xe lăn bật khóc. Châu Sở Kiệt khoanh tay đứng dựa bên tường nhìn một màn xúc động của mẹ, đáy mắt bất giác tối sầm.

Tiểu Miểu đứng bên cạnh Ngô Tiến, đáy mắt nhìn người kia từ lúc cô ta bước vào phòng không hiểu sao đã dấy lên một sự chán ghét cực độ.

Cô biết người phụ nữ này là Đồng Giai Lị, sau khi biết tin Cao Lãng bị tai nạn phải đi cấp cứu,Tư Duệ cũng ngất xỉu ở trong bệnh viện, Tề Vỹ Thiên lập tức đi đón cô tới đó.

Vừa đến nơi đã thấy ngoài Châu phu nhân ra còn có Đồng Giai Lị đứng trước cửa phòng cấp cứu, thất thất nhìn cánh cửa đóng chặt. Bàn tay thon that siết chặt chiếc áo khoác nam khoác trên vai, nước mắt rơi lã chã, lại khó nhìn ra đồng tử sâu thẳm kia đang cuồn cuộn hận ý.

Nghe Tề Vỹ Thiên nói, Đồng Giai Lị là tình cũ của Cao Lãng. Tình cũ như thế nào lại ở nơi này, khoác áo của anh, đứng đợi anh ngoài phòng cấp cứu với vẻ đau thương luyến tiếc vậy chứ?

Nhưng khi ấy, Tiểu Miểu cũng không để ý lắm, dù gì cũng là chuyện của cậu chủ, một người hầu thấp kém như cô không có tư cách quan tâm hay xen vào. Cô vội đi đến phòng bệnh của Tư Duệ, ngồi bên cạnh Tư Duệ còn có một thiếu niên nữa. Người này cô cũng biết tới, cậu là trai của Châu phu nhân - Châu Sở Kiệt.

Tiểu Miểu gật đầu chào cậu một cái, Châu Sở Kiệt cũng lịch sự đáp lại. Thấy có người chăm nom Tư Duệ rồi cậu mới an tâm rời đi.

Tư Duệ bất tỉnh, nhưng trán luôn lấm tấm mồ hôi, khóe mắt đỏ hoe thỉnh thoảng chảy ra một dòng lệ trong suốt nóng ấm, đôi môi khô khốc tái nhợt cách một lúc lại không ngừng gọi "Lãng! Lãng!". Tiểu Miểu nhìn mà đau lòng, không kìm được cũng bật khóc theo.

Tư Duệ yêu Cao Lãng như vậy, có thể bỏ đi và để lại bức thư tuyệt tình đó sao? Cô không tin!

" Lãng? " Đồng Giai Lị thấy anh không đáp, lại cất giọng, thanh âm vẫn trong trẻo nhưng có chút run rẩy: " Có thể tháo băng bịt mắt ra nhìn em không? "

" Tại sao? " Cao Lãng khó hiểu.

Đồng Giai Lị bình tĩnh trả lời:

" Bởi vì em muốn anh dùng đôi mắt đó nhìn em! "

Lúc này, Cao Lãng mới sực người nhận thức được một điều gì đó. Điều mà anh vĩnh viễn không bao giờ ngờ tới.

" Là cô hiến giác mạc cho tôi? "

Tất thảy mọi người có mặt trong phòng bệnh lúc này gồm có Cao Thành, Ngô Tiến, Châu phu nhân, Tề Vỹ Thiên, Tiểu Miểu, Châu Sở Kiệt và cả hai vị bác sĩ, y tá đều nhất thời im bặt. Người mím môi, người cúi gầm mặt, người phức tạp nhìn anh.

Lúc này, cả hai người đều không nhìn thấy được đối phương. Đồng Giai Lị theo phản xạ gật đầu. Còn anh thấy cô không đáp, liền biết cô đang ngầm thừa nhận.

Thật ra, ban đầu cũng không ai biết điều này. Trước mắt, chỉ cần làm phẫu thuật cho Cao Lãng. Nhưng khi ghép xong rồi, bác sĩ đột nhiên lộ danh người hiến giác mạc. Chẳng ngờ được rằng người đó lại là Đồng Giai Lị.



Nếu Cao Lãng mà biết đó là giác mạc của cô ta, anh nhất định sẽ không bao giờ đồng ý. Có lẽ vì vậy mà Đồng Giai Lị đã nhờ bác sĩ tạm thời giấu tên.

Mà cũng từ giây phút này đây, Cao Lãng biết mình nợ người con gái hiến cho anh giác mạc một tương lai 'rực sáng'.

__________________________________

Vùng núi Đông Sơn, cách thành phố C khoảng hai trăm cây số. Khí hậu tuy có chút khắc nghiệt, nhiệt độ luôn cao hơn một chút so với các vùng đồng bằng khác nhưng không khí lại vô cùng trong lành và dễ chịu.

Hướng Mạc Tâm ôm áo bông đứng bên cửa sổ hít hà một hơi, cảm thấy tâm tình hôm nay không hiểu sao lại rất tốt.

Tận hưởng chút không khí buổi sớm, cô phấn khích rời khỏi phòng, lăn tọt vào bếp ôm eo mẹ mè nheo:

" Mẹ ơi Tết này mình có lên Thành phố chơi không mẹ? "

Người phụ nữ bị con gái quấy phá không làm bữa sáng được chút bực bội quát khẽ:

" Không đi đâu hết! "

Hướng Mạc Tâm không những không bị dọa sợ, còn cười hì hì bốc trộm thức ăn cho vào miệng nhai nhai. Miếng thịt bị nuốt xuống miệng rồi, cô không khỏi reo lên:

" Úi! Thịt này ngon quá mẹ! "

Lời cảm thán vừa rồi như đánh tan mọi sự bực dọc của Hướng Mạc Thanh. Giọng điệu thoáng chốc trở lại dịu dàng hơn rất nhiều:

" Đi đánh răng rửa mặt đi rồi ra ăn sáng! "

Lập tức, Hướng Mạc Tâm đứng ngay ngắn trở lại, sống lưng thẳng tắp, tay đưa lên che trán:

" Tuân lệnh mẫu hậu! "

***

Hầu hết, nhà dân vùng núi Đông Sơn đều được xây bằng gỗ, thiết kế đơn giản và chỉ có từ một đến nhiều nhất hai tầng lầu.

Nhà của Hướng Mạc Tâm cũng không ngoại lệ. Đất nhà cô khá rộng, trước nhà có một khoảng sân trồng đầy cây hoa cỏ cảnh. Đằng sau nhà là một sàn nước, ở đây đặt rất nhiều chậu và lu thường dùng để hứng nước mưa.

Trong nhà có nhà vệ sinh đầy đủ tiện nghi, nhưng Hướng Mạc Tâm lại chỉ thích đánh răng rửa mặt ở ngoài trời, cảm giác rất thoáng đãng dễ chịu. Không chỉ vậy, cô còn có thể nhìn xa trông rộng, ngắm nhìn phong cảnh núi non hùng vĩ của nơi cô sinh ra và lớn lên.

Hướng Mạc Tâm hất nước lên rửa mặt cho tỉnh táo. Cách đó không xa bỗng có tiếng động lạ. Cô tò mò quay đầu sang nhìn. Bên cạnh là một ngôi nhà gỗ mới được xây cách đây ba bốn ngày, tiến độ ngày đêm nhanh đến chóng mặt. Có điều chưa thấy mặt mũi hàng xóm mới đâu.

Cô thầm đoán chắc là do có con mèo nhảy múa loạn xạ làm rơi rớt đồ vật rồi cũng mặc kệ, ung dung xoay người vào trong nhà. Còn chưa nhấc được một bước chân, chợt phát hiện ra cửa sổ nhà bên thấp thoáng có một bóng người lướt qua. Bóng dáng mảnh khảnh, da dẻ nhợt nhạt, áo trắng, tóc đen. Một hình ảnh khiến cô liên tưởng ngay tới thứ người không ra người, quỷ không ra quỷ đó.

" Ahhhhh! "

_______________________________

-Còn tiếp-