10 Triệu Một Đêm Em Đi Không?

Chương 62: Nguy hiểm ngày 9 tháng 11




Xe chậm rãi dừng lại trước biệt thự, nét mặt Cao Lãng bỗng cứng lại, trở nên sa sầm khó đoán. Ấy là khi phát hiện ra chiếc cổng gỗ đang mở hời hợt.

Bên trong biệt thự im lìm, vắng lặng. Trời đã chập choạng tối nhưng không thấy bật đèn. Nhìn chung khắp nơi đều tỏa ra một loại không khí âm u lạnh lẽo đến ngột ngạt. Tán cây sồi to lớn phủ xuống, che khuất một góc mái hiên, tham lam nhoài người hướng về phía cổng như đe dọa làm cho quang cảnh nơi đây càng thêm quỷ dị, lạ thường.

Tư Duệ là người nặng bóng vía, trước đây đều phải đi làm đêm nên về rất muộn. Thứ cô sợ chỉ có côn đồ kẻ nghiện, hoàn toàn không tin vào ma quỷ. Hôm nay đột nhiên trực tiếp đối diện với quang cảnh ma mị này, không hiểu sao lại vô thức thấy sợ.

Cô quay sang nhìn anh nghi hoặc hỏi:

" Lãng, anh không đùa em chứ? Cha em thật sự ở đây? "

" Mọi khi vẫn rất tốt! Hôm nay tự nhiên thế này anh cũng không rõ! "

Anh vừa nói vừa làm mặt nghiêm trọng. Lại nhìn biệt thự một lúc, bên trong đột nhiên vang ra tiếng thủy tinh đổ vỡ cực kỳ chói tai. Tư Duệ giật thót suýt nữa hét lên. Nhưng tuyệt nhiên ngoài tiếng đồ vật vỡ ra không còn nghe thấy âm thanh gì khác.

Cao Lãng vội tháo dây thắt an toàn, chụp lấy hai đầu vai Tư Duệ, đôi đồng tử hổ phách như bừng sáng xuyên thẳng vào đáy mắt cô:

" Duệ Duệ, em ngồi yên ở đây chờ anh! Nếu bên trong lại phát ra một tiếng động gì lập tức chạy khỏi chỗ này! Nghe rõ chưa? "

Cô há hốc mồm, không nghĩ mọi việc lại kinh khủng như vậy. Hơn hết là đang vô cùng lo lắng cho cha:

" Lãng, xảy ra chuyện gì? Cha em đâu? "

" Nghe lời anh! " Cao Lãng nhét chìa khóa xe vào trong tay cô, không nói gì thêm trực tiếp rời khỏi xe đi vào trong biệt thự. Cánh cửa gỗ uy nghiêm được anh ngoái tay đóng lại.

Ngồi trong xe đuổi tầm mắt dõi theo bóng lưng cao ngất của anh. Tư Duệ không khỏi thấp thỏm, vô cùng bất an lo lắng. Cô vuốt ngực cố trấn an bản thân, lại nhìn qua biệt thự, trong đầu đang điên cuồng liên kết mọi sự việc.

Đầu tiên là căn nhà không khóa cổng, im lìm chìm trong chiều tối. Tiếp theo đột nhiên vang lên tiếng đổ vỡ, không có tiếng người nói chuyện hay la hét vọng ra. Giọng của cha cô càng không có. Sau đó, sắc mặt Cao Lãng trở nên ngưng trọng, căn dặn cô mấy lời kỳ quái rồi bỏ mặc cô đi vào trong kiểm tra.

Tư Duệ nghĩ nghĩ một lúc, rốt cuộc không nhịn nổi mở cửa xe toan chạy theo sau. Trong biệt thự lại vang lên một âm thanh chấn động khác. Nghe như là…

Tiếng súng.

Trái tim Tư Duệ như ngừng đập. Cô trừng mắt nhìn cánh cổng, cảm nhận cơ thể đang sợ hãi mà run lên. Hai chân tựa hồ không thể đứng vững, càng không thể di chuyển.

Tiếng động mà Cao Lãng nói chính là tiếng súng này sao? Vậy ra anh đã đoán trước được có nguy hiểm đang xảy ra bên trong cho nên mới tự mình vào kiểm tra tình hình trước mà không cho cô đi theo.



Quan trọng hơn hết, ai là người bị bắn?

Tim cô một lần nữa bị bóp nghẹt không thở nổi. Là cha hay anh, cô đều không dám nghĩ tới. Thầm nhủ họ sẽ không xảy ra chuyện gì! Cô tin vào Cao Lãng, anh nhất định sẽ bảo vệ tốt cho bản thân cũng như cha của cô.

Mấy giây sau, Tư Duệ hoàn hồn nhìn xung quanh, trái phải đều là một lối đi dài vắng lặng không một bóng người, không có nhà dân sinh sống gần đây. Nơi này giáp rừng ở ngoại ô, nhà cửa thưa thớt, biệt thự xuất hiện cũng khá nhiều nhưng hầu hết đều bỏ trống. Có mấy nhà gần đó mấy trăm mét nhưng đều chẳng sáng đèn. Căn bản không thể kêu gọi hay cầu cứu.

Nhớ lại lời Cao Lãng trước đó, anh bảo cô hãy rời khỏi nơi này. Tư Duệ đắn đo một lúc cũng không có ý định làm theo. Đang định mở cổng bước vào bên trong, chợt nghe tiếng giày dép nện trên nền xi măng sột soạt liên hồi. Bước chân của của cô vì thế thoáng khựng lại.

Cô sợ hãi, trái tim như muốn nhảy tung khỏi lồng ngực. Hai chân tê cứng như bị keo dán chặt trên mặt đường, không nhấc lên nổi.

Hồi sau, khi tiếng dép đã rất cận kề chiếc cổng gỗ, cũng là lúc lý trí chiến thắng nỗi sợ hãi. Cô nhanh như tên bỏ chạy nấp sau một gốc cây lớn cách đó không xa.

Tiếng cổng gỗ kẽo kẹt được mở ra, kéo theo một thanh âm lạnh lẽo. Tư Duệ nghiêng người ló đầu ra quan sát, thoáng nhìn thấy có một bóng đen lởn vởn trước cửa. Trời tối thui, đèn đường không rọi tới nơi đó cho nên cô chẳng rõ mặt ai. Chỉ thấy dáng vóc kia không sai là của một người đàn ông, rất cao to vạm vỡ. Hẳn không phải là một người bình thường, có thể đã luyện qua công phu hoặc đơn giản là tập gym.

Bóng đen kia sau đó cũng nhanh chóng trở lại vào trong biệt thự. Hành vi vô cùng mờ ám. Chờ một lúc không thấy có dấu hiệu hắn trở ra, Tư Duệ vội tìm trong túi điện thoại nhưng không thấy. Cô vỗ trán một cái tự trách, ấy là khi nhớ ra điện thoại đã bị quăng ở trong tủ xe, bây giờ cần đến lại không có. Tư Duệ chưa quen với việc mình đã có điện thoại riêng, thầm nhủ về sau nhất định phải luôn mang bên mình.

Cô rón rén sải bước lại gần chiếc xe, nhẹ nhàng mở cửa chồm người vào trong, kéo ngăn tủ lôi ra điện thoại rồi chui ra, đóng cửa xe lại. Động tác rất khẽ và gọn gàng, chỉ trong 15s ngắn ngủi.

Biệt thự này có lầu, sợ rằng có một ánh mắt đang nhìn xuống giám sát mình, Tư Duệ vội ngồi thụp xuống. Lợi dụng chiếc xe che giấu sự tồn tại của mình tại nơi này.

Cô run run mở khóa màn hình, muốn gọi cho Cao Lãng, nghĩ thế nào lại quyết định nhắn tin:

" Cao Lãng, anh đang làm gì? Ở đâu? Gặp em được không? "

Thời gian như bò lê bò lết, vậy mà lâu thật lâu cũng không thấy có tin nhắn phản hồi. Tư Duệ sốt ruột không chịu nổi nữa, rất lo sợ hai người có chuyện gì liền quyết tâm gọi cảnh sát.

Giây phút cô chuẩn bị ấn gọi thì vừa có thông báo tin nhắn. Là do Cao Lãng gửi tới: " Đợi em bên trong! Mau vào đi! "

Tư Duệ chớp chớp mắt hoài nghi, trong lòng bất an càng thêm sợ hãi. Tin nhắn là do Cao Lãng gửi tới, nhưng anh có thật sự là người đã soạn những câu chữ này không? Lại chẳng ai dám chắc!

Cô thở hắt một hơi, ngoài trời càng về đêm càng lạnh. Hơi nước từ khoang miệng cô thoát ra tạo thành một làn khói mờ nhạt. Tư Duệ đập con muỗi đang chích trên chân cái bốp, lấy hết can đảm gọi cho anh.

Bên kia không nghe máy.

Lại thở hắt một hơi, Tư Duệ hết cách đành phải bật đèn pin điện thoại, chậm rãi đứng dậy đến trước cổng biệt thự, cẩn thận mở cổng.



Khoảng sân bên trong dần dần hiện ra, nền xi măng nhẵn bóng xám xịt, khắp nơi hầu hết đều là cây cảnh. Còn có một hồ cá, bên viền hồ chất những hòn đá lớn.

Tư Duệ hít một hơi lấy bình tĩnh, từng bước thận trọng tiến vào, chìa khóa xe anh đưa cô vẫn đang cầm chặt trong tay.

Cửa nhà cũng được làm bằng gỗ quý, không nhìn được ở bên trong. Nhưng qua khe cửa không có lấy một tia sáng nào được hắt ra ngoài. Cô nhíu nhíu mày, run run đưa tay mở cửa, miệng nhỏ đồng thời gọi to:

" Lãng! "

Lúc này, không gian đột nhiên sáng trưng. Tư Duệ nhìn trong bóng tối đã quen nhất thời không thích ứng kịp. Phía trước quá chói lóa, cô bèn phải đưa tay che ngang mặt, mắt nhắm tịt lại.

Những tràng vỗ tay chợt vang lên đều đặn, trở thành nền nhạc cho khúc hát "Chúc mừng sinh nhật!"

Tư Duệ đứng hình mất mấy giây sau đó hạ tay xuống, đôi mắt to tròn xinh đẹp cũng dần mở ra, hàng lông mi cong vút chớp chớp đầy bất ngờ.

Sinh nhật?

Trước mắt cô, già trẻ, lớn bé, nam nữ đều có. Họ đứng xung quanh một bàn ăn lớn. Bên trên bày đủ tất cả sơn hào hải vị thơm nức. Nổi bật là chiếc bánh kem ba tầng màu hồng, trang trí bởi các nụ kem và những quả dâu tây đỏ tươi đầy bắt mắt. Đặc biệt bánh kem có khắc tên của cô - Happy Birthday Duệ Duệ.

Cô bỗng sực người vội mở điện thoại ra coi ngày trong khi bài hát vẫn chưa kết thúc.

Ngày 9/11 - ngày này quả thật đúng là sinh nhật của cô.

" Chúc mừng sinh nhật Duệ Duệ! "

Bài hát kết thúc, mọi người đồng thanh nhau nói. Kéo Tư Duệ từ màn hình điện thoại trở về. Cô đưa mắt nhìn chung tất cả mọi người. Tiêu cự đầu tiên rơi vào người đàn ông cao lớn nhất. Anh đang đứng đó, cũng hướng về phía cô nở một nụ cười thật sáng lạng.

Đôi con người cô lại linh hoạt rời đi, di chuyển đến người đàn ông trung niên đứng bên cạnh anh. Ông thấp hơn anh gần một cái đầu, gương mặt xuất hiện đã nhiều những nếp nhăn khắc khổ. Nhưng ngũ quan lại thân thương và hiền hậu vô cùng. Đặc biệt là đôi mắt biết cười kia, đồng tử đã có chút nhạt màu, ấy vậy mà vẫn nhìn cô đong đầy yêu thương, trìu mến.

Trước ánh mắt đó, Tư Duệ không nhịn được, sống mũi đã sớm cay xè. Cô nấc lên một tiếng gọi "Cha", chạy nhào vào lòng ông.

" Cha! Cha! "

______________________________________

- Còn tiếp -