10 Số Thập Phân

Chương 8




Dịch, chỉnh sửa: Lytaa

Nguồn: wattpad.com/pinoneverdie

---------------

Giống như được ông trời đãi ngộ, tiệc kỉ niệm của nhà văn hoá tổ chức thành công, mưa mới bắt đầu đổ xuống.

Trong mưa, Ngô Ẩn đẩy chiếc xe đựng chén dĩa sạch về phía nhà bếp, trong đầu liên tục hiện lại cảnh tượng vừa nãy. - Chó má! Thằng ranh đó làm cái quái gì chứ?! -

Rõ ràng bản thân cũng mất kiểm soát trước Lạc Phong, nhưng một mực đổ lỗi cho hắn, còn cố tình lãng tránh một câu hỏi: Tại sao bản thân mình bị thu hút?

Một lần nữa toàn thân ướt nhẹp, nước mưa như cuốn trôi đi những mảng nước bẩn bám trên quần áo Lạc Phong mà Ngô Ẩn đang mặc. Ngô Ẩn cứ đẩy xe, nước mưa cứ dội vào, nhưng không tài nào dội rửa được những suy nghĩ khó hiểu trong lòng cậu ta.

Đẩy xe chén dĩa đã rửa đến nhà bếp, phát hiện đèn sáng.

"Văn Hán?" ngạc nhiên vô cùng.

Văn Hán quay đầu lại vui vẻ, "Ngô Ẩn, cậu rửa xong rồi sao? Mau vào đây, ướt hết rồi."

Vội vàng chạy ra giúp Ngô Ẩn đẩy xe chén dĩa vào trong, quần áo của bản thân cũng bị nước mưa tạt ướt một chút, lúc này phát hiện quần áo của Ngô Ẩn có chút lạ.

Vừa đẩy vừa hỏi: "Áo quần cậu làm sao thế?"

Ngô Ẩn khó chịu trả lời: "Bị người ta tráo."

"Bị tráo?" Văn Hán khó hiểu.

Ngô Ẩn đẩy xe chén dĩa vào xong, mới cùng Văn Hán ngồi vào bàn ăn nói chuyện.

"Bỏ qua chuyện quần áo đi, cậu trước hết trả lời tôi sao cậu còn ở đây? Tôi cứ tưởng cậu đã về nhà?"

Văn Hán nói: "Làm sao có thể về? Tôi còn phải ở lại lau dọn vệ sinh nhà bếp, mọi người đều đã vất vả cả ngày, đã vậy còn là nữ giới, tôi không ở lại làm việc này, bản thân cũng thấy không thoả đáng."

Nghe nói tới đây, nội tâm tội lỗi của Ngô Ẩn lại trổi dậy, hai bàn tay siết vào nhau đặt ngay trán, mắt nhắm lại, giọng thành khẩu cần xin.

"Văn Hán, tôi thực sự xin lỗi, ngày hôm nay tôi quên không lưu một bản báo cáo rất quan trọng cho sếp Trương, tôi....."

"Hahahaha" Văn Hán đột nhiên cười lớn, "Ngô Ẩn à Ngô Ẩn, cuối cùng tôi cũng có ngày chứng kiến cảnh cậu hạ mình trước tôi, hắc hắc"

Ngô Ẩn khó hiểu, "Cậu có ý gì?"

Văn Hán vẫn còn hả hê, "Tôi chỉ mượn sự cố ngày hôm nay để ra oai với cậu một lần, trước giờ tôi vẫn chưa từng nổi giận với cậu, không ngờ kiểu cách của cậu khi bị tôi giận là như thế này, ha...haha"

Ngô Ẩn hai mắt chứa đầy khí tức, hai bàn tay nắm lại cầu khẩn lúc nãy đã trở thành hai nắm đấm giận dữ.

"Văn Hán! Cậu cũng chưa từng bị tôi đánh đúng không? Tôi cũng muốn biết vẻ mặt lúc cậu bị tôi đánh là như thế nào!!!" Một cuộc rượt đuổi bắt đầu. Văn Hán chạy tán loạn trong nhà bếp, con hổ hung hãn Ngô Ẩn rất tiếc lại không thể dí kịp con chuột ranh mãnh như Văn Hán. Hai người bạn thân cứ như thế đuổi bắt nhau vui vẻ.

Nỗi muộn phiền nguyên một ngày nay và...cả chuyện khó hiểu lúc nãy xảy ra ngoài sân rửa chén, đều đã được Văn Hán giúp cậu ta xua đi. Cũng vì vậy mà đây chính là lí do vì sao Ngô Ẩn luôn tìm Văn Hán mỗi lần cậu ta khó chịu hay buồn phiền. Có Văn Hán là bạn, có lẽ chính là điều may mắn trong cuộc đời Ngô Ẩn.

Mưa cũng tạnh dần, hai người bọn họ cùng nhau ra bãi giữ xe.

Ngô Ẩn thấy chiếc xe máy của Văn Hán có chút cũ kĩ, thuận miệng hỏi một câu.

"Công việc ở nhà giữ trẻ của cậu dạo này thế nào?"

Văn Hán vui vẻ trả lời, "Cũng không tệ. Chỉ có điều dạo này mưa gió thất thường, công việc có chút nặng nề, cậu biết đấy, trẻ em rất dễ mắc bệnh."

Ngô Ẩn thở dài, "Cậu lấy bằng đại học ngành quản lý, cuối cùng lại làm giữ trẻ, không thấy sự nghiệp quá kém cõi sao?"

Văn Hán lém lỉnh, "Ngô Ẩn, tôi hỏi thật, cậu có thích công việc ở công ty quảng cáo như hiện tại?"

Ngô Ẩn thẳng thắn, "Không thích. Cậu thừa biết tôi thích làm vận động viên bơi lội."

Nghe hỏi như vậy, Ngô Ẩn đã hiểu vì sao Văn Hán quyết định làm giữ trẻ thay vì nối nghiệp quản lý khách sạn như truyền thống gia đình. Tính ra được như cậu ta lại tốt, được làm điều mình thích cho nên cuộc sống của cậu ta luôn vui vẻ thoải mái, tinh thần lạc quan chưa bao giờ tắt.

Sáng hôm sau, Tiểu Thanh đến tận văn phòng để tìm Ngô Ẩn.

"Ngô Ẩn, cậu có người cần gặp, đang ở phòng chờ" đồng sự An An lên tiếng gọi.

Bấm thang máy đi xuống, mở cửa phòng chờ, đã thấy dáng vẻ chỉnh chu của tiểu Thanh.

Vừa đóng cửa, tiểu Thanh liền nhào tới ôm lấy cậu ta.

"Ngô Ẩn, em thật sự nhớ anh." vùi đầu vào bả vai Ngô Ẩn.

Giận dỗi hơn hai tuần lễ, thấy điệu bộ này của tiểu Thanh, Ngô Ẩn cũng có chút nhượng bộ.

"Anh cũng vậy." vừa nói xong câu này, Ngô Ẩn đưa tay lên ôm thật chặt tiểu Thanh, bàn tay vừa vuốt tóc cô ta vừa thở một hơi thật dài nhẹ nhõm, cảm giác mệt mỏi mấy ngày vừa qua bỗng tan biến. Mà thực ra mà nói, việc lục đục với tiểu Thanh chính là nỗi muộn phiền lớn nhất của cậu ta.

Tan ca, không nói hai lời, Ngô Ẩn lôi tiểu Thanh về khu chung cư của mình.

Hơi thở hai người đã loạn nhịp không kiểm soát, xa cách hơn nửa tháng khiến con người ta ngứa ngáy không thôi.

Tiểu Thanh đè Ngô Ẩn xuống giường, bắt đầu lẳng lơ, dùng răn kéo mở cà vạt, tháo từng cái nút áo sơ mi của Ngô Ẩn, dùng lưỡi của mình liếm nhẹ lên cơ bụng của cậu ta. Ngô Ẩn cảm nhận được sự kích thích, bắt đầu thở gấp như thiếu oxy, gương mặt dồn máu đỏ thẩm.

Lúc này cậu ta dùng chân nắm cái lưng váy bút chì của Tiểu Thanh tuột xuống, dùng tay sờ vào bắp đùi thon mịn của cô ta. Tiểu Thanh vì quá nhạy cảm liền rên lên những tiếng hự hự.

Quần áo đều đã cởi sạch cho nhau, hai người lấy quấn nhau hoà làm một thể.

Lúc này Ngô Ẩn nảy sinh vấn đề. Hình ảnh của Lạc Phong đột nhiên xuất hiện trong đầu. Lúc tiểu Thanh cởi đồ cho cậu ta, cậu ta lại nhớ đến cảnh bị Lạc Phong cưỡng ép cởi đồ vào hôm qua. Lúc ấy chẳng có cảm giác gì, nhưng khi áp dụng những hình ảnh đó vào chuyện làm tình, đột nhiên thấy kích thích hẳn lên, cậu ta chỉ muốn tiểu Thanh hãy bẻ tay mình, kẹp chặt chân của mình, ép mặt mình vào tưởng mà cởi áo lột quần.

Ngô Ẩn đã hoàn toàn được tiểu Thanh lột sạch kể cả quần lót. Cậu ta đang tưởng tượng tiểu Thanh là Lạc Phong, người đã nhìn thấy cậu ta khoả thân trong nhà vệ sinh lần trước. Lúc này cơn kích thích tăng lên dữ dội, trong miệng bất giác kêu rên.

"Nhìn đi...ngắm nhìn tôi đi....tôi hấp dẫn đúng không?" ánh mắt mơ màng dâm tình, ngực và eo ưỡn lên uốn éo.

Vừa nói câu đó xong, dương vật liền không hiểu sao cương lên cực độ, gân guốc nổi đầy, đầu khấc đỏ thẳm.

Tiểu Thanh lần đầu thấy được loại biểu cảm này của Ngô Ẩn, trong lòng có chút kinh ngạc lẫn hoài nghi, nhưng vẫn nhào đến hôn lên môi cậu ta.

"Á aaa" - tiểu Thanh bị đẩy té xuống giường.

Thật không thể ngờ, Lạc Phong đã để lại nỗi ám ảnh quá lớn cho Ngô Ẩn, nụ hôn đó khiến cậu ta nhớ đến cảnh bị Lạc Phong cưỡng hôn vào hôm qua, ngay lập tức tưởng rằng tiểu Thanh là hắn ta, vô tình dùng lực hất tiểu Thanh lật nhào xuống giường.

Hiện tại, nằm trên giường, cơ thể trần truồng, mồ hôi đổ như tắm, thở không ra hơi, ánh mắt hoảng loạn, bất ngờ la lên một tiếng.

"Ngươi là thằng khốn! Thằng khốn!"

Cầm cái gối trên tay, một lực xé rách.

Hết chương!