“Con đang chờ mẹ!” - Bảo Nam lại trèo lên bả vai của Đào Anh Thy, ra dáng cậu trai nhỏ nhắn nhịn không chịu để nước mắt chảy xuống.
“Con rất ngoan!” - Bảo Vỹ nước mắt lưng tròng nói.
“Con không có khóc!” - Bảo Long.
“Không khóc…” - Bảo My.
Tuy nói vậy nhưng nước mắt đã dâng ngập trong mắt Bảo My, lúc nào cũng có thể chảy xuống.
“Mẹ ơi…” - Bảo Hân dụi đầu nhỏ vào trong ngực cô.
“Hu…” - Bảo Anh cũng nắm trong lòng, bàn tay nhỏ nằm chặt quần áo của Đào Anh Thy.
Trái tim của cô như muốn tan chảy.
Lại áy náy vô cùng.
“Mẹ phải làm thêm giờ, cho nên không về sớm với các con được”
Đào Anh Thy biết chắc chắn dì Hà vẫn dùng cái cớ này, mà ngoại trừ cái này cũng chẳng còn cái nào khác.
Dì Hà ngẩng đầu đi tới: “Mấy đứa nhất định ngồi đây chờ cô, tôi đành phải theo, may mà cô về rồi.”
Đào Anh Thy gật đầu, không nói thêm gì, ánh mắt chăm chú nhìn sáu đứa nhỏ đang ghé vào người.
Khi nhìn thấy bọn trẻ nắm chặt quần áo, trong lòng như bị kích thích, bởi vì quần áo bọn trẻ nắm là của Tư Hải Minh.
Buổi tối tắm rửa cho sáu đứa xong, sắp xếp cho chúng đi ngủ, bụng nhỏ của mấy đứa lại phình lên tròn trịa, theo hô hấp phập phồng, mềm mềm đáng yêu, ai nhìn thấy cũng vô cùng yêu thích.
Đào Anh Thy ngồi bên cạnh cảm thấy ngắm thế nào cũng không đủ.
Dì Hà nói: “Cô ở đây, bọn nó ngủ cũng ngon hơn”
“Là do tôi không tốt…” - Đào Anh Thy áy náy nói.
“Đây cũng đâu phải do cô muốn, cô không về được chắc chắn là do gã kia không thả cô đi” - Dì Hà có thể hiểu được.
Đào Anh Thy hỏi: “Dì biết tôi ở đâu sao?”
Cô còn chưa nói mà.
“Tôi gọi cho cô, đối phương nói ông ta là quản gia của cậu Tư, cô cũng nói cho tôi người kia họ Tư”
Đào Anh Thy nhớ lại những cuộc điện thoại có người nhận, thì ra là Bảo Điền nghe.
Chắc hẳn lúc Trương Thiên Di gọi, cũng là Bảo Điền nghe.
Vì sao lại tự nhận điện thoại của cô? Ý của Tư Hải Minh?
“Cô không cần lo lắng, cô không về là tôi biết cô ở đâu” - Dì Hà nói: “Tôi sẽ chăm sóc tốt cho bọn nhỏ”
Đào Anh Thy nhìn dì Hà, muốn nói gì đó, lại không có cách nào, vì quyền thế của Tư Hải Minh rất lớn, trong mắt anh,
cô chỉ là con kiến, Tư Hải Minh có thể dễ dàng giẫm chết.
Bây giờ đối với cô mà nói, tự do là thứ không thể chạm vào.
“Tôi biết rồi, cảm ơn dì”
“Còn nói lời này nữa, lần sau tôi sẽ giận”
Đào Anh Thy cười: “Vâng, lần sau không nói nữa.”
Hôm sau, trước khi đi làm Đào Anh Thy đến tiệm thuốc.
Mua thuốc tránh thai khấn cấp.
Ra khỏi tiệm thuốc liền đi mua một chai nước khoáng, sau đó uống thuốc luôn thì mới an tâm.
Nói đùa gì chứ, cô nào dám không uống thuốc?
Sức sinh sản của Tư Hải Minh khủng bố như vậy, nếu cô lại mang thai, cảnh tượng đó đúng là không cách nào tưởng tượng được.
Đến công ty, Trương Thiên Di vừa thấy cô liền liếc mắt khinh thường: “Hôm nay đi làm rồi? Tôi còn tưởng là cô từ chức rồi chứ! Có phải cô không xem tôi ra gì đúng không?”
“Xin lỗi, thật sự xin lỗi, là lỗi của tôi, nên mắng, tôi tuyệt đối sẽ không cãi lại”
“Người đàn ông nghe máy, là ai vậy?” - Thái độ của Trương Thiên Di lập tức thay đổi, nhiều chuyện hỏi.
Đào Anh Thy ngẫm nghĩ, quả nhiên là Bảo Điền nghe: “Là.. là chú của tôi.”
“Chú? Chú nào lại đi gọi cháu gái là cô Đào?”
“… Là chú trên danh nghĩa” - Đào Anh Thy ho khan một tiếng.
Trương Thiên Di liền mất hứng: “Tôi hi vọng sau này có việc gì thì phải nói trước với tôi một tiếng, trong đài truyền hình còn có người nào cợt nhả như cô không? Đúng là có chống lưng nên làm gì thì làm nhỉ?”
“Thật xin lỗi, xin lỗi!”
“Bận thêm hai ngày nữa là quay xong, đừng biến mất vào thời khắc quan trọng nữa đấy” - Trương Thiên Di nói.
Hết chương 190.
—————————————————
Lynk nèe
???
End