“… Không, không có liên quan gì tới anh ta…”- Đào Anh Thy nói thật.
Chuyện xảy ra với cô, chắc hẳn nếu nói cho Liêu Ninh biết, bà nhất định cũng không tin đâu.
Đối với Đào Anh Thy, đây là bí mật, cô không muốn nói cho người khác biết cảnh ngộ đáng thương của mình.
Quan trọng là, không ai có thế giúp được cô vì Tư Hải Minh quá quyền lực.
“Anh Thy, con…”
“Không nói nữa, con cúp máy đây”
Không đợi Liêu Ninh nói hết câu, cô liền ngắt điện thoại.
Điện thoại đặt qua một bên, cô ngồi trên thảm bọt biển, cả người dựa vào ghế sô pha, ôm chân, cằm đặt lên đầu gối, đây là biểu hiện của cảm giác không an toàn.
Lúc cô bị ba đánh cũng ngồi co ro lại thành thế này, khi nào thấy trong lòng bất an cũng ngồi thế này.
Hạn chế qua lại với Liêu Ninh là chính xác, cô cũng không đạt được cái gì, cũng không mất đi cái gì, giống như lúc nhỏ, không có ba, không có mẹ, sau này cũng sẽ là như vậy.
Cô không quan tâm điều này, cô quan tâm đến sự uy hiếp đến đáng sợ của Tư Hải Minh.
Lời cảnh cáo hôm đó của Tư Hải Minh vẫn còn vang lên bên tai cô: “Chỉ khi không có quan hệ với nhà họ Tư, cô mới được sống lâu hơi.”
Đào Anh Thy nghĩ, cô vốn không có quan hệ gì với nhà họ Tư.
Nếu không phải vì Tư Hải Minh chặn máy bay lại thì cô đã sớm cao chạy xa bay với đám nhỏ, sẽ không còn về thành phố nữa. Ở đâu còn qua lại?
Đào Anh Thy cầm điện thoại, muốn xem thời gian, đợi một lúc là đám nhỏ về nhà rồi.
Nhớ lại điều gì, cô liền mở tivi xem chương trình có mặt bọn nhỏ, vừa nhìn thấy sáu đứa bé nhà mình, tâm trạng lập tức vui vẻ.
Khi nghe lại sáu đứa nhỏ nhà mình trả lời câu hỏi của người dẫn chương trình.
“Ba cháu chết rồi!”
Vì sao đứa nào đều trả lời rất vui vẻ? Nếu như Tư Hải Minh biết con của mình lại nói mình như vậy, còn nói rất hưng phấn, không biết sẽ có phản
ứng gì.
Không, tuyệt đối không thể để cho anh biết sự tồn tại của đám nhóc.
Nhìn bộ dàng dễ thương của sáu đứa nhỏ. trong video, sự bất an trong lòng Đào Anh Thy đều tiêu tan hết.
Chỉ cần sáu đứa còn ở bên cạnh cô, cô còn sợ hãi điều gì nữa…
Bên ngoài vang lên tiếng mở cửa, Đào Anh Thy ngẩng đầu, liền thấy sáu cục bông chạy tới.
Sáu đứa sau khi nhìn thấy Đào Anh Thy thì đồng loạt sửng sốt, sau đó quơ quơ tay chân nho nhỏ. lật đật chạy tới.
“Mẹ ơi”
“Mẹ ơi”
“Mẹ ơi!”
“Mẹ ơi!”
“Mẹ ơi!”
“Mẹ ơi”
Đào Anh Thy hạnh phúc giang tay, vừa nghĩ tới điều gì, còn chưa kịp ngăn cản, sáu đứa liền nhào vào lòng trực tiếp đẩy Đào Anh Thy ngã nhào xuống đất.
Đào Anh Thy toát mồ hôi, vì sao một lần đều nhào đến cùng một chỗ?
Sáu đứa nhỏ toàn bộ bò lên cơ thể cô.
Quay qua, liền thấy Bảo An lăn xuống khỏi người cô, chân ngắn cố hết sức đứng lên, ngồi được dậy, lúc nhìn thấy Đào Anh Thy, miệng nhỏ lập tức cười tươi, con mắt cũng híp lại.
“Cô về rồi sao?” - Dì Hà thấy Đào Anh Thy cũng vui mừng: “Về lúc nào vậy?”
“Mới được hơn một tiếng” - Đào Anh Thy ngồi đám nhóc trên người trượt xuống, hai đứa sinh cùng trứng lăn tròn nắm sấp một bên, Bảo Hân thì ngồi xổm trên hông cô, như mèo con vô tội nhìn cô, Bảo Vỹ ngồi trên người cô, Bảo Nam nghịch nhất, sau khi lăn xuống lại đòi trèo lên lại lần nữa, đi ra sau bò lên lưng cô.
“Dì Hà, gần đây vất vả cho dì rồi” - Đào Anh Thy xin lỗi nói.
“Vất vả gì đâu, chuyện của cô giải quyết thế nào rồi?” - Dì Hà lo lắng hỏi.
Đào Anh Thy nói: “Tạm thời giải quyết rồi, về sau thì không biết thế nào.”
Cô không thế rời khỏi thành phố được nữa, Tư Hải Minh nắm chắc cô trong lòng bàn tay, sau này xảy ra chuyện gì, đúng là khó đoán được
Hết chương 109.
—————————————————-
Lynk nèe
???
End