1 Cm Ánh Dương

Quyển 2 - Chương 25: Right here waitng




Kỷ Ức nghĩ rằng,bữa trưa hôm ấy với chủ nhiệm chỉ là một hồi còi báo động, nào ngờ lại là một hồi Hồng Môn Yến

Buổi chiều ngày hôm sau bữa tiệc quyên góp, cô được gọi đến bộ phậnnhân sự. Số lần cô tới đây không nhiều, chủ yếu là những lúc cần phải ký hợp đồng thực tập và hợp đồng chính thức mới cần cô phải đích thân đến.

Khi cô vào trong, mọi người đang bàn tán về số tiền quyên góp một tỷ rưỡitối qua, đồng thời còn thể hiện thái độ ghét bỏ về tin đồn VươngThạch(*) của Phương Khoa không cho phép nhân viên nội bộ công ty đượcquyên góp quá mười tệ mỗi người, ông đã bị mọi người mắng chửi thậm tệđến tối tăm mặt mũi rồi

(*) Vương Thạch sinh năm 1951, nguyên quánKim Trại, An Huy, Trung Quốc. Ông sinh ra tại Liễu Châu Quảng Tây. Ôngđã sáng lập Công ty Trách nhiệm hữu hạn cổ phần Phương Khoa, hiện là chủ tịch Hội đồng quản trị. Tháng 3/2011 Vương Thạch học Quy hoạch thànhphố và Lý luận doanh nghiệp tại Đại học Havard. Hiện ông đang giữ chứcThường vụ Hiệp hội bất động sản Trung Quốc, Ủy viên phó chủ nhiệm Hộikhai thác nhà ở thành phố và Hiệp hội nhà đất Trung Quốc, phó hội trưởng Hiệp hội nhà đất Thâm Quyến, phó hội trưởng Hội doanh nhân thành phốThâm Quyến.

Trong không khí tán gẫu nhẹ nhàng thoải mái này, ánh mắt cô tìm kiếm người đã gọi điện thoại cho mình.

“ Kỷ Ức ?” Có người trông thấy cô đang ở cửa liền vẫy tay, “ Vào đây, chủ nhiệm vốn định nói chuyện với em, nhưng lại có việc gấp phải ra ngoàirồi . Anh ấy nhờ chị giúp em hoàn tất thủ tục nghỉ việc không lương.”

Cô sững sờ, nhất thời không hiểu có chuyện gì sảy ra.

Có vài ánh mắt hướng tới, hiếu kỳ, nghiên cứu và cả những cảm xúc khác.

Nhất thời , tâm điểm chú ý bị chuyển từ khoản đóng góp của Phương Khoa sang phía cô.

“ Chị đã điền hết tất cả các tờ đơn cho em, em chỉ cần phải ký tên nữa là xong.” Người đó đã từng hoàn thiện thủ tục thực tập cho cô nên đã quenbiết cô. Chị ấy vừa nói vừa cúi đầu lôi một tệp giấy tờ mỏng ra đưa chocô.

Và cả một chiếc bút.

Tin tức bất ngờ này khiến cho cô hoàn toàn không kịp phản ứng.

Kỷ Ức sững sờ đón lấy tệp giấy tờ và bút rồi ngồi xuống chiếc ghé trốngbên cạnh, những ngón tay cô siết chặt chiếc bút quá mạnh nên các khớpbắt đầu trắng bệch. Nghỉ việc không lương mang tính cưỡng chế, hoàn toàn không có sắp xếp gì sau này.

Kể từ khi cô quyết định hoàntoàn thoát ly khỏi gia đình và bắt đầu đi phỏng vấn nghiên cứu sinh, rồi trải qua bảy tám vòng phỏng vấn, thi viết mới giành được cơ hội thựctập ở đây . Tiếp đó, ngày nào cô cũng phải tính toán tiền xe buýt, tiềnăn uống, tính toán phải làm sao để tiết kiệm được tiền thuê nhà. Cho đến bây giờ thuận lợi vượt qua được thời gian thực tập, trở thành một trong hai thực tập sinh được giữ lại làm việc chính thức. Cả quá trình này cô đã mất trọn ba năm.

Thế mà bây giờ, gia đình cô không cần nói chuyện trực tiếp với cô, đã có thể làm cho tất cả mọi thứ trở về điểm xuất phát.

Giây phút ra khỏi phòng hành chính nhân sự, Kỷ Ức có chút hoang mang, cônhìn hành lang hai bên cửa mà không biết phải đi về đâu. Bên cạnh cóngười đi ngang qua , có tiếng bước chân vội vã, hoặc tiếng hai,ba ngườitụm lại một chỗ thì thầm to nhỏ cười đùa. Mãi cho tới khi từ sau lưng có người đi ra, nhắc cô có thể đi thu dọn đồ đạc và về nhà nghỉ ngơi, thìcô mới chợt hiểu rằng mình cẩn phải đi thu dọn đồ đạc và rời khỏi tòanhà này.

Đồ dùng cá nhân của Kỷ Ức ở đây không nhiều, chỉ cần một chiếc hộp giấy là đủ giải quyết được hết.

Khi ôm hộp giấy đi ra khỏi tòa nhà, lúc này cô mới nhớ ra,ngày kia là sinhnhật của Quý Thành Dương. Trước khi bị gọi đến bộ phận hành chính nhânsự, cô còn đang nghiên cứu xem nên tặng anh quà gì, muốn anh có một sinh nhật thật ấm áp trước khi phẫu thuật.

Bốn năm trước, sinh nhật cuối cùng bên anh là lúc anh đang ở Iraq.

Họ đã gọi điện thoại đường dài cho nhau, sau khi dập máy thì tất cả mọichuyện đều trở nên tệ hơn. Kể từ đó, ngày Hai mươi mốt tháng Năm hằngnăm trở thành một điểm mốc, mà hình như cứ mỗi lần đến thời điểm này đều xảy ra một vài chuyện khiến quan hệ giữa hai người tệ đi .....

Đầu Kỷ Ức giờ chỉ toàn nhưng suy nghĩ xem tiếp theo nên làm gì.

Cuối con đường này có một trạm xe buýt rất lớn,bây giờ vẫn chưa đến giờ caođiểm nên không có mấy người đứng đợi xe . Cô ôm thùng đồ đạc của mìnhđứng dưới bảy ,tám biển báo xe buýt, nỗ lực để bản thân bình tĩnh.

Không sao đâu , bây giờ cô đang phải dựa vào bản thân để tự lực cánh sinh, không còn công việc này thì tìm việc khác.

Bất kể thế nào, cô cũng không rời xa Quý Thành Dương.

Cô vừa nghĩ thế vừa lựa chọn con đường về mà cô đã lâu không đi. Nhưng khi cô nhìn dấu hiệu năm sao trên cánh cổng lớn, thì chợt nhớ đến một thứrất quan trọng: Cô không có giấy thông hành.

Kỷ Ức đang suy nghĩ xem có nên cầu cứu Quý Noãn Noãn không thì đã có người gọi vào điện thoại cô trước.

Cô đặt thùng đồ xuống dưới chân rồi nghe máy.

“Tây Tây “ Giọng của Quý Thành Dương truyền tới, “ Em đang ở đâu ?”

“ Em đang ở ...” Cô do dự, có nên nói hay không đây.

“ Không ở tòa soạn à ?”

Cô im lặng vài giây rồi nói thật “ Ừm”

Đầu dây bên kia cũng bất ngờ yên lặng.

Sau đó, cô nghe thấy anh nói: “ Anh đang ở nhà ông nội em , bây giờ em cómuốn đến đây không? Hôm nay có thể sẽ phải chính thức công khai một sôchuyện.”

Quý Thành Dương đứng ở ngoài ban công nhà Kỷ Ức , anh nắm điện thoại trong tay chờ đợi câu trả lời của cô.

Anh đã biết có chuyện gì xảy ra, tất cả những chuyện này đã đến sớm hơn anh dự đoán mấy ngày, làm rối loạn những sắp đặt của anh . Khi động đất xảy ra , khi anh cõng những bệnh nhân ấy ra ngoài bãi cỏ và phát hiện mìnhđã đánh mất điện thoại, đồng thời đường dây điên thoại cả khu đều xảy ra sự cố, không thể liên lạc với người bên ngoài, anh đã suy nghĩ rất kỹcàng, rằng sau khi thiên tai này kết thúc, anh sẽ phải giải quyết vấn đề nhà Kỷ Ức thật triệt để như thế nào.

May mắn là, mọi người trong nhà anh đều rất thản nhiên.

Ông cụ Quý sau khi biết tin, điều đầu tiên ông nói cũng là :“Một cô bé tốtbiết bao nhiêu, con đừng có làm lỡ dở đời nó đấy nhé.”

Trongtầm mắt của Quý Thành Dương có thể nhìn thấy trên giá phơi quần áo ngoài ban công có quần áo của một cậu bé, một số nhỉnh hơn, một số thì nhỏhơn. Trong góc chất đầy những thùng đồ chơi, xe đạp, xe ô tô điện.

Lúc nãy khi đi ra đây, anh nhìn thấy căn phòng mà ngày xưa Kỷ Ức từng ở, bây giờ đã được sửa thành phòng đọc sách nhỏ.

Anh vẫn nhận ra anh đã từng ngồi ở góc nào trên ghế sô pha để cùng xemtivi với cô, giúp cô băng bó vết thương khi bị ngã. Và cả tại ban côngnày, anh đã giúp cô làm diều. Chỉ tiếc rằng, ngôi nhà này đã không cònbất kỳ dấu vết sinh sống nào của cô.

Nếu như không phải vì giải quyết triệt để những chướng ngại giữa hai người thì anh sẽ không để côphải đối diện với tất cả những chuyện này.

Nhưng nếu như cô không đồng ý đến thì anh cũng sẽ có cách khác.

Kỷ Ức không ngờ rằng anh cũng ở đây, khi nghe lời anh nói, cô có thể đoánđược anh đến để làm gì. Trái tim trong lồng ngực vốn đã mất khả năngkiềm chế giờ lại đập càng mạnh hơn:“ Em đang đứng trước cổng viện.” Côđáp, “Nhưng không có giấy thông hành.”

“ Em đưa điện thoại cho phòng cảnh vệ đi.”

Kỷ Ức liền đưa điện thoại.

Quý Thành Dương đọc một sô điện thoại quân đội để họ gọi kiểm tra đối chiếu.

Rất nhanh sau đó, cảnh vệ cho cô đi qua.

Kỷ Ức cứ thế ôm chiếc thùng nhỏ trong tay và đi vào trong đại viện. Rẽtrái từ trục đường chính, rảo bước thêm khoảng hai mươi phút là sẽ đếnkhu dành cho người nhà. Khi cô đi đến trước cửa nhà ông nội thì toànthân đã ướt đẫm mồ hôi.

Cô nhìn chằm chằm vào cánh của lớn màu đen, sau khi nhìn khoảng vài giây mới ấn chuông cửa.

Người mở cửa là thím ba, rõ ràng thím đã biết rằng cô sẽ đến nên không cóbiểu hiện bất ngờ nào, thím chỉ khẽ bảo cô thay dép và nhanh vào trongnhà mà thôi. Kỷ Ức đặt thùng đồ đạc vào góc rồi thay dép đi vào trongnhà, sau đó bước vào căn phòng đang cực kỳ yên lặng .

Trong phòng khách, có ông nội cô, ông nội Quý và Quý Thành Dương.

Những người còn lại trong nhà đều ở trong phòng khách hoặc trong phòng đọc sách và nhường lại gian chính .

Cô không lường được tình hình này nên chào lần lượt từng người : “ Ông nội, ông nội Quý.”

Sau cùng ánh mắt cô mới chuyển đến anh, cô không cất tiếng , nhưng trái tim đang thấp thỏm nãy giờ nhờ trao đổi ánh mắt với anh mà dần dần bình an trở lại.

“ Tây Tây.” Chú ba ra khỏi phòng đọc sách, “ Thím ba muốn nóichuyện trước với cháu.” Chú nhanh chóng liếc nhìn về phía thímba, thím liền đứng dậy khỏi ghế trong phòng ăn và đưa Kỷ Ức vào cănphòng mà cô đã từng ở.

Tuy không biết rằng trước khi Kỷ Ức đến mọi người đã nói những gì, nhưng cô có thể đoán được những điều mà thím ba sẽ nói.

Quả nhiên, khi cô ngồi xuống chiếc ghế trong phòng đọc sách nhỏ, thím baliền bắt đầu nói cho cô nghe những lời đồn đại bóng gió trong viện : “Ông nội cháu rất giận, cháu có biết một số bà, bác trong viện khi biếtchuyện này đều nói với con cháu mình rằng:' Con bé Kỷ Ức chơi cùng cháuhồi nhỏ bây giờ yêu cái chú nhà họ Quý rồi.' Tây Tây, từ nhỏ cháu đã rất nghe lời, là đứa trẻ khiến cả nhà yên tâm nhất, sao bây giờ tự nhiênlại không nắm vững được phương hướng trong chuyện tình cảm thế .”

Kỷ Ức không nói gì.

Thím ba cũng đã được giao nhiệm vụ, nên những lời thím nói đều được chuẩn bị từ trước, rất có logic.

Nói từ quan hệ giữa hai nhà, đến sự khác biệt vai vế giữa hai người, điềuquan trọng nhất vẫn là Kỷ Ức đang ở độ tuổi đẹp thế này, tình cảm vẫnchưa thực sự trưởng thành, không cần thiết phải lựa chọn sớm đến thế. “Hơn nữa, Tây Tây, cháu nào đã phải chịu khổ sở thực sự đâu.” Những lờicủa thím ba phù hợp với quan hệ giá trị thông thường,“ Chú Quý của cháu... Quý Thành Dương sức khỏe không tốt, bây giờ mới có hơn ba mươi tuổi đầu, cuộc đời sau này còn dài lắm . Chúng ta đều vì suy nghĩ cho cháucả, những chuyện này cháu nhất định phải nắm rõ được tình hình.”

“Cháu biết.” Cuối cùng cô cũng lên tiếng.

Thím ba sững sờ, thím có thể nhận ra thái độ của cô là có nói ngọt nhạt gì cũng không làm cô thay đổi ý định.

Cuối cùng, câu chuyện chuyển hẳn sang một hướng khác, họ muốn đưa cô ra nước ngoài du học.

Nhưng chuyện này cũng bị cô lắc đầu từ chối.

Kỷ Ức ra khỏi phòng, khi thím ba lắc đầu với chú ba thì ông nội của Kỷ Ứccũng nhìn thấy, ông thoáng nhíu mày,nói : “ Tây Tây, về đạo lý thì ôngkhông cần phải quản cháu đến bây giờ. Con cái phải phụng dưỡng bố mẹ,chứ nào có bố mẹ quản con cái cả đời? Chú ba cháu cũng không có nghĩa vụ phải quản cháu thay bố.”

Trong lời ông nói có cảm xúc rất nặng nề.

Trong tầm mắt cô vẫn là phòng đọc sách, phòng ngủ và phòng vệ sinh đầy quenthuộc, ông nội thích mặc quần bộ đội màu xanh đậm đang ngồi trên chiếcghế màu nâu .” Lần trước bố cháu về, ông mắng đuổi đi rồi, không biếthiếu thuận với bố mẹ, đến con gái còn chẳng buồn quan tâm.” Ông nội tiếp tục nói, và thể hiện thái độ cuối cùng :“Dù bố cháu đối xử với ông nhưthế nào, nhưng ông vẫn có tình cảm với cháu, hy vọng cháu có thể sốngtốt.”

Tất cả mọi người đều lắng nghe những lời này .

Có lẽ vì từ nhỏ đã lớn lên bên ông nội, nên Kỷ Ức bị ông nói đến mức sốngmũi cay cay, hoàn toàn không thể nào bình tĩnh như lúc ở trong căn phòng nhỏ khi nãy . Lúc vừa bước vào cửa, cô đã có cảm giác rằng mình khôngcòn có nhà nữa. Ngày xưa lúc đi học cô ở nội trú, chỉ cuối tuần mới về,nơi đây vẫn còn một căn phòng che mưa tránh bão cho cô, nhưng bây giờthì cô đã không còn nơi ấy nữa.

Cô không biết Quý Thành Dươngsẽ nghĩ như thế nào, trong căn phòng này chỉ có mình anh là người ngoài, những lời này đã trực tiếp phủ nhận anh nhưng anh vẫn thản nhiên ngồi ở đó .

“ Cháu đã tự lập rồi, cháu có công việc rất tốt, sau nàycũng tuyệt đối không dùng một đồng một hào nào của bất cứ ai trong giađình.” Kỷ Ức hạ thấp giọng, một lần nữa lặp lại suy nghĩ của mình.

Đây là câu nói nặng nhất mà cô nói với gia đình .

Lúc còn nhỏ, cô đã từng trốn mưa tránh bão nơi đây, trước khi trưởng thành, người nhà cũng chưa từng ngược đãi cô về mặt kinh tế. Chỉ có thể nóirằng, duyên phận làm người thân quá mỏng manh nên cô vẫn rất biết ơn ông nội ngày xưa đã bế cô về nuôi dưỡng, cho cô một môi trường giáo dục tốt đẹp.

Còn Quý Thành Dương …

Trước khi tình yêu đến, những sự chăm sóc vô tư mà anh dành cô đều không phải là nghĩa vụ của anh.

Khi cô đuổi theo bước chân của cha mẹ, mong muốn nhận được từ họ một nụcười, thì người đàn ông tên Quý Thành Dương này đã tặng cho cô sự chămsóc và bảo vệ không cần báo đáp. Nếu không có anh , cuộc đời cô đã rơikhỏi quỹ đạo ngay từ khi mới mười mấy tuổi. Thế nên sự chia cách suốtbốn năm và những chuyện có thể sẽ phải đối mặt sau này, đối với cô đềukhông hề quan trọng.

“ Cháu không muốn ra nước ngoài du học .”Kỷ Ức khựng lại một lát để nhìn về phía Quý Thành Dương đang ngồi, “Cháu muốn kết hôn với anh ấy .”

Lời nói của cô chuyển đổi quá nhanh, tuy giọng cô rất khẽ, nhưng từng chữ đều được phát ra rất rõ ràng.

Cô thể hiện thái độ trực tiếp, khiến cả phòng khách lại chìm vào yên lặng .

Nhưng rất nhanh chóng, có người đã đập tan sự yên lặng khiên người khác phảibối rối này :“Chú Kỷ “ Quý Thành Dương đứng dậy khỏi ghế sô pha, “Cũngnhư những gì mà cháu đã nói trước mặt bố cháu khi nãy, cháu sẽ chịutrách nhiệm về tương lai của Kỷ Ức”.

Anh nói xong liền cúi xuống lấy một tệp tài liệu mở ra, đặt lên bàn uống nước trước mặt mọi người.

“ Lão Kỷ này.” Ông nội Quý khẽ cười mở lời, “ Nếu như giữa hai đứa đã cóchuyện như thế này , nếu phải phân định ai đúng ai sai thì cũng là lỗicủa con trai tôi. Nói thế nào nhỉ, tuổi tác hai đứa cũng chẳng cách nhau nhiều lắm, coi như có duyên với nhau, về phía tôi thì, tôi rất thíchTây Tây, nếu như ông cho phép thì coi như nể mặt tôi, cho con bé vào nhà họ Quý.”

Cô cảm thấy mặt mình nóng bừng, nóng đến nỗi đau đớn, cứ như thể đang lên cơn sốt .

Ông nội Kỷ Ức im lặng, người nhà họ Kỷ cũng không dám lên tiếng .

Qua một lúc lâu, ông cụ mới thở dài, lắc đầu: “ Không biết còn có thể nói gì được nữa .”

Trước khi Kỷ Ức đến, Quý Thành Dương đã nói cho hai ông cụ biết trong tệp tài liệu này có những gì. Bây giờ thấy ông nội Kỷ Ức có vẻ đã xuôi xuôi,anh liền cầm chiếc bút bi đem gài trên tập tài liệu lên và gọi Kỷ Ức lại gần .

Anh đưa vào tay cô tổng cộng bốn tờ giấy viết tay.

Ngày ký tên đều khác nhau .

Năm 2001,2003 và hai phần được kí vào hôm nay, mỗi phần đều có chữ kí của anh .

Năm 2001, trước khi anh phẫu thuật u não, cô bị cuốn vào sự kiện bạo lựctrường học vì Triệu Tiểu Dĩnh. Lúc ấy, Quý Thành Dương đã ra mặt giảiquyết, từ gia đình người bị hại đến bên phía trường học, cuối cùng cũngbình ổn được mọi thứ. Tờ giấy này do chính anh viết, trong đó có một sốtiền để lại cho cô để cô hoàn thành việc học. Nếu như anh phẫu thuậtthất bại thì số tiền này sẽ được nội Quý giao lại cho cô.

Năm 2003, trước khi rời khỏi Trung Quốc, anh đã để lại tất cả tài sản của mình cho cô.

Còn hai tờ giấy của ngày hôm nay, một phần là bảo hiểm sự cố ngoài ý muốnvới số tiền lớ , người thụ hưởng là Kỷ Ức ; một phần nữa là lời hứa củanhà họ Quý dành cho cô : Nếu như Quý Thành Dương có bất kỳ bất chắc nàothì bất kể quan hệ giữa hai người có phải là hôn nhân hay không thì tấtcả mọi tài sản thuộc về Quý Thành Dương, kể cả những di sản mà anh đượchưởng từ gia đình nhà họ Quý, đều sẽ được để lại cho Kỷ Ức.

Tờ cuối cùng, cần phải có chữ ký của cô.

Đây là tất cả thành ý mà Quý Thành Dương mang đến hôm nay .

Kỷ Ức cầm bút lên và nhìn những thứ trong tay, cô cúi mặt xuống nhìn rấtlâu, khi ngẩng đầu lên, tầm mắt cô đã nhạt nhòa. Cô chưa bao giờ kí kếtnhững thứ như thế này, đặc biệt là với tiền đề anh sẽ qua đời và đảm bảo cho lợi ích cá nhân cô …

Quý Thành Dương nhìn cô, anh khẽ gật đầu, ra hiệu cho cô đừng do dự thêm nữa.

Cô quỳ mọp xuống như một đứa trẻ trước bàn uống nước, cô đặt tờ giấy xuống trước mặt . Dưới đầu bút chính là nơi cô cần phải kí tên mình, bên cạnh đó là ba chữ uốn lượn : Quý Thành Dương.

Khi hạ bút xuống, trong đầu cô hiện lên rất nhiều hình ảnh .

Những chuyện đã qua, lúc chia tay, và những lời hai người từng nói đều dâng lên không hề nương tình.

Cô không có kinh nghiệm yêu những người cùng lứa tuổi, bao gồm cả nhữngcách yêu đương đại chúng nhất. Quý Thành Dương chưa bao giờ giống vớinhững người bình thường khác xung quanh cô, anh sẽ không tự nguyện hoặcbị ép phải kể lại vị sao lại rung động lúc ban đầu và đã yêu như thế nào khi bị bạn gái gặng hỏi. Cho dù những người còn trai cùng lứa tuổikhông giỏi ăn nói thì cũng có lúc phải bày tỏ trái tim mình.

Nhưng anh thì lại khác, anh vĩnh viễn bình tĩnh, vĩnh viên sẽ suy nghĩ kĩ càng mọi thứ trước tiên.

Kể cả lần này, hoặc có thể nói rằng, kể từ năm cô mười lăm tuổi, anh đã thay cô suy nghĩ rất nhiều thứ.

Đầu bút chạm vào mặt giấy, cô kí tên của mình.

“ Kỷ Ức “ và “ Quý Thành Dương “ đặt bên cạnh nhau, cũng như hai chữ “ Kỷ “ và “ Quý” trên chiếc bảng đen tại trường tiểu học năm nào.

Đây là kết thúc cuối cùng của câu chuyện này .

Quý Thành Dương đã dùng từng tại liệu từ năm 2001 để chứng minh cho thái độ chịu trách nhiệm cuộc đời Kỷ Ức của mình. Tuy cách làm này có hơi cưỡng chế , nhưng đây là cách giải quyết nhanh nhất mà anh có thể nghĩ tới.May mắn nhất là, bố của Quý Thành Dương từ đầu tới cuối đều ủng hộ anh,thậm chí còn đi cùng anh sang nhà Kỷ Ức, để mọi ảnh hưởng có thể xuốngthấp nhất.

Anh lái xe, đưa Kỷ Ức rời khỏi khu đại viện .

Lá cây dương thụ hai bên đường bắt đầu xum xuê, hoàn toàn không giống vớilúc anh mới về nước, xám xịt, trơ trụi. Kỷ Ức ngồi bên cạnh anh, tim côđập thình thịch, bây giờ cô mới không ngừng nhớ lại khi nãy mình đã nóirằng muôn kết hôn với anh như thế nào, và đã kí vào những tài liệu ấytrước mắt mọi người ra sao.

Xe đi ngang qua bùng binh là bồn hoa cực lớn rồi đi vào con đường chính thẳng ra cổng.

Con đường chính đi thẳng về phía Bắc là sẽ đến cánh cổng rời khỏi nơinày, nếu lái về phía Tây sẽ đến bể bơi, rẽ phải sẽ vào khu quân sự,doanh trại, tòa nhà dạy học, bãi tập dã chiến, khu tập bắn vũ khí hạngnhẹ và thao trường phòng độc...

Trong đầu cô nhanh chóng vẽ lên bản đồ khu vực này, và bỗng nhiên muốn đi hết một vòng mọi nơi.

Cô dường như lại có tư cách để quay về đây, và nhớ lại những góc nhỏ ký ức từ khi còn bé .

“ Chúng ta đang đi đâu thế.” Cô nhìn cảnh vật bên ngoài, hỏi anh .

“ Tùy em .” Anh cười, liếc nhìn bộ dạng bám vào cửa sổ xe của cô .

“ Thế chúng ta đi lái xe đi .” Cô bỗng quay đầu lại, mắt long lanh sáng bừng.

Quý Thành Dương không hề phản đối, anh nhìn đồng hồ rồi gọi mấy cuộc điệnthoại, sau khi xác nhận nơi đó bây giờ không có hoạt động chính thức nào liền quay xe đưa cô đến nơi mà cô muốn đi.

Vì đã chào hỏi trước, nên binh sĩ trực liền cho họ đi qua ngay.

Xe không giảm tốc mà cứ thể lái thẳng ra khỏi đường nhựa để đi vào conđường đất mấp mô, họ đi ngang qua một thao trường tập luyện, cuối cùngdừng lại ở nơi mà họ đã từng đế .

Dưới ánh hoàng hôn.

Kỷ Ức nhảy xuỗng khỏi xe, cô nhìn nơi tuy đã từng đến nhưng vì đêm tối mà không thể nào ngắm hết được diện mạo này.

Đằng xa không nhìn thấy tường rào, mà chỉ thấy những lùm cây trải dài, ánhmặt trời màu đỏ cam rải xuống những lùm cây, tuy không hẳn là cảnh đẹp,nhưng cũng mang lại không khí đặc biệt cho bãi huân luyện quân sự .

Kỷ Ức tự bước lại mấy bước rồi quay ngườinhìn anh, tâm trạng cô tốt đến mức không thể nào hình dung nổi.

Quý Thành Dương dường như nhận ra ý đồ của cô, anh nhìn bốn phía xung quanh không có một ai liền dang tay về phía cô và ra hiệu cho cô có thể tùy ý phát huy .

Sau đó, dáng người màu trắng liền lao tới, nhào vào lòng anh.

“ Lần trước anh dẫn em đến đây, có phải anh đã thích em rồi không?” Đôimắt to tròn của cô ghé qua khe hở giữa cánh tay anh, tiếp tục nhìn mặttrời lặn,ngại ngùng hỏi.

Lần trước? Quý Thành Dương nhẩm tính thời gian: “Nếu đúng thì đạo đức của anh bại hoại thật rồi.”

Lúc ấy cô mời khoảng mười bốn tuổi, đối với một người đàn ông hơn hai mươituổi như anh thì cô vẫn chỉ là một đứa trẻ, vẫn sợ tối, thích khóc, lúcnào cũng cẩn thận e dè muốn đối tốt với tất cả mọi người xung quanh đểđổi lại được một chút báo đáp. Lúc ấy tại sao anh lại đưa cô đến đây học lái xe vào buổi tối thì đến anh cũng không giải thích rõ được, nhưng ít nhất khi ấy vẫn chưa phải là tình yêu.

“ Ờ Wellington thì sao ?”

“ Wellington?” Quý Thành Dương tiếp tục nhẩm tính thời gian.

Ở đó đã xảy ra một số chuyện, anh vẫn nhớ rất rõ, cô bé này đã dùng mộtbài hát để ám chỉ rằng cô bé thích anh như thế nào khi anh bế cô lên đểtránh chạm vào nước biển trong đêm khuya bên bờ biển ấy. Có lẽ đó là lần đầu tiên anh nhận ra ngoài sự dựa dẫm đối với bề trên, cô đã nảy sinhmột số tình cảm với anh, những tình cảm mà đến bản thân cô cũng không hề biết rằng chúng nghiêm trọng đến mức nào.

Cũng trong đêm ấy,khi anh bế cô đi trên hành lang không một bóng người, anh có thể cảmnhận được nhiệt độ gương mặt cô khi khẽ chạm vào xương quai xanh củaanh. Thế nên anh đã rời khỏi Wellington sớm chứ không đưa cô đi thăm núi Victoria như kế hoạch.

Sau này anh trở về Mỹ thì xảy ra sự kiện khủng bố 11 tháng 9 làm rung chuyển cả thế giới.

Cô không nghe được câu trả lời của anh nên ngước lên, nhìn anh đầy không chắc chắn.

Từ góc này chỉ có thể nhìn thấy cằm và khóe môi hơi nhếch lên của anh,nhưng từ nụ cười này cũng hoàn toàn không thể đoán được đáp án cho câuhỏi của c , Nhưng bây giờ nghĩ lại thì vẫn là quá sớm …

Quý Thành Dương đến cuối cùng cũng không cho cô một đáp án chính xác.

Khi mặt trời đã hoàn toàn khuất sau núi, trong không gian vẫn còn nhiệu độtừ ban ngày lưu lại, thời tiết trung tuần tháng Năm đã bắt đầu nóng nực. Gió thổi qua những lùm cây xào xạc, cô tiếp tục ôm anh, tự cho mình một giả thiết làm câu trả lời.

Thôi thì để tất cả tình cảm đều bắt đầu từ năm 2001.

Lúc ấy, anh từ một người thành công trong trọng vọng trở thành một kẻ bìnhthường mất đi ánh sáng, tiền đồ chưa đoán trước được, mệnh vận khó khăn. Còn cô là lần đầu tiên phải trực tiếp đối mặt với sự lạnh nhạt lạnhlùng của người nhà. Trong bóng tối, một người đã mất đi ánh sáng là anhlại dành cho cô tất cả mọi hỗ trợ …

Lúc trở về đã gần đến chín giờ.

Xe men theo con đường khi tới để ra khỏi bãi luyện tập, để lại những binhlính đang làm lễ chào lại sau lưng. Họ men theo con đường lớn để lái xevề, cũng giống như buổi tối hôm ấy, chỉ cố điều người bên cạnh cô khôngcòn vừa lái xe vừa quay ra ngoài để hút thuốc nữa.

Kỷ Ức mở cửa sổ, làn gió đêm ấm áp liên tục lùa vào bên trong.

“ Anh có còn nhờ anh Vương Hạo Nhiên, bạn thân của anh không?” Cô bỗng nhớ ra một số chuyện.

“ Cậu ấy bây giờ đang giao lưu biểu diễn ở Đức. Có chuyện gì thế?”

“ Tô Nhan thì sao ?” Cô lại hỏi .

“ Tô Nhan ư ?” Quý Thành Dương nghĩ một lát , “ Anh nhớ Vương Hạo Nhiênnói rằng, ba năm trước hai người họ đã kết hôn rồi.” Anh vẫn nhớ lúc mới về nước, anh đã bị Vương Hạo Nhiên đấm cho một cú rất mạnh ở dưới chânnhà Kỷ Ức. Một vài tuần sau đó, Vương Hạo Nhiên mới ngại ngùng nói vớianh rằng, cậu ta và Tô Nhan đã kết hôn rồi.

Anh vẫn nhớ khi quen biết với Vương Hạo Nhiên và Tô Nhan là lúc mấy người họ đang cùng đạt giải trong trận thi đấu.

Tình bạn giữa ba người họ đã duy trì rất nhiều năm, thế nên khi biết tinnày, anh đã tặng cho họ một phần quà rất lớn. Khi con người ta đến mộtđộ tuổi nhất định sẽ phát hiện xung quang mình bất kể là người có tínhcách như thế nào, đã phải trải qua bao nhiêu chuyện, thì khi nói về tình hình hiện tại của nhau cũng đều lấy gia đình ra làm chủ đề của cuộc nói chuyện: Kết hôn, hoặc là sinh con.

“ Mấy năm trước khi nhìnthấy Tây Tây, tớ đã nghĩ đến Lolita .” Trong đầu anh hiện lên câu nóicủa Vương Hạo Nhiên ngày xưa, “Đừng nhìn tớ bằng ánh mắt đấy, tớ đâu cóháo sắc đến vậy. Tớ chỉ cảm thấy rằng mỗi lần gặp là tớ lại cực kỳ muốnđược chiều chuộng cô bé, chính là tâm trạng khi một người đàn ông muốnđược chiều chuộng phụ nữ … “

Có lẽ cũng chính vì câu nói này.

Từ khi ấy anh đã bắt đầu biết rằng Vương Hạo Nhiên có một số suy nghĩđối với Kỷ Ức, nhưng anh lúc đó chẳng hề quan tâm, thế nhưng đến cuốicùng chính anh lại là người không thể rời khỏi được cái tên Kỷ Ức này.

Kỷ Ức vốn định kể một số chuyện liên quan đến Vương Hạo Nhiên trong bốnnăm xa anh, nhưng lại bị chuyện kết hôn của Tô Nhan và Vương Hạo Nhiênlàm cho sửng sốt, cô cũng quên luôn những ý định khi đặt ra câu hỏi banđầu… rằng muốn xem xem anh liệu có khả năng “ghen” hay không.

Cô gác cánh tay lên cửa sổ, đỡ lấy cằm và đắm chìn trong nhưng tâm trạng cảnh còn người mất này.

Rõ ràng ở độ tuổi của cô, thì vẫn chưa gặp những chuyện như thế này đủnhiều nên vẫn có một chút khó hiều và lạ lẫm. Ví dụ như tại sao Tô Nhantừng thích Quý Thành Dương đến thế lại lấy Vương Hạo Nhiên?

Trong logic của cô, nếu đã từng yêu Quý Thành Dương thì sẽ chẳng có cách nào yêu người khác được nữa.