(14)
Lúc về đến khách sạn, Tàng Sơn vẫn đang nằm trên giường. Tôi bước chậm lại, từng bước lại gần giường và nhìn xuống anh.
Lúc anh nhắm mắt, lông mi rũ xuống, vẻ u ám lạnh lùng mọi khi dường như đã tan biến, trông anh bây giờ chỉ như một thiếu niên không lớn hơn Cố Hạ cho lắm.
Tôi vươn tay, định chạm vào mặt anh.
Tốc độ phản ứng của Tàng Sơn cực nhanh, tôi còn chưa kịp nhìn rõ đã bị anh lật xuống giường.
"Là em mà!"
Tàng Sơn nheo mắt, mặt vẫn còn ửng hồng vì buồn ngủ, dáng vẻ rất uể oải, anh khựng một chút rồi ngã xuống, ôm tôi vào lòng.
"Đi đâu?" Giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng.
"Ra ngoài đi dạo." Tôi từ từ chuyển mình, cách xa anh ra.
"Đừng đi." Giọng nói sau lưng hơi uể oải.
Tôi không trả lời, một lát sau, anh lật người tôi lại, nhìn chằm chằm vào tôi.
Lúc Tàng Sơn không cười, trông anh rất nghiêm nghị, nhất là khi nhìn tôi như vậy, tôi càng thấy bị cảm giác đáng sợ ngột ngạt bao trùm.
"Đừng nhìn em." Tôi quay đi.
Tàng Sơn đang quay người tôi lại, vẫn tiếp tục nhìn tôi chằm chặp.
Tôi liền phát cáu: "Anh có bệnh à? Sao anh vẫn chưa chịu ch.ết đi? Đồ quái vật bẩn thỉu."
Sắc mặt Tàng Sơn lạnh lẽo đến đáng sợ: "Em nói gì cơ?"
Tôi còn định mắng tiếp nhưng một giây sau, Tàng Sơn đã đè lên người tôi.
Không khí nóng bỏng tràn lan khắp phòng.
Mãi một lúc lâu sau, Tàng Sơn mới ôm tôi vào lòng.
"Khát không? Ra ngoài ăn trước đi."
Tôi không còn sức nhúc nhích nữa, Tàng Sơn mặc quần áo giúp tôi, vừa cầm áo khoác lên, một lá thư rớt ra.
Trong đầu tôi nổ "bùm" một cái, vừa định bắt lấy thì Tàng Sơn nghiêng người, mở thư ra đọc:
"Cung tiểu thư, sao cậu biết được sẽ không có ai nguyện ý yêu cậu?"
Là thư của Cố Hạ.
Tàng Sơn cúi đầu, cụp mắt nhìn tôi, lạnh lùng kiềm chế.
Cửa vẫn chưa mở.
Anh lại ghé sát tai tôi, lạnh lùng nói: "Dù em có thích ai, cả đời này em chỉ có thể ở bên anh."
Giấc ngủ hôm nay tối tăm mịt mù, căn phòng tĩnh mịch đến nỗi lúc tôi tỉnh dậy, tôi còn không biết bây giờ là năm nào.
Tàng Sơn vẫn ngồi ở mép giường, vẫn nhìn tôi.
Anh cúi đầu, tay nhẹ nhàng chạm vào mi tôi, biểu cảm vui vẻ cười cười như đang muốn biểu lộ điều gì đó. Nhưng trong đôi mắt đen láy lại vô thức mang theo nỗi buồn bi thương, nặng nề ngột ngạt cực kì.
Rất lâu sau này, lúc nghĩ đến Tàng Sơn, điều hiện lên trong đầu tôi không phải ngoại hình của anh, không phải gương mặt u ám của anh, cũng không phải số hiệu "DL-009" dành cho một con quái vật...
Những thứ đó đã phai nhạt trong kí ức tôi, thứ mãi trường tồn theo năm tháng, thứ tôi mãi không thể quên được là ánh mắt lúc anh nhìn tôi, nhìn tôi như một kẻ đang bị nhốt trong ngục tù.
Tàng Sơn lặng lẽ nhìn tôi tỉnh lại, nói một câu chấn động đất trời: "Công chúa, kết hôn với anh đi."
Tôi giật mình, vội đáp: "Anh điên à? Em không có suy nghĩ đó."
"Lúc nãy em cũng không từ chối." anh vươn tay, nhẹ nhàng móc vào ngón út tôi, "Hơn nữa theo tập tục ngàn năm nay của chúng ta, những chuyện đó chỉ vợ chồng mới được làm. Sau này về nhà, chúng ta phải sửa lại giấy tờ quan hệ thôi."
Rõ ràng đấy là mệnh lệnh không được phép từ chối, anh ta nói với bộ dạng vừa dỗ dành vừa ép buộc.
Tôi im lặng, cảm thấy thật sai lầm, lại còn thấy cực kì đau đầu nữa, thậm chí tôi còn nghĩ có khi nào anh ta đã hút hồn tôi rồi phải không.
Tàng Sơn tiếp tục nói, hiếm khi anh kiên nhẫn như vậy, anh nói ra rất nhiều chuyện, gì mà em quen anh lâu hơn quen Cố Hạ, rồi chúng ta hiểu nhau hơn nhiều, cái gì mà tuy anh ta không trẻ như Cố Hạ nhưng sức khỏe hơn hẳn cậu ta, thu nhập cao hơn, dáng dấp cũng đẹp hơn, tiềm năng cũng lớn hơn cậu ta nhiều, sau này chắc chắn tôi sẽ nhận ra anh mới là đối tượng kết hôn tốt nhất với tôi.
Anh ta như vậy quá kì lạ khiến tôi không biết nên trả lời như nào.
Trước tiên chưa nói đến ân oán nhà tôi, thậm chí chúng tôi còn chẳng phải đồng loại, huống gì tôi cũng đâu có yêu anh ta, không từ chối anh là vì tôi thấy... anh ta sắp ch.ết rồi, rất đáng thương, còn tôi cũng không muốn lừa dối anh nên mới sinh ra tâm lý muốn bù đắp cho anh mà tôi.
Những lời này tôi không thể nói ra được, cuối cùng tôi chỉ có thể kéo chăn lên che mặt, khó chịu trả lời qua loa:
"Vậy anh cầu hôn bằng nhẫn kim cương 10gram đi."
(15)
Quán rượu Nhị Lưỡng tọa lạc ở ven sông.
Tôi chọn ngồi bàn trên sân thượng như đã hẹn, tình trạng Tàng Sơn vẫn không khá hơn chút nào nhưng tâm trạng lại tốt lên rõ rệt so với mấy ngày trước, mặt treo nụ cười rồi gọi một vò Nữ nhi hồng.
Tôi không có tâm trạng ăn, chỉ hồi hộp đợi Cố Quân và bộ phận thanh lý ra tay... từ hồi hộp cho đến thấp thỏm, rồi đợi đến khi tôi ch.ết lặng, vẫn chẳng có gì phải ra cả.
Tàng Sơn đưa tôi một chén sứ.
Tôi cứ mải mê suy nghĩ, không để ý uống một ngụm.
Trong nháy mắt, vị cay xộc thẳng từ bụng lên cổ họng.
Tôi suýt phun ra nhưng bị Tàng Sơn bịt miệng, nhíu mày nhìn tôi nói:
"Không được phun, rượu giao bôi đấy."
Giao bôi con mịe nhà anh.
Tôi trừng mắt nhìn anh, định mở miệng mắng nhưng lại nhận ra trong đôi mắt đen láy của anh đang đong đầy ý cười, khác hẳn với nụ cười thường ngày, anh cười như thể anh đang thật sự hạnh phúc, hòa trộn vài phần đê mê.
Hóa ra anh không đùa, anh ấy thật tâm nghĩ đến chuyện kết hôn.
Chuyện này khiến tôi dựng tóc gáy, khắp người tê dại.
"Công chúa." Anh vẫn nhẹ nhàng nói, tựa như van xin, "Uống đi."
Thôi vậy.
Dù gì anh ấy cũng sắp thành con nhện ch.ết rồi.
Tôi nuốt ngụm rượu.
Tàng Sơn vui lên thấy rõ, ánh mắt dịu dàng nhìn tôi: "Sau này anh sẽ gọi em là vợ chưa cưới."
Tôi vội phun ra mớ nước bọt: "Phụt!"
Địa điểm thứ 2 là rừng trúc ở phía tây.
Hình như rừng trúc này là một điểm tham quan khá nổi tiếng, tên là rừng trúc đầy sao gì gì đó, nghe nói là vì khi hè đến quanh đây sẽ có rất nhiều đom đóm.
Tàng Sơn đứng trước tấm bia đá trước rừng, nghiêm túc đọc chữ viết trên đó.
Tôi cũng lại gần xem, trên đó nói, nếu một đôi tình nhân cõng người kia đi qua rừng trúc đầy sao, cả hai sẽ mãi mãi gắn bó bên nhau, cả đời không bao giờ xa cách.
"Lừa trẻ con." tôi giễu cợt.
"Anh cõng em." ánh mắt Tàng Sơn lộ vẻ nóng lòng muốn thử.
Tôi: "?"
Tuy tôi đã lặp đi lặp lại rằng đây chỉ là một cách quảng cáo sơ sài, trên khắp cái nước này có cả ngàn cả vạn điểm du lịch cũng nói như này, tư bản chỉ đang dụ dỗ mấy cặp đôi ngây thơ ngốc nghếch để kiếm tiền thôi chứ làm gì có thật...
Nhưng Tàng Sơn chỉ nhìn tôi, đôi mắt đen như hồ nước sâu, nụ cười như gợn sóng giữa hồ, lẳng lặng tản ra, tình yêu và vẻ dịu dàng đong đầy đến nỗi có thể dìm ch.ết bất kì ai.
Tôi đành nuốt lại lời từ chối, hung hăng nói: "Được rồi, nhưng em nói thẳng trước nhé, cân nặng của em chưa chắc anh cõng nổi đâu."
Tàng Sơn đã cúi xuống.
Tôi lúng túng nhìn xung quanh.
Dù thời còn bé tôi rất ghen tị với những đứa trẻ được ngồi chơi trên lưng cha mẹ... Nhưng bây giờ tôi đã hai mươi rồi, tôi đã qua cái tuổi được cõng từ lâu.
Hơn nữa việc này chỉ có mấy đôi yêu nhau sâu đâmh mới làm được...
Lúc mới tựa vào lưng Tàng Sơn, tôi cảm thấy rõ ràng hơi thể anh nặng hơn một nhịp.
"Thế mới nói đừng có ỷ mạnh." tôi liếc mắt.
Tàng Sơn thẳng người lên, cõng tôi bước từng bước về phía trước.
Trọng tâm cơ thể đột ngột thay đổi, tôi vội vòng tay ôm cổ anh.
100 mét...
300 mét...
800 mét...
"Anh còn chịu được không đấy?" tôi hỏi.
Mồ hôi chảy xuống một bên trán Tàng Sơn, anh vẫn giữ nhịp thở, không nói gì.
"Thể lực không tệ." tôi tiếp tục tìm chuyện để nói.
Tàng Sơn trông cứ rầu rĩ, vẫn không nói gì.
Tôi im lặng, vô tình lại thấy tai anh, tôi vô thức chạm vào một cái.
Tàng Sơn giật mình, hai tay buông lỏng, suýt nữa tôi còn tưởng là tôi ngã đến nơi rồi, may mà anh phản ứng nhanh, đỡ lấy mông tôi rồi đẩy tôi lên lưng như cũ.
Im lặng một lúc lâu, anh nghiêm túc nói: "Ở ngoài đừng có làm thế, ảnh hưởng không tốt.
(16)
Đường càng lúc càng khó đi, Tàng Sơn cũng đi chậm hơn nhưng nhịp thở vẫn đều đặn.
Rừng trúc che đi ánh nắng, ngẩng đầu lên chỉ thấy vô số điếm sáng li ti.
Đột nhiên tôi nhớ lại, thực ra khi còn bé tôi cũng từng được cõng một lần.
Đó là một buổi tối cách đây rất lâu, cha mẹ không có nhà, tôi lại lên cơn sốt cao.
Lúc tôi mơ màng, có người đầy của ra, người nọ dính đầy tuyết, bế tôi như cục than nóng ra khỏi chăn.
"Gần ch.ết rồi." người đó nói.
Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, một tấm áo choàng lớn ôm lấy tôi, tôi nằm lên lưng người đó, đi bộ hơn mười cây số dưới ánh trăng và tuyết rơi.
Mấy ngày sau, tôi tỉnh lại trong nhà thầy thuốc dưới chân núi.
Cha mẹ tôi ngồi cạnh giường, tuyết rơi lớn đã cản trở việc lên núi.
"Không biết người hàng xóm tốt bụng nào đưa con bé đến đây," thầy thuốc bùi ngùi nói với họ, "Nếu chậm trễ, có khi con bé sẽ sốt thành đứa ngốc mất thôi."
Trên lưng Tàng Sơn, cảm giác giống hệt như đêm đó.
Bóng lưng anh tuy hơi gầy nhưng lại có thể đương đầu mọi sóng gió thay tôi.
Đột nhiên tôi thấy không nỡ.
Dù anh ấy không tốt với cả thế giới, nhưng chưa bao giờ... chưa bao giờ anh khiến tôi thất vọng.
Tôi không nên lừa anh.
Nhưng suy nghĩ đó vừa lóe tôi đã vội dập tắt nó.
Ván đã đóng thuyền, đây là cơ hội để tôi có thể báo thù, đồng thời thoát khỏi xiềng xích của hắn, chỉ có một cơ hội mà thôi.
950 mét.
Chỉ còn vài bước cuối cùng.
Tàng Sơn hít một hơi, quay đầu nhìn tôi, ánh mắt anh sáng hơn cả mặt trời: "Vợ chưa cưới..."
Một luồng gió xẹt qua mặt tôi, không khí thay đổi trong chớp mắt, gió trong rừng trúc như ngừng thổi.
Bất tri bất giác, tôi nhận ra nơi đây yên tĩnh đến lạ, không có cả tiếng côn trùng, như thể có một kết giới vô hình nào đó ngăn cách khu vực nhỏ bé này và thế giới bên ngoài.
Cơ thể Tàng Sơn lung lay, tôi cứ tưởng chúng tôi sẽ té ngã nhưng cuối cùng Tàng Sơn lại quỳ một chân xuống đất, ổn định cơ thể rồi từ từ thả tôi xuống.
Đồng tử anh giãn ra, nhìn như bị mất đi tiêu điểm.
Đột ngột quá vậy!
Tôi nghe thấy tim mình đập rộn một cái.
Bộ phận thanh lý... ra tay rồi!
"Nơi này có vấn đề." Tàng Sơn nói ngắt quãng, "Giúp anh đứng lên."
Tôi ngây ngốc đứng một chỗ, không hề nhúc nhích.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi tưởng chừng như linh hồn tôi bị xé ra làm đôi.
Xa xa trong rừng xuất hiện hơn chục người mặc đồng phục, một người trong đó nhanh chóng vẫy tay với tôi, tôi mơ hồ nhận ra đó là Cố Quân, chị ta đang ra hiệu tôi tiến hành bước tiếp theo.
Tôi vội mở cái túi nhỏ đeo bên người nhưng vì run tay nên đồ bên trong rơi tứ tung trên đất.
Tôi vất vả lắm mới lấy thỏi son ra được, lúc đối mắt với Tàng Sơn, đôi tay lại không nhịn được mà run rẩy.
Tàng Sơn lẳng lặng nhìn tôi.
"Sao em lại...?" anh kịp phản ứng lại, sắc mắt tái nhợt, sau đó anh khẳng định một câu chắc nịch, "Xem ra em đã phát hiện rồi."
Ánh mắt anh nhìn ống thuốc trong tay tôi rất phức tạp.
Ánh mắt ấy, vừa như thể không dám tin vừa tổn thương man mác.
Tôi hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại nhịp tim, hỏi: "Anh giết cha tôi thật à?"
Tàng Sơn im lặng, một lúc sau mới nói: "Ông ta trêu chọc anh trước."
Đầu ngón tay tôi bấu sâu vào lòng bàn tay, tiếp tục hỏi: "Anh đã giết bao nhiêu người rồi?"
Giọng điệu của anh vẫn rất điềm đạm: "Không nhớ rõ, có lần giết một lượt mấy trăm nhà, nam nữ già trẻ đều có."
Nhớ đến lời Cố Quân nói về 009, giọng tôi run run: "Tại sao?"
Tàng Sơn im lặng một lúc lâu, đột nhiên mỉm cười, giọng nhẹ bẫng nói: "Đúng như em nghĩ đấy, vì anh là quái vật trời sinh."
"Nhanh lên đi, Cung Trúc!" Cố Quân thúc giục ở phía xa.
Tôi giơ tay lên, hạ quyết tâm, tiêm chất trong ống vào mắt anh.
Tia sáng trong mắt Tàng Sơn biến mất, anh nhắm mắt lại, tựa như không muốn nói gì nữa.
Tay tôi nặng quá... Không thể làm gì được nữa...
Tôi cắn môi, đầu óc rối bời, cảnh tượng tối qua Tàng Sơn ngồi bên giường cầu hôn tôi lại hiện lên.
Tôi đấu tranh nội tâm, một giây sau, Tàng Sơn vốn đang hấp hối đột nhiên dùng tay trái giật ống tiêm toi đang cầm.
Tôi cứ tưởng anh muốn phản kháng, vội nhắm mắt che mặt lại, vô thức co người.
Lúc tôi hé mắt ra, Tàng Sơn vẫn nằm trên mặt đất, gương mặt tái nhợt không còn tí máu, trông không khác gì thường ngày.
Trừ ống thuốc màu đỏ cắm ngay tim anh.
Anh vẫn nhìn tôi, khẽ nhếch môi như thể anh muốn nói gì đó.
Dòng máu xanh ẩn hiện chi chít dưới làn da anh, toàn thân anh không ngừng chảy máu, vô số những chấm xanh túa ra từ anh, cuối cùng chúng tụ lại thành một tấm lưới ánh sáng xanh lộng lẫy bao lấy anh.
Chính những ánh sáng xanh ấy đã cắt xuyên cơ thể, biến anh thành một vũng chất lỏng, chỉ còn sót lại đôi mắt đen.
Đôi mắt anh, thứ tôi đã nhìn vô số lần giờ lại lẻ loi rơi xuống đất, dường như nó vẫn mang theo sự ấm áp nhìn tôi.
Anh ấy ch.ết rồi...
Anh ch.ết thật rồi sao? Có phải tôi gặp ảo giác hay không?
Rốt cuộc thuốc này là gì? Sao lại mạnh đến thế?
Anh ơi? 009? Tàng Sơn?
Đứng dậy đi...
Tôi nghe thấy tim mình nảy lên một tiếng rất lớn, như giẫm phải một đám mây mềm nhũn, rồi... rơi xuống từ bầu trời, tâm trí tôi hỗn loạn, có đủ luồng suy nghĩ ập đến nhưng không cái nào thực sự rõ ràng.
Không biết tại sao, tôi lại nhớ về khoảng thời gian gần đây, khi anh nắm lấy cổ tay tôi rồi thì thầm: "Trái tim nằm ở đây này, em phải đ.âm thẳng vào đây thì mới chí mạng được."
Tại sao...
Tại sao lại giật lấy ống tiêm của em, tại sao anh lại tự sát...
Lẽ ra anh nên cực kì thất vọng rồi trở mặt mắng mỏ em mới đúng chứ?
"Nhiệm vụ hoàn thành?"
Cố Quân và nhóm người kia lại gần, thở phào một hơi nhẹ nhõm.
"Có hiệu quả rồi."
"Quả nhiên, đối phó với thể ô nhiễm thì vẫn phải dùng "kim bích huyết" thôi, chỉ cần một lượng nhỏ bằng móng tay thì cái gì cũng ra bã hết."
"Mau gọi anh ba đến kết thúc nhiệm vụ đi."
Giữa tiếng ồn ào, có người "Ấy" một tiếng:
"Cô bé chưa đâm vào mắt, nơi tác động mạnh nhất của 009 là mắt mà... Hay là tiêm thêm cái nữa vào mắt cho chắc ăn!"
"Vậy nghĩa là kim bích huyết không có tác dụng với mắt nó." Cố Quân lắc đầu, "Hơn nữa kim bích huyết rất hiếm hoi, tiết kiệm chừng nào hay chừng nấy!"
"Bảo anh ba cất mắt 009 vào hộp đen đi, phải thanh lý càng nhanh càng tốt."
Chị ta sắp xếp công việc xong xuôi rồi quay sang nở nụ cười với tôi: "Cung Trúc, làm tốt lắm."
"Chị có nghe thấy những gì anh ấy nói với em không?" tôi kéo áo chị, hỏi.
Cố Quân lắc đầu khó hiểu: "Nói gì cơ? Xa quá chị không nghe rõ."
Thấy sắc mặt tôi, chị vẫn nói lời quan tâm: "Đừng suy nghĩ nhiều, em làm đúng mà."
"Xin lỗi," tôi lắc đầu, loạng choạng đứng lên, "Em đi trước đây."
Cố Quân gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: "Đêm nay bọn chị sẽ ăn mừng ở quán rượu Nhị Lưỡng, em là người góp công lớn nhất, phải đến đấy nha."
Nói xong, chị nháy mắt với tôi, ghé sát tai tôi thì thầm: "Cố Hạ cũng đến đấy."
Tôi về khách sạn, khóa cửa lại.
Tôi cứ mải nghĩ về câu nói cuối cùng của anh.
Lúc ấy đầu tôi ù ù như ong bay, không nghe rõ gì hết, hơn nữa tôi cứ cảm thấy tay tôi đang bị dính nhớp thứ gì đó.
Tôi rửa tay hơn 30 phút, mãi đến khi tay tôi sắp tróc ra đến nơi, tôi mới nhớ ra...
Anh ấy đã nói rằng: "Đừng để bẩn tay em."
Giống như năm ấy ở đập nước, tay tôi còn chưa kịp chạm thì anh đã ngã xuống, chẳng qua lúc đó tôi rất sợ hãi, hoảng hốt nên không nhận ra mà thôi.
Hóa ra ngay từ đầu, anh đã nói thật với tôi:
Nếu tôi muốn anh ch.ết, chắc chắn anh sẽ không chối từ.