Bác Sĩ Lục Chú Đứng Lại Đó!

Chương 34: Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân




- Nhãi con, dám gọi cứu viện hả?

Một tên trong đám có chút tức giận nói, con mẹ nó... bà đây chưa tức mày tức cái gì? Điện thoại của tôi.... như vậy là ngày mai lại phải tốn tiền mua chiếc điện thoại mới ư?

- Đại ca, nó gọi người rồi chúng ta phải làm sao đây? Điện thoại nó vỡ rồi cũng không biết là gọi cho ai nữa

Vỡ... đúng là vỡ rồi. Các người cũng xác định là đi theo hầu hạ điện thoại của tôi đi

- Chết tiệt, nhãi con mày cũng giỏi lắm đấy. Dám gọi người tới à? Chúng mày mau mang nó đi từ từ dạy dỗ nó sau
Loading...


Được lắm, tôi cũng đang muốn xem xem các người định dạy dỗ tôi như thế nào đây?

Vừa nói lũ côn đồ xấu xí tiến sát tới gần tôi, bề ngoài mặt run rẩy sợ lãi trong lòng đang âm thầm xám hối vì sắp làm việc xấu, cơ mà nếu như tôi làm vậy chỉ vì bảo vệ bản thân chắc các chư vị thần tiên không ý kiến gì đâu nhỉ? Ừm.... như vậy không tính là làm chuyện xấu

- Hôm nay ngoài tao ra không ai được phép mang cô ấy đi. Hơn nữa muốn mang đi thì phải ý kiến của tao đã

Chưa kịp định thần lại thì tôi nghe thấy giọng của chú, gương mặt lạnh như băng khiến người ta vừa nhìn đã sợ...cảm giác lạnh sống lưng từ từ lan truyền khắp thâb thể còn mang theo cản giác bị áp bức khiến người khác không dám tùy tiện mà nói năng linh tinh. Bây giờ tôi mới biết chú còn một mặt đáng sợ như vậy nữa nhưng hình như gương mặt băng ùng khí thế áp bức không khiến bọn du côn sợ hãi mà ngược lại như tìm được đối thủ càng hung tợn hơn. Tôi đề cáo sự dũng cảm này của chúng....rất đề cao việc chưa thấy quan tài chưa đổ lệ

- Chú?!

Phải mất một hồi lâu tôi mới định thần lại được cất giọng gọi chú, sao chú biết tôi đang ở đây? Hay là người mà ban nãy tôi gọi điện cho là chú?

- Thằng nhãi này ở đâu ra vậy?

- Này em trai, tôi khuyên cậu không nên lo chuyện bao đồng làm gì, tốt nhất đừng xen vào chuyện của tụi này

Bọn du côn ra sức uy hiếp chú nhưng gương mặt chú không mảy may một chút biểu cảm cũng không mảy may coi bọn chúng tồn tại mà chỉ chăm chăm nhìn tôi bị vây quanh bởi đám côn đồ. Lúc này tôi nên làm gì mới phải nhỉ? Giả vờ thục nữ yếu đuối để chú bảo vệ hay cho chúng một bài học sau đó quay về phòng ngủ? Chưa kịp định thần lại thì chú đã nhanh tay đánh ngã bọn du côn sau đó kéo tay tôi ra đằng sau chú....khoảnh khắc ấy tôi mới biết hóa ra chú cũng biết vài miếng võ, cảm giác được người khác không sợ nguy hiểm mà bảo vệ che chở cho mình thật thích

- Ở yên ở đây đợi chú!

Chú quay mặt lại nhìn tôi ôn nhu nói, tay cũng giơ lên xoa xoan đầu tôi vẻ an ủi so với ban nãy gương mặt chú bây giờ dịu hơn khá nhiều. Tốt nhất vẫn nên giấu nghề đi thì hơn chứ bây giờ đột nhiên giở nghề ra lại khiến chú thất vọng, mất công làm anh hùng cứu mỹ nhân mỹ nhân không cảm động ngược lại còn biết võ thì chắc chắn người đàn ông nào cũng cảm thấy bị xúc phạm. Tin tôi đi, tôi là nhân chứng sống đây... lần đó anh cả cũng giúp tôi đánh mấy tên ở trường nhưng tôi sợ anh bị thương nên giúp anh một tay ai mà ngờ khi anh nhìn thấy tôi đánh người rất tức giận liền nói anh bị tổn thương lòng tự trọng của đàn ông. Sau đó liền giận dỗi tôi đến 3 ngày

Cũng rất nhanh hình như mấy tên này không làm khó được chú, rất nhanh đã bị hạ gục... hình tượng này đúng là khiêna người ta rất mê mẩn, một người đàn ông ra sức bảo vệ một người phụ nữ... nhưng ngay sau đó mạch suy nghĩ của tôi liền cắt đứt vì chú...có từng làm điều này với người nào khác hay không? Có từng làm với người tên Yên Nhiên kia hay không?

Bộp.... bỗng chú bị một tên đạp một cái lùi về sau khiến tôi sửng sốt

- Chú... cẩn thận!

Tôi vội vã hét toáng lên, nhìn chú bị thương trong lòng thực rất đau