Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Yu-Gi-Oh : Edwin Chaos

Chương 40 : Đàm phán




Chương 40 : Đàm phán

Có rất nhiều phản ứng mà Pegasus mong đợi từ Eddie-Boy khi ông tiết lộ cậu là người đầu tiên đến lâu đài. Kiêu căng ngạo mạn. Chán. Tự tin xen lẫn vênh váo. Cô đơn. Tức giận (Tức Pegasus vì tất cả những gì xảy ra với Mokuba).

Nhưng điều ông không ngờ tới là ngạc nhiên.

Nó xuất hiện trong tích tắc, vô tình để lộ ra trên khuôn mặt. Tuy nhiên dù sao vẫn thật khó hiểu. Cậu ta là một người có tài, cái tôi cao, hãy xem cách cậu ta xử đám Eliminator là biết. Cậu ta ko thể ko biết mình làm tốt như thế nào. Người có số sao nhiều nhất hơn bất kì ai khác ngay trong ngày đầu tiên. Và giờ ngơ ngác khi biết bản thân đến sớm nhất.

" Ko" Pegasus thầm nghĩ, " cậu ta ngạc nhiên khi lọt vào vòng chung kết!" Ông cố gắng giữ nụ cười ngay cả khi đang nghiền ngẫm về Edwin một cách cẩn thận. " Trong đầu cậu đang nghĩ gì? Điều gì khiến cậu ngạc nhiên? Đang lên âm mưu cho kế hoạch nào?" Ông nhếch mép cười. " Hãy để ta khám phá."

Con mắt ngàn năm lóe sáng khi ông với tay lên mái tóc dài, cho bảo vật thần bí nhìn thẳng vào tâm trí Edwin-

- khiến ông suýt ngã ngửa vì sốc.

" Cái quái quỷ?" Pegasus suy nghĩ nhanh chóng. Ánh mắt thăm dò của ông luôn có thể xuyên thủng tâm trí mạnh nhất nhưng khi ông nhìn vào Edwin Chaos, tất cả những gì ông thấy là một cánh cửa vĩ đãi có biểu tượng con mắt Wdjat bên trên . Ông tạo ra bản thân của mình để kiểm tra cánh cửa nhưng khi sờ vào tay nắm cửa. cánh cửa ko chịu mở, ông liền nhìn vô lỗ khóa, tất cả chỉ là bóng tối. " Làm thế nào cậu ta có thể bảo vệ dc sự thâm nhập của bảo vật ngàn năm?." Pegasus tự hỏi

Giấu đi nỗi bàng hoàng, Pegasus đi đến chỗ Edwin, đưa tay ra. " Chúc mừng cậu đã tiến xa tới mức này. Nó thực sự rất ấn tượng."

" Ờm" người thanh niên nói với tiếng cười nhẹ. " Ngay cả tôi cũng ko ngờ luôn, cứ tưởng đến muộn."

" Muộn?" Pegasus tò mò. " Cậu nghĩ ai có thể đến trước cậu"

" Phải nói là nhiều người. Tôi bị lôi tới nơi xa nhất của hòn đảo, rồi cuốc bộ tới đây." Anh ko đề cập tới Mokuba và Pegasus cũng ko nhắc gì tới. Còn nhiều thời gian để tìm hiểu, ông tôn trọng đối thủ của mình. Edwin hẳn mong chờ bị nhốt rồi tra khảo... nhưng đó ko phù hợp với người nho nhã như ông. Ông sẽ tìm ra mà ko cần dùng b·ạo l·ực, chỉ cần 1 sai lầm nhỏ của Edwin thì ông cố thể vượt qua cánh cửa bảo vệ tâm trí đó.

" Dù vậy, ko ai gian manh như cậu khi đặt cược những ngôi sao"

" Vậy liệu ông có lòng tốt cho tôi xem mọi người đang ở đâu ko nhỉ?"

Pegasus cân nhắc trước khi gật. " Tất nhiên". Việc này rất có lợi cho ông. Nếu Edwin vô tình bộc lộ sơ hở khi quay đến khu vực nào đó, đấy hẳn là nơi Mokuba đang trốn. Tuy nhiên khả năng này rất nhỏ vì một người có thể chống lại con mắt ngàn năm thì sẽ ko mắc lỗi sơ đẳng như vậy. Thêm nữa, nghe Eddie-boy nhận xét về các đối thủ khác hẳn rất thú vị. " Theo tôi, lối này"

Edwin đi theo, nhìn xunh quanh lâu đài. " Vậy nơi này là hàng độc hay lấy ý tưởng từ một lâu đài khác vậy. Tôi biết nó ko có ở đây từ thời trung cổ và tất cả..."

" Thực ra là cả 2" Pegasus thừa nhận. " Dựa trên 1 lâu đài nhỏ của gia đình, tất nhiên ko tiện nghi, cao cấp bầng cái mới này." Ông cười thản nhiên. " Với người đạt đến đỉnh cao danh vọng và quyền lực như tôi, mọi thứ cần phải hoàn hảo. Cậu đồng ý như vậy ko?"

" Tôi hiểu, tôi biết lý do thực sự mà ông quyết định làm vậy."

" Và nó là?"

" Cùng lý do tại sao với bất kì bộ phim nào tôi xem, suy nghĩ đầu tiên của tôi luôn là ' Làm thế nào cho bộ phim hay hơn'." Pegasus quay lại nhìn Edwin khi cả 2 tiếp tục tới phòng điều khiển, tự hỏi đang cậu ta nghĩ gì. "Ông có đầu óc sáng tạo, Pegasus. Ông thích thiết kế và xây dựng. Toán đoán khoảnh khắc ông quyết định xây lâu đài này, hẳn ông phải có vô số ý tưởng khác nhau trong nhiều năm để cải tiến lâu đài này."

Pegasus từ chối thừa nhận Edwin nói đúng... chủ yếu là ông chưa nghĩ xa đến thế, nó là ý hây, giúp bản thân ông trở nên ấn tượng hơn. " Ta phải nhớ điều này để lần sau dẫn khách đi thăm quan lâu đài... nhưng ko có Eddie-boy ở đây. Ko thể để cậu ta biết cậu ta đã cho ta 1 ý tưởng tuyệt vời."

Đưa Edwin vào trong phòng quan sát của mình, Pegasus bắt đầu lấy những hình ảnh từ Duelist Kingdom. "Hầu hết những người tham gia đã thua và dc đưa về đất liền với nhiều món quà chia tay."

" Chu đáo quá" Edwin nói. " Vậy tôi có thể hỏi, còn những ai?"

" Chúng ta cùng xem" Pegasus bày tỏ, xác nhận ko hại gì nếu cho Edwin xem. Dù sao, cậu ta cũng ko đấu với ai trong số họ, người đối mặt với cậu ta chính là ông. Hiển nhiên ông là người chiến thắng, nhưng Pegasus nghiêng về việc để cậu ta giữ lại linh hồn. Chả có ích gì khi làm vậy, Edwin đã đe dọa gửi toàn bộ bằng chứng trên điện thoại, và nếu cậu ta có mệnh hệ gì sẽ chọc giận ông chú cậu ta. Ko nên làm kẻ thù với truyền thông. Sẽ thông minh hơn nếu rút linh hồn của Edwin khi ông đánh bại cả Kaiba lẫn Yugi, chiếm dc công nghệ ánh sáng cứng. Nhưng... lúc đó liệu nó còn quan trọng ko. Edwin... có thể mua chuộc. Cậu ta rất quan tâm tới Mokuba, hẳn sẽ tốt hớn nếu để cậu ta là người giam hộ mới cho Mokuba? Edwin trông có vẻ ko quan tâm tới Kaiba, nên ông có thể thỏa thuận cho Edwin thay thế vị trí của Kaiba-boy? Làm 1 CEO bù nhìn, nghe theo lệnh của ông?"

Pegasus chắc chắn ko tìm lý do giữ Edwin bên cạnh. Và nó ko liên quan gì tới giấc mơ về một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc vàng nhạt, có c·ái c·hết lóe lên trong mắt cô ta.

" Chỉ có thêm 2 người kiếm đủ 10 ngôi sao. Mai Valentine vừa kết thúc trận đấu với Rex Raptor, người hiện chỉ có 2 Star Chip-"

"Chờ đã," Edwin nói, cắt lời Pegasus (khiến ông bực bội) "họ vừa mới đấu xong? Kì lạ!"

Pegasus cũng đồng ý, ông biết Mai và Rex bắt đầu ngay sau buổi trưa, nghĩa là trận đấu kéo dài 8 tiếng. Bình thường 1 trận đấu chỉ mất 30 phút cùng lắm 1 giờ, thế kia là quá lâu. " Cậu nhắc tôi mới để ý..." Pegasus xem lại trận đấu, Edwin giữ khoảng cách. "À, cậu Rex hình như thử chiến thuật câu kéo bài, khiến cả 2 ko thể chuyển quái vật của họ sang thế t·ấn c·ông. Mai thì sử dụng " Harpie's Regeneration" cho phép các lá bài dưới mộ trở về bộ bài, còn Rex dùng 'Mutual Benefit' khiến cậu ta cũng dc hưởng lợi từ nó. Cả hai dành vài giờ bốc bài như vậy."

" Chắc.... vui... lắm." Edwin ngán ngẩm, Pegasus thầm đồng ý, có lẽ ông cần đặt giới hạn thời gian để tránh điều tương tự xảy ra. " Trận đấu bài ma thuật phiên bản Quiditch"

Pegasus ko hiểu Quiditch là gì nhưng nghe có vẻ nhàm chán, và có lẽ có những quy tắc vô nghĩa. " Tuy nhiên, ta vẫn sẽ ngăn chặn nó phát triển tránh nố trở thành đối thủ cạnh tranh". Ông chuyển sang camera tiếp theo. " Về phần Kaiba Seto, hẳn cậu ko biết cậu ta tham dự giải đấu."



" Tôi ngạc nhiên cậu ta đủ thông minh làm vậy. Cứ nghĩ là cậu ta sẽ tới thẳng lâu đài đòi thách đấu với ông bằng dc. Làm như cậu ta là chủ nbaf, còn ông là người làm vậy."

Pegasus cười lắc đầu. " Thật ra, cậu ta đã thử nhưng ngay cả Kaiba-boy cũng hiểu ra dc phần nào. Hiện tại chỉ có 3 ngôi sao... do thiếu đối thủ, còn tôi ra lệnh cho các Eliminator tập trung vào cậu và Yugi."

" Ừm, ừm" Edwin ko ngạc nhiên. "Vậy Yugi và nhóm bạn cậu ta?"

"Hiện đang chạy đua qua các hang động, cố gắng tìm lối thoát nào đó trong tuyệt vọng. Mặc dù tôi e ngại điều đó là vô vọng."

" Họ sẽ thoát ra nhanh thôi?" Edwin tuyên bố

" Ồ! Cậu đặt niềm tin vào họ nhiều vậy sao?"

Edwin. " Nah, tôi tin cái thế giới thích drama này ko để Yugi và những người bạn vì mắc kẹt mà bỏ lỡ vòng chung kết. Vậy còn gì vui nữa"

" Một cách nhìn thế giới khá thú vị."

" Đừng tự dối bản thân," Edwin nói, " Ông cũng ko muốn như vậy nữa là tôi. Cả Kaiba lẫn Yugi ko lọt vào nổi vòng chung kết, chán ngắt. Ông luôn muốn Eliminator thua vì ông muốn tự tay đánh bại cả hai. Bọn họ mà thua nổi tầm PaniK sao? Thế giống như bỏ cả đêm tán tính cô nàng để cho cậu bạn thân qua đêm với cô ta vậy."

Pegasus lườm Edwin một lúc lâu, ông cố gắng giữ hình ảnh vui vẻ. " Xem ra, cậu nhìn thấu tôi rồi. Nhưng đấy là lúc trước, còn hiện tại tôi sẽ không nói không với việc Yugi-boy và Kaiba thân yêu bị loại sớm nữa, vì tôi đã có cậu rồi."

" Hân hạnh, hân hạnh." Edwin nói

Pegasus cảm thấy ngày càng bị thu hút bởi Edwin Chaos. Ban đầu ông nghĩ cậu ta là kẻ phiền toái, sau là một người đáng lưu ý, cuối cùng là cái gai. Nhưng giờ cậu ta thể hiện bản thân ko chỉ là người tinh ranh mà còn hiểu chính xác cách thế giới vận hành như thế nào.

Chàng trai trẻ quay trở lại màn hình, ra hiệu miêu tả 1 người giống Bandit Keith đang dựng trại vào buổi tối. " Gã đó?"

"Keith Howard, còn được gọi là Bandit Keith, Một tay chơi trên mức trung bình vì lòng báo thù mà trở nên mù quáng. Hắn là tên g·ian l·ận bẩn thỉu."

"Vậy thì tại sao ... à," Edwin dừng lại,hiểu. "Ông muốn hạ nhục hắn."

"Hạ nhục là một từ tàn nhẫn."

" Nhưng?"

"... Nhưng?" Pegasus nói, dang tay ra với nụ cười. " Cậu muốn đi?".

" Đúng." Edwin trả lời, ra hiệu về phía cánh cửa, Pegasus liền dẫn anh ra ngoài. " Cảm ơn."

" Vì?"

" Vì ông ko bắt tôi cho dù tôi phá hỏng kế hoạch của ông. Tôi ko muốn nhìn đứa trẻ tội nghiệp này dính vào mớ hỗn độn."

" Tôi đảm bảo tôi sẽ ko n·gược đ·ãi nó dù chỉ một lần. Tôi sẽ quan tâm tới nó, gửi nó vào môi trường giáo dục tốt nhất mà ko cần gì cả."

" Ngoại trừ anh trai thằng bé." Edwin lập luận lịch sự. " Gia đình, tình yêu... thật sự... ko thể dùng thứ gì khác để đổi lấy được. Ý tôi là tình yêu đích thực. Giữa những người thân hoặc giữa những người yêu nhau."

" Hẳn là từ kinh nghiệm bản thân" Pegasus hứng thú, Eddie-boy đang che giấu bí mật gì.

Nhưng chàng trai đã gạt bỏ đi giả thuyết đó của Pegasus. " Ko, làm gì có. Tôi đơn giản cảm thấy bản thân ko thể chấp nhận vụ trao đổi này. Tất cả những gì tôi thực sự còn lại là anh trai và bố tôi. Những người còn lại trong gia đình ... họ không phải là hai người đó. Tôi sẽ không bao giờ bỏ rơi họ." Mắt của Edwin sáng lên. " Tôi có thể hủy diệt cả thế giới vì họ." Sự bùng nổ của anhh ta biến mất nhưng vẫn để lại dấu ấn. " Tôi tin chắc rằng bản thân ông cũng như tôi vậy... ko có gì bù đắp nổi việc chia ly giữa 2 anh em. Đó là lý do tôi can thiệp

" Tôi thừa nhận tôi ko vui vẻ với những gì cậu đã làm, nó làm mọi thứ trở nên khó khân hơn với tôi. Nhưng hy vọng,.. tôi có cách... khiến cậu thay đổi suy nghĩ?"

Edwin lắc đầu thích thú. " Mua chuộc? Tôi ko muốn và tôi nghĩ thế. Cứ làm những gì ông muốn với Kaiba. Cậu ta đâu còn là trẻ con, phải tự biết chịu trách nhiệm. Đúng là tôi hứa với Mokub giúp cậu ta, nhưng tôi thực sự ko làm dc. Cả ông lẫn Kaiba đều muốn chiến nhau, tôi chỉ biết đứng nhìn. Trường hợp của Yugi cũng vậy. Nhưng Mokuba... ko ko, như vậy là quá giới hạn." Cả hai dừng lại trước sảnh chính nơi diễn ra vòng chung kết. Edwin quay lại, nhăn mặt, trông có vẻ giận dữ. " Dính tới trẻ em thì đó là lúc tôi bước quanh ranh giới của lịch sự và giận dữ."

" Và cậu nghĩ có thể ngăn cản đc tôi sao?" Pegasus nói, đưa tay vén tóc để lộ con mắt ngàn năm.

" Muốn soi tâm trí của tôi sao, quý ông Pegasus?" Edwin tự tin chỉ vào trán. " Vô ích thôi"



Ông kinh ngạc nhìn chằm chằm chàng trai trẻ, ko những ngăn cản dc con mắt ngàn năm mà còn biết ông đang thử thăm dò tâm trí cậu ta. Từ ngày sở hữu con mắt ngàn năm ông chưa gặp trường hợp này bao giờ.

" Shadi gửi lời chào." Edwin nói

Pegasus cố giữ bình tĩnh. "Sao cái biết cái tên đó?"

" Giống ông thôi."

Pegasus bước về phía Edwin, ra vẻ hiểu biết. " Ông ta cử cậu tới đây đúng ko? Ông ta muốn rút lại lời hứa cho con mắt ngàn năm và sử dụng nó theo ý muốn. Nhưng bây giờ vì tôi nhắm tới Yugi và trò chơi ngàn năm-"

" Đánh giá bản thân quá cao rồi đấy." Edwin cắt lời. " Tôi có nhiệm vụ riêng trước khi gặp Shadi. Gã đó ko quan tâm ông làm gì đâu."

Sau đó chàng trai tre thể hiện sự kiêu ngạo, tự tin khi cười vào mặt ông.

"Có gì đáng cười?" Pegasus nói, nét mặt cau có. Con mắt ngàn năm lóe lên, sức mạnh bóng tối gào thét muốn thử phá lớp bảo vệ tâm trí của Edwin thêm lần nữa. Ông có thể cảm nhận con mắt như thể có tri giác muốn giải phóng toàn bộ sức mạnh lên kể dám coi thường nó. Pegasus cũng muốn như vậy, ông còn nhiều việc phải làm trong 48 giờ nữa mà vẫn ko tìm thấy Mokuba ở đâu. Edwin đang ngăn cản ông gặp lại người vợ thân yêu của ông lần nữa. Ngay cả c·ái c·hết cũng ko thể cản ông... vậy một người phàm làm dc gì?"

" Toàn bộ mọi thứ" Edwin trả lời câu hỏi của Pegasus bằng tiếng vỗ tay lười biếng. " Ông, Kaiba và ngay cả Yugi cùng nhóm bạn. Ông nghĩ mọi thứ trên đời xoay quanh cái drama của nhà ông à. Mấy vụ âm mưu thôn tính tập đoàn Kaiba, đánh bại Yugi mọi thứ đều vô nghĩa" Edwin đan tay vào nhau. "Có phải ông chưa từng nghĩ tới những âm mưu khác xảy ra ngay trước mặt ông? Những kế hoạch, thủ đoạn dc thiết kế nham hiểm khi 3 người đang bận đối phó với nhau? Rằng hòn đảo này còn có những tội ác khác... cần phải giải quyết chúng? Hoặc cứ để nó diễn ra?"

Điều đó làm Pegasus bối rối. "Ý gì đây? Có phải cậu ta ám chỉ cậu ta có lý do riêng khi ở đây... rằng do đơn thuần là do số phận sắp đặt chúng ta đối đầu nhau? Hay có gì khác... do kế hoạch của ta và Eddie-boy có mối liên kết với nhau, gắn với âm mưu khủng kh·iếp hơn?"

Nhưng Pegasus ko muốn lộ ra suy nghĩ này, ông ko muốn yêu cầu Edwin trả lời ngay lập tức, mà quyết định đi đường... tinh tế hơn. Từ tốn, chậm rãi thay vì nóng vội, hấp tấp.

" Coi như cậu đúng. " Pegasus nói, nụ cười trở lại. " Nhưng ít ra trên đảo này vẫn còn có người vì mục đích tốt như Joey Wheeler.." Miệng Edwin lúc này giật giật. " Có vấn đề gì sao?"

" Cậu ta muốn tự thân giúp em gái, chứ ko phải tự đơn thuần giúp."

" Khác biệt gì sao?"

" Có thằng đần đưa cậu ta 3 triệu và cậu ta từ chối nó." Edwin cay đắng.

Pegasus cảm thấy ko nên nhắc tới việc này nữa.

" Quay trở lại việc chính." Edwin đổi chủ đề. " Tôi nghĩ ông thông minh hơn tất cả người trên hòn đảo này... mà lại bỏ qua 1 điều vô lý hiển hiện trước mắt."

" Điều vô lý?"

Anh chế giễu. "Chú tôi sở hữu một trong những đế chế truyền thông lớn nhất trên thế giới. Chú ấy nhận được lời mời cá nhân từ ông, một trong 15 người giàu nhất"

" 10" Pegasus đính chính" năm ngoái tôi lên vài bậc "

" -10 người giàu nhất thế giới tham gia một giải đấu đặc biệt. Tự nhiên ko thể tham gia vì... ngã gãy chân. Vì vậy, chống lại mọi lý lẽ, logic người chú quyết định nhờ cháu trai người vừa đến Nhật bản ngay sau khi tốt nghiệp đại học tham dự. Trên hết, người cháu này còn chưa từng tham gia bất kì giải đấu bài nào kể cả giải cỏ lại giỏi đến mức đến lâu đài trước cả Kaiba Seto và Yugi Moto? Nghe có vẻ... vô lý?"

Pegasus thẳng thừng nhìn Edwin, xem cậu ta muốn giở trò gì. Nói thằng tuột ra như vậy thật kì quặc. Nói bởi Edwin thì còn tệ hơn nữa. " Cậu muốn ám chỉ gì? Nhìn vào cậu, tôi ko phủ nhận và tôi biết-"

" Điều tôi muốn dạy cho ông." Edwin nói. "Hãy bọc lời nói dối bằng sự thật thì ông có thể che giấu nó hoàn toàn."

" Cậu là ai?" Pegasus yêu cầu.

Nhưng thay vì trả lời, Edwin bước ra xa, nhìn vào những bức tường. " London có Sherlock Holmes. New York có Nero Wolfe. Tàu tốc hành Phương Đông và sông Nile có Hercule Poirot. Còn những ngôi mộ ở Ai Cập và bí ẩn bên trong nó có Edwin Chaos."

"... cậu là ... thám tử?"

Edwin quay lại bưc tức nhìn Pegasus, đầu hơi nghiêng nghiêng. "Và ông đang cản trở vụ án của tôi. Tôi bận bịu giải quyết vụ án quan trọng hơn nhiều so với phạm pháp nhân thương mại, và giờ tôi phải lãng phí thời gian quý báu để bảo vệ một đứa trẻ vô tội! Ko cần nói cũng biết tâm trạng tôi tệ đến như nào và giờ ông phải bù đắp bằng một bữa tối ngon lành. " Anh bắt đầu đi lanh quanh Pegasus đòi hỏi. ""Ở đây có thợ may không? Tôi cần bộ đồ mới. Thứ này dùng để ngụy trang là chính." Anh cởi bỏ chiếc hoddie. " Tôi muốn mặc đẹp hơn vào bữa tối. Ko quá cầu kif nhưng vẫn cần phải lịch sự."

" Tôi nghĩ cậu đang nhầm lẫn gì ở đây thì phải." Pegasus cho phép phong thái hào hoa của mình giảm xuống khi đối mặt với giọng điệu ngạo mạn hách dịch của anh bạn trẻ. " Tôi là chủ ở đây, mọi thứ đều thuộc vè tôi, cậu chỉ là khách, đừng hòng có yêu sách."

" Shadi đã bị g·iết" Edwin lành lùng nói.



Điều đó làm Pegasus đứng người. " Cái gì?"

" BỊ g·iết bởi một người sở hữu bảo vật ngàn năm, hiện đang có mặt trên đảo."

Pegasus chê cười. " Cậu muốn tôi tin rằng Yugi bé nhỏ có thể g·iết người?"

"Yugi? Không. Nhưng ông đã thu thập thông tin gì về nửa kia của cậu ấy chưa? Linh hồn sống bên trong trò chơi ngàn năm."

" Linh hồn nào?"

" Tôi coi đó là ko." Edwin nói, đảo mắt thể hiện tâm thái khố chịu. " Ko biết mà cũng đòi nhắm đến trò chòi ngàn năm. Để tôi kể cho ông nghe. 1 gã t·ội p·hạm vượt ngục tên Jiro, Hắn bắt Tea Gardner làm con tin tại cửa hàng bán thức ăn nhanh. Sau đó khi cảnh sát ập đến thì thấy tên này gào thét lăn lội dưới sàn nhà hắn đâng bị lửa thiêu. Lần khác một tên bắt nạt đe dọa Yugi ngay trước khi cậu ta hoàn thành lắp ghép trò choiw ngàn năm, và thằng nhóc đó còn đ·ánh đ·ập Joey Wheeler lẫn Tristan Taylor... hắn sau đó cũng trở nên điên khùng. Còn rất nhiều vụ khác, ông có thể tự tra cứu, tôi ngồi đây đợi. Nhưng tin tôi đi, Yugi Moto ko thơ ngây như vẻ bề ngoài đâu... hoặc ít nhất linh hồn sông bên trong cậu ta, dùng cậu ta để ngụy trang, ko như vậy."

Pegasus sửng sốt. Ông nhớ lại trận đấu vs Yugi, tự nhiên cậu ta trở nên khác biệt ntn. Tự tin, quả quyết, trưởng thành hơn tuổi. Các trận đấu dc ghi lại ở giải đấu cũng như vậy. Ban đầu ông tưởng Yugi bé nhỏ rũ bỏ tính cách nhút nhát khi chơi trò chơi hơn là lúc đối mặt với cuộc sống.... nhưng giờ thì ko chắc lắm. Ông biết con mắt ngàn năm mang cho ông sức mạnh vượt qua sức tưởng tượng vài năm trước, tại sao nó không đúng với Yugi bé nhỏ? "

" Nhưng linh hồn đó" Edwin tiếp tục, " ko phải kẻ g·iết Shadi". Anh chắp 2 tay sau lưng, lượn lờ vòng quanh Pegasus, như con thú săn mồi. " Tôi sẽ cho ông biết tất cả những gì tôi biết về kẻ g·iết người này... và cả những thứ khác mà ông hẳn quan tâm, nhưng chỉ khi ông đồng ý với các điều kiện của tôi."

"Điều kiện của cậu ?" Pegasus hỏi. "Tôi cho rằng cậu muốn tôi dừng nỗ lực tiếp quản tập đoàn Kaiba?"

" Ko" Edwin nói. " Cứ làm những gì ông thích, như tôi đã nói. Ko có lý do gì để tôi can thiệp sâu hơn vào kế hoạch của ông" Anh quay lưng lại với Pegasus, ngắm nhìn xung quanh. "Thành thật, ko có lý do gì mà đôi bên ko thể đồng ý với những điều kiện này như 2 quý ông và sau đó có một bữa tối vui vẻ."

Pegasus ko trả lời, thay vào đó hỏi. " Điều kiện của cậu."

" Đầu tiên, ko ai trong chúng ta cố gắng hại nhau. Bao gồm cả việc sử dụng ma thuật."

"Cậu sở hữu một bảo vật ngàn năm ?" Pegasus hỏi, nhướng mày nghi ngờ.

"Còn lâu," Edwin cáu kỉnh. "Tôi không muốn dính lius với những thứ đó. Nhưng có những sức mạnh khác trên thế giới, Pegasus ... Tôi nghĩ ai đó đã tìm kiếm chúng trong nỗi đau mất mát sẽ hiểu điều đó. Thế nào, có đồng ý ko?"

" Đồng ý" Pegasus xác nhận. Một điều kiện đủ dễ dàng để thưc hiện... Edwin ko làm hại ông cồn ông cũng ko còn muốn hại Edwin nữa. Ko phải vì cậu ta xác định ko nhúng sâu vào kế hoạch của ông. " Tôi cảm thấy cậu còn nhiều yêu cầu?"

" Điều kiện, yêu cầu nghe ép buộc quá, chúng ta là quan hệ hợp tác mà." Edwin nói với một giọng điệu trêu chọc. "Ko dính líu tới trẻ con. Tôi cho phép thanh thiếu niên tham gia miễn là chúng không bị tổn thương, còn trẻ em vĩnh viễn bị cấm. Ko có gì thay đổi quan điểm này."

"Vẫn bảo vệ Mokuba. Tại sao?"

Edwin gầm gừ, anh tiến sát tới bên cạnh Pegasus, mũi của cả hai gần như chạm vào nhau. "Vì tôi nói như vậy."

"Thật cảm động," Pegasus chế nhạo.

" Cô ấy đồng ý chứ?"

" Ai"

“Cecellia,” Edwin nói, từ đó như một m·ũi d·ao đâm thẳng vào bụng Pegasus, xoắn và xé toạc ruột của anh ta. "Cô ấy hẳn rất hạnh phúc khi ông b·ắt c·óc một đứa trẻ."

" CẬU-"

" Để thể hiện thành ý, tôi sẽ thêm một phần vào điều khoản của tôi, ko bao giờ nhắc tới cô ấy nữa. Chịu chưa?"

Hình ảnh người vợ lắc đầu tuyệt vọng về tất cả những gì ông đã làm, hiện lên trong đầu và ông bắt buộc loại nó ra ('Đó là một kí ức ... chỉ thế thôi') khỏi suy nghĩ của mình. "...đồng ý."

Chàng trai liền gật đầu lùi xuống. " Điều kiện cuối cùng của tôi. Ông thả linh hồn Moto ngay bây giờ." Pegasus mở mồm phản đối rằng Edwin vừa hứa ko can thiệp vào kế hoạch của ông nhưng Edwin vẫn tiếp tục. " Để tôi nói hết đã, Yugi sẽ ko biết cho tới khi ông đánh bại cậu ta. Ông dùng linh hồn ông nội cậu ta với mục đích dụ cậu ta đến đây. Cậu ta đến rồi, đừng h·ành h·ạ người già nữa. Hãy thả ông ta ra và sau đó tiết lộ với Yugi rằng ông là người tốt bụng và thưởng cho cậu ta ngay cả khi thất bại. Mục đích ban đầu của ông vốn dĩ chỉ là đánh bại Yugi."

Pegasus xem xét điều kiện cuối cùng của Edwin trước khi gật đầu. “Tôi thấy nó hợp lý,” ông thừa nhận. Lúc trước ông không cảm thấy phiền phức vì hành động của mình thì bây giờ ông có cơ hội thực sự nghĩ về những gì mình đã làm khi càng thấy khó chịu vì điều đó. Ông vốn không phải là một người dữ tợn . Càng không phải là một kẻ tàn nhẫn. Ông ghét những kẻ bắt nạt và lừa dối. Vậy mà ông đi bắt linh hồn của một ông già vô tội, một người vừa mới xuất viện mà không cần suy nghĩ kỹ. Cho đến giờ. " Ta hẳn quá tuyệt vọng nên mới dùng đến cách này. Yugi-boy yêu thích trò chơi này có lẽ chỉ cần một lời mời đơn giản là đủ. Có lẽ ta cho cậu ta một động lực rất lớn, nhưng liệu nó có cần thiết?." Ông lắc đầu, con mắt ngàn năm lóe sáng khi ông làm vậy, một hình ảnh hiện lên.

Ông thấy Cecelia cuối cùng đã trở lại với ông... chỉ để quay đi, thổn thức trước những gì thế giới phải chịu đựng cho cơ hội thứ hai của họ. Cô chạy trốn khỏi ông... khước từ như cô dâu của Frankenstein. Và có một người phụ nữ tóc vàng đang ngồi trên mặt trăng, cười nhạo.

" Edwin nói đúng... Ta sẽ quỳ gối cầu xin Cecelia vì tất cả tội lỗi mà ta đã làm. Có lẽ ta nên bắt đầu làm việc tốt cho lương tâm thanh thản." Có một luồng năng lượng ma thuật thoát ra trước khi ông nhìn Edwin. "Xong. Solomon Moto sẽ tỉnh lại trong vài phút, ko có di chứng gì. Cậu có cần bằng chứng?"

" Hẳn ông sẽ sốc khi nghe câu này, tôi tin ông Pegasus. Ông là tên xấu xa nhưng là tên xấu xa trung thực. Tôi cá nếu có ai hỏi về con mắt ngàn năm, ông cũng sẽ ko giấu diếm gì... ko phải lỗi của ông khi tất cả mọi người ko biết hỏi câu cần hỏi." Edwin kéo tay áo lên. "Ông có chỗ nào để ngồi ko? Chỗ mà chúng ta có thể trao đổi mọi thứ? Trong khi tôi muốn mặc thật đẹp cho bữa tối, tôi nghĩ sẽ khôn ngoan hơn nếu cho ông biết tất cả những gì ông bỏ lỡ. Và cái giải đấu nhỏ này chả là cái gì hết."

" Bữa tối sẵn sàng bất cứ lúc nào," Pegasus vỗ tay và quản gia trung thành Croquet bước vào, cúi đầu chào hai người. " Croquet, cậu Chaos phải dc đối xử như một vị khách quý. Với các quyền và đặc quyền. Hãy thông báo với các Eliminator, ko nhắm vào cậu ta nữa. Ông liếc nhìn Edwin và nói thêm, " Cho đến có thông báo mới."

“Hiểu hiểu,” Edwin nhún vai nói và hai người lặng lẽ đi về phía phòng ăn.