Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Yu-Gi-Oh : Edwin Chaos

Chương 38 Bên trong tâm trí Edwin




Chương 38 Bên trong tâm trí Edwin

Tâm trí của Edwin Chaos; sự pha trộn hoàn hảo của những điều không thể. Bản thân nó mang hình thức của một thư viện đồ sộ được trang trí công phu, tạo ra bởi kẻ điên rồ lập dị. Một tòa tháp rộng như sân vận động dường như vươn tới thiên đường với những bậc thang ngoằn ngoèo quanh những hàng dài sách. Màu xám sẫm xen lẫn màu trắng ngà và vàng. Những cuốn sách với vô số màu sắc lấp đầy mọi ngăn kệ, cầu xin được mở ra. Có chiếc thang máy lớn nằm gần trung tâm phía sau của thư viện, cửa kính đóng chặt nhưng sẵn sàng mở cho chủ nhân. Tầng dưới cùng bị lún xuống đất với lối đi vang tiếng chuông và có những chiếc bàn cũ kỹ, đẹp đẽ đang chờ những độc giả háo hức đến ngồi trên đó. Các cửa sổ lồi lớn nằm ở phía sau thư viện, mỗi cửa sổ hiển thị cảnh quan khác nhau trong các mùa khác nhau. Đêm mùa đông trắng xóa, hoàn toàn yên bình và đẹp đẽ. Ngày mùa xuân tươi sáng xen kẽ những cơn mưa phùn. Một bãi biển nơi xa xa có những con sóng lớn trong truyền thuyết trỗi dậy từ vực sâu. Một thành phố với đầy rẫy thiên thần và ác quỷ bận rộn với công việc, ko quan tâm tới vẻ ngoài gớm ghiếc hay xinh đẹp của nhau. Nhìn xung quanh Shadi thấy thư viện chứa đầy các khu vực khác nhau, số sáng sủa và hấp dẫn, số khác lại tràn ngập bóng tối và những bóng ma nói về nỗi đau và sự thống khổ. Và nó không chỉ đơn thuần có 1 phần như vậy, mà là nhiều phần khác nhau, rải rác xung quanh Edwin và cả phía trên cậu ta. Ở đó bắt đầu xuất hiện giai điệu nhẹ nhàng yên tĩnh mà Shadi không thể hoàn toàn hiểu được, nơi đây chứa đầy nhạc cụ, chứng tỏ tầm quan trọng của cảnh tâm trí này.

Ngay sau ý nghi trên, trước mắt ông, có một dòng chữ hiện ra: A JOURNEY IN THE DARK.

" Đây là tên một bài hát ( chúa nhẫn) mặc dù chả hợp chút nào" Edwin nói, xuất hiện ngay cạnh Shadi. Thay vì hình dáng của chàng trai tuổi 22, thì là một người đàn ông khoảng 30, cùng chòm râu rậm rạp. Giống như đây là phiên bản đại diện cho tâm trí của cậu ta, Edwin phiên bản quyền lực, tự tin, có khả năng kiểm soát. " Tôi thích The City of Dwarrowdelf hơn". Ngay lúc đấy, tiếng kèn trống vang lên, pháo hoa bắn lên chào mừng Shadi đến với tâm trí của Edwin. " Chào mừng... tới bên trong đầu tôi"

" Cậu ko hề nhạc nhiên?" Shadi nói.

" Ko hề. Từ giây phút ông sử dụng chià khóa lên đầu tôi, thực sự ko muốn bị như vậy, nhưng vào khoảng khắc đó, tôi biết chuyện gì diễn ra tiếp theo."

" Làm thế nào cậu biết công dụng của chìa khóa ngàn năm?"

" Như cách tôi biết ông bị g·iết ntn, giờ ông là hồn ma tìm cách trợ giúp Pharaoh. Như cách tôi biết tên của vị Pharaoh vô danh" Anh giơ tay trước khi Shadi kịp nói gì. "Tôi sẽ ko nói nó ra, cho dù là ở đây. Tôi hiểu cái tên là thứ trói buộc Zorc, chỉ khi đến lúc mới dc sử dụng. Tôi sẽ ko nói cho ông biết... nó rất nguy hiểm, và tự tôi chấp nhận rủi ro này."

" Bằng cách nào?"

" Bởi vì tôi ko phải người ở thế giới này, Shadi" Edwin thú nhận. " Tôi tồn tại ở chiều ko gian khác, nơi mà cuộc sống ở đây... chỉ là những cuốn truyện tranh hay hoạt hình." Anh ra hiệu cho Shadi đi theo về phía cầu thang bên phải thư viện. Tới đấy Shadi cảm thấy thế giới rung động lắc lư xung quanh, trong ngắn ngủi 2 người ở trên không trung hướng đến khu vực gọi là "Yu-Gi-Oh! Vua trò chơi". " Tôi ko phải giấu diếm ông chuyện này vì tôi biết ông có thể tin tưởng dc. Đây là cách tôi biết mọi thứ."

Shadi với tay chọn ngẫu nhiên một cuốn trên kệ, mở nó ra để lộ hình ảnh của Yugi Moto, người mang trò chơi ngàn năm, chiến đấu chống lại Marik Ishtar. Chỉ ... chỉ có điều gì đó không ổn với Marik. Cậu ta trông tệ hơn bình thường, vặn vẹo và tà ác, chắc là vậy. Và cậu đang cầm.

"The Winged Dragon of Ra," Shadi sốc nặng

" Chính xác là nó. " Edwin thở dài thừa nhận. " Thực sự câu chuyện ở Battle city khiến tôi khó chịu, vì tất cả tự nhiên xoay quanh ' Triệu hồi 3 lá bài thần thánh nhanh nhất có thể!" Nhưng tôi có thể làm dc gì cơ chứ"

Shadi tiếp tục chăm chú vào những cuốn truyện, mặc dù đọc ko hiểu gì chữ viết bên trong. Mục đích chính là để che đi khuôn mặt đang thể hiện nỗi kinh sợ của bản thân. " Ta lo lắng người này gây hưởng đến Yugi nên dùng chìa khóa thăm dò. Nhưng bây giờ biết dc người này đến từ thế giới khác, bị đưa đến đây bởi một vị thần, và mang trong mình những kiến thức bị cấm? Phải đảm bảo người này đứng về phe ánh sáng. Cần xác định người này có phải mối đe dọa thực sự ko." Shadi run run. " Liệu ta có đủ sức đánh bại một người dc thần linh bảo hộ?"



"Vì vậy, đây là phần mà ông khám phá tâm trí của tôi để xác định tôi có thể là người như thế nào?" Edwin hỏi.

“Đúng,” Shadi nói, không có lý do gì để che giấu sự thật.

" Vậy ông muốn đi lang thang hay muốn tôi cho xem từng khu vực trong đây?" Edwin hỏi nhỏ. "Với tôi ko quan trọng... thành thật mà nói tôi không biết ông tìm thấy gì ngoài nỗi tuyệt vọng lớn nhất và hối tiếc lớn nhất của tôi." Anh ngưng lại. "Có lẽ tốt nhất tôi dẫn ông đi xem, vì 2 vùng đó chắc hẳn có phòng bị mạnh nhất, chắc ông hiểu ý tôi nói"

Trước khi Shadi kịp trả lời, một cây cầu được hình thành từ khu vực thư viện mà họ đang đứng tới nơi bị bao phủ bởi bóng tối, cơn m·ưa b·ão xuất hiện cô lập khu vực thư viện . Edwin chạy tới vùng bóng tối bao phủ và Shadi theo sau, tò mò Edwin sẽ cho ông xem những gì. Phải hiểu rằng hối tiếc và tuyệt vọng là những thứ đâu đớn, có rất nhiều người trên thế giới sẽ từ chối đối mặt với những sai lầm, những khoảnh khắc cay đắng nhất cuộc đời . Con đường họ đi bằng phằng, có nghĩa là Edwin đến thăm những kí ức này thường xuyên.

Edwin khẽ thở dài, một cuốn sách xuất hiện trong khôn trung bay vào tay Shadi. Mở nó ra, ông thấy hình ảnh của Edwin... đang đi thang máy.

" Cảm thấy mờ hồ sao?" Edwin hỏi " "Lần thứ hai mẹ tôi phải đến bệnh viện. Lúc đó tôi không nhận ra đây là phẫu thuật cấy ghép tủy xương ... cơ thể bà ấy đang từ chối tiếp nhận . Bà ấy đã ngủ th·iếp đi trong khi tôi đến thăm và bố tôi nói có thể về."

" Nhưng lúc tôi xuống sảnh thì bố tôi gọi điện . Nói mẹ tôi tỉnh lại, tôi cảm thấy ổn nên chỉ chào tạm biệt qua điện thoại. Ai ngờ... đó là cơ hội cuối cùng mà tôi có thể trò chuyện với mẹ, trước khi bà ra đi mãi mãi. Mẹ tôi hôn mê ngay sau đó và tôi ko còn cơ hội nữa. Tôi ước... tôi ước. " Nước mắt trào ra bất chấp Edwin cố gắng sao đi chăng nữa. " Dẫn tới khoảnh khắc tồi tệ nhất trong cuộc đời tôi."

Một cuốn sách khác xuất hiện trên tay Shadi.

" Sự ra đi của mẹ tôi."

Shadi ko mở cuốn sách. Thay vào đó, để nó biến mất. "Tôi sẽ ko bắt cậu phải sống trong thời gian này một lần nữa"

" Cảm ơn"

"Nhưng tôi muốn khám phá tâm trí của cậu như cũ."



"Tự nhiên" Edwin nói, giọng hổn hển, run rẩy. " Nhưng... trí óc sẽ tự bảo vệ kí ức của tôi... tôi ko dẫn đường cho ông nữa, đừng mong dễ dàng đọc dc chúng ." Sau đó, anh bước xuống cầu thang, giọng còn run. " Tìm tôi ở tầng trệt khi xong việc"

Tiếp theo là cuộc dạo chơi trong tâm trí kì lạ nhất của Shadi. Ông tự hỏi có phải do Edwin đến từ thế giới khác... hay tâm trí cậu ta hoaatj đong khác người. Hoặc cả 2. Liệu những người sống ở thế giới kia đều giống như Edwin có những suy nghĩ kì lạ như vậy chăng. Hay cậu ta là độc nhất trong cách suy nghĩ? Nó ko quan trọng nữa. Bây giờ Shadi từ việc đi bộ tìm kí ức ảo diệu trong bộ não của người này... sang chạy thoát thân.

Khu vực dành cho cơn thịnh nộ, chỉ cho ông cái ánh nhìn thoáng qua trước khi những lưỡi kiếm dc phóng ra từ làn sương đen kịt bao phủ thư viện ở đây một giọng nói trầm vang lên như các vị thần khi Shadi lao mình qua lan can và đáp xuống cây cầu kịp lúc.

Khu vực vui vẻ là khu vực an toàn hơn. Điều mang lại cho Edwin niềm vui lớn nhất là khi tạo ra dc thứ mà nhiều người thích. Ông xem vô số câu truyện với nhiều lời nhận xét say xưa làm ông gần như có thể cảm nhận sự phấn kích và hạnh phúc của Edwin. Nó trong khoảnh khắc sưởi ấm làn da ông như tia nắng mùa hè, hay như một đứa trẻ đang phấn khích.

Khu vực nỗi sợ hãi làm ông suýt rơi thẳng xuống vực sâu khi bị đủ loại sinh vật kì dị t·ấn c·ông. Nhưng khi vượt qua chúng, ông nhận ra cốt lõi của tất cả là Edwin trở thành ông lão, nằm trên giường bệnh... . và sau đó chỉ là một dấu chấm hỏi khi t·rút h·ơi t·hở c·uối c·ùng. Đây là hình ảnh của một người sợ hãi c·ái c·hết, và điều gì thực sự xảy ra khi cậu ta c·hết.

Sắc dục... Shadi ko muốn ở đây. Cậu ta có nguyên 1 cái bảng to lớn như vậy, từ nhẹ nhàng tới hoang dã. Có giọng nói vang lên ngay khi ông rời đi. " "Thật tuyệt vời ... kho báu để thỏa mãn những ham muốn vừa tinh tế vừa thô thiển; không dành cho người nhút nhát."

Thông qua đó, ông gặp dc những người bảo vệ tâm trí. Đi sâu vào cảm xúc của Edwin đã làm nảy sinh những hình tượng người ngoài hành tinh phát sáng 7 sắc cầu vồng, tạo nên những công trình đầy màu sắc. Từ những người đàn ông quý tộc mặc đồ xanh đến thú dữ màu đỏ cho đến một người đàn ông mặc đồ vàng thì thầm rằng Shadi không hiểu sự sợ hãi. Ký ức của Edwin sống lại mỗi khi Shadi liếc nhìn họ, tạo ra những chiến binh từ thời trung cổ chiến đấu với rồng và sinh vật băng, các anh hùng chiến đấu giải cứu người thân bằng chùm ánh sáng, những chiến binh robot muốn bảo vệ ngôi nhà của họ khỏi những người anh em xấu xa. Ông thấy những sinh vật thời tiền sử đang đuổi theo cỗ máy kì lạ tới từ tương lai, và những hình thù kì quái có thể thành những vị anh hùng bị lãng quên trong nháy mắt.

" Could-Have-Been King và đội quân Meanwhil·es and Never-Weres" Cụm từ dc nhắc tới khi Shadi thoát ra khỏi đó.

Tất cả đều ở trước mặt... rồi đột nhiên ko còn gì. Shadi bất ngờ đứng trước mặt Edwin, người vừa đứng dậy khỏi ghế.

" Tìm dc câu trả lời ông muốn chưa?"

" Tôi đã tìm thấy."

Trở về thế giới thực, Shadi thấy Edwin nhìn ông với vẻ khó chịu. " Mở miệng ra hỏi khó vậy sao?" Edwin sờ sờ trán xem có gì ko.

Người trông mộ chỉ đứng im, ko biểu lộ gì. " Làm sao tôi biết cậu cho phép tôi vào tâm trí của cậu? Suy cho cùng, suy nghĩ của bản thân là nơi an toàn nhất thế giới, nơi cho phép mỗi con người thực sự là chính mình. Nơi giúp mọi người an toàn trước mọi mối đe dọa, dối trá. Mời một người xa lạ vào tâm trí đòi hỏi người đó cực kì táo bạo"

Edwni cười lớn. " Sai hoàn toàn, tâm trí chưa bao giờ là nơi an toàn. Hah. Bao nhiêu người lừa dối bản thân, tự nhủ rằng những điều tồi tệ xảy ra ko phải do lỗi của họ, họ vô tội. Tiếp theo... trí óc có thể bóp méo một câu nói bình thường, chả mang ý nghĩa gì thành con dao găm đâm tâm hồn họ, hết lần này tới lần khác. Biến một sự việc bé như hạt bụi thành cái gì đó to tát lắm, ko thể quên nổi, cào xé tâm trí con người. " Anh đưa tay lên trán Shadi búng " Cuối cùng, có bao nhiêu người chấm dứt mạng sống bởi vì não của họ sẽ không ngừng thì thầm mọi điều tiêu cực, khủng kh·iếp." Edwin lắc đầu. " Và ông nói tâm trí an toàn, ông hoàn toàn ko hiểu gì hết. Do đó, tôi tạo nên một rào chắn tâm trí như vậy. Bảo vệ tôi khỏi những mối đe dọa bên trong cũng như bên ngoài."



"Tôi cho là vậy, nhưng tôi không biết cậu cảm thấy vậy."

"Và ông vẫn cảm thấy hoàn toàn ổn khi xâm nhập vào tâm trí tôi mà không cần sự cho phép." Anh giơ một tay lên, khuôn mặt nhăn nhó vì kinh tởm. "Đừng bảo 'vì mục đích tốt đẹp hơn'. Tôi ghét mối khi thầy hiệu trưởng Dumbledore nói thế, giờ ông nói vậy tôi ghét ông luôn. Ko có cái gì gì tốt đẹp hơn, chỉ có cái có lợi cho ông thôi. Hẳn ông làm quen rồi nên thấy hoàn toàn ổn." Edwin chế giễu " Các bảo vật ngàn năm. Thế giới sẽ là nơi tốt đẹp hơn nếu ko có chúng."

" Một số bảo vật bị bóng tối nhiễm bẩn, tôi đồng ý" Shadi nói, ko biểu lộ cảm xúc trước lời chế giễu. " Con mắt, quyền trượng và vòng tròn trí tuệ đều bị bóng tối chạm vào khi Zorc trong nỗ lực chiếm lấy thế giới của chúng ta, nên chúng cần người sở hữu có ý chí mạnh mẽ chống lại sự thôi thúc sử dụng chúng vào những việc xấu xa. Nhưng 3 bảo vật còn thuần khiết ; vòng cổ ngàn năm và đây." Ông giơ lên chìa khóa và cán cân. " Duy nhăt trò chơi ngàn năm, có thể rơi về bất kì phe nào, ánh sáng hoặc bóng tối. Tùy thuộc vào linh hồn của người nắm giữ nó."

Edwin ko bị thuyết phục bởi lý lẽ này. " Các bảo vật ngàn năm là sai lầm, đáng lẽ nên bị hủy từ ngàn năm trước."

"Tại sao cậu lại nói như vậy?"

" Ông quên rằng tôi đến từ thế giới khác? Tôi biết cách các bảo vật được tạo ra, Shadi." Anh dựa lưng vào cây cằn nhằn, "Tên trộm Bakura có quyền căm hận Pharaoh."

" Cậu cho rằng hắn đúng?"

"Tôi không nói thế. Tôi nói hắn có quyền nổi giận. Sự khác biệt rất lớn . Trong cuộc sống, ông phải quen với việc có người làm điều đúng vì những lý do sai ... và điều sai vì những lý do đúng. Cha của Pharaoh vô danh làm gì, cùng với những tư tế của ông ta?"

Shadi vô cảm, ko để lộ cho Edwin biết ông nghĩ gì về câu nói đó. Ko chỉ vì nghĩa vụ... mà còn vì c·ái c·hết đã cho ông thấy đôi khi cảm xúc làm con người mù quáng trước sự thật. " Có câu nói... tội lỗi của người cha. Cậu ko tin vào việc tội lội đời này truyền cho đời sau phải ko?"

" Tất nhiên ko. Nhưng vụ này thì khác, Shadi. Các bảo vật ngàn năm? Sức mạnh bên trong chúng? Quál ớn với bất cứ ai."

" Vậy cậu ko muốn một sở hữu chúng sao?"

" Họa điên mới muốn" Edwin cáu kỉnh. " Tôi muốn nói câu khác : Tôi muốn sử dụng nó vào mục đích tốt. Nhưng tôi..." Anh lắc đầu. " Ko, tôi ko tin tưởng bản thân sẽ làm gì với sức mạnh to lớn này"

" Có lẽ" Shadi nói, xoa các ngón tay dọc theo chiếc chìa khóa Edwin đeo trên cổ. "Có lẽ mang trong mình nỗi sợ hãi như vậy, khiến cậu trở thành 1 chủ nhân hoàn hảo"

Trước khi Edwin kịp phản ứng, Shadi rời khỏi thế giới của người sống, trở về vương quốc nơi hồn ma yên nghỉ.