Chương 34 : Ác quỷ hộ vệ
Chương 34 : Ác quỷ hộ vệ
Kaiba Seto nhìn lên lâu đài của Pegasus khiến cơn giận của bản thân dâng trào. Có rất nhiều chuyện điên rồ mà anh ko thể tha thứ. Anh hiểu tại sao Big5 lại giở trò... vì chúng chưa bao giờ là đồng minh. Anh đã ko hợp tác với chúng khi loại bỏ Gozaburo, tất cả chỉ là mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau. Big5 quá bất cẩn để lộ âm mưu, vì chúng tin rằng chúng có thể sử dụng Kaiba như 1 tên bù nhìn, cho phép chúng làm bất cứ thứ gì chúng muốn.
" Chúng là những kẻ trục lợi c·hiến t·ranh, ko quan tâm tới cách kiếm tiền vô đạo đức này... nhưng chúng vẫn tốt đẹp hơn so với Gozaburo." Kaiba tự nghĩ. " Chúng làm vậy vì chúng là những kẻ vô nhân đạo... còn Gozaburo là tên tận hưởng quyền lực kể từ khi biết bản thân có thể quyết định sống c·hết của bất kì ai."
Nên anh hiểu tại sao Big 5 lại quyết định giở trò. Đặc biệt sau khi thất bại dưới tay Yugi. Big5 bị ám ảnh bởi quyền lực, ko chỉ cho chính chúng mà kể cả người chúng phục tùng. Nếu chúng phải phục tùng một kẻ thất bại, điều đó sẽ khiến chúng trông yếu ớt và đó là điều tối kị. Nên anh biết rằng thắng dc Pegasus lẫn Yugi thì Big 5 sẽ ko còn dám nghi ngờ sức mạnh của anh.
Về phần Pegasus, bây giờ anh đã biết tham vọng của ông chủ Industrial Illusions. Khả năng thao túng tấm trí toàn thế giới... Kaiba thừa nhận sức cám dỗ của nó quá lớn. Ngoại trừ... cảm giác hồi hộp trong trận đấu còn đâu khi đối thủ tự ý bỏ cuộc? Nên Kaiba luôn tìm kiếm những đối thủ mạnh để thử thách bản thân... với mong muốn trở thành giỏi nhất sau khi đánh bại người giỏi nhất. Kiểm soát thế giới theo cách của Pegasus... thực sự nhàm chán. Anh nghĩ rằng với bản chất hào hao của Pegasus, hắn phải chống lại những thứ như vậy nhưng nhìn vào cách tổ chức Duelist Kingdom, hắn yêu thích sự kiểm soát đến nhường nào.
Vậy nên anh đã có thể hiểu nhiều thứ, ngoại trừ.
" Tại sao hắn lại xây một tòa lâu đài kiểu Anh thời trung cổ tại một hòn đảo trên Thái Bình Dương ?!" Anh lắc đầu ngán ngẩm. " Tốn tiền vào những thứ này... thật vớ vẩn. Ta sẽ ko bao giờ làm như vậy."
______________________________________________________
Tôi nhìn lên thằng nhóc tôi dám chắc là Eliminator lẩm bẩm, " Nhảm nhí" mặc dù ko có cách nào khác.
_______________________________________________________
Yugi tạm dừng cuộc tìm kiếm Joey hướng ánh mắt về phía lâu đài của Pegasus... cả hai Yugi đều ko biết tại sao.
_______________________________________________________
Joey tỉnh giậc với câu nói. " Đùa nhau à?"
____________________________________________________
Kaiba nắm chặt chiếc vali chứa Duel Disk và đi lên những bậc thang cuối cùng của lâu đài đến cánh cửa gỗ ngăn cách anh với kẻ cố gắng chiếm lấy công ty của anh, b·ắt c·óc em trai của anh và cố gắng lấy mạng anh. Nhưng thay vì những tên tay sai hay người hầu của Pegasus thì chính Pegasus đích thân đến đón tiếp anh. Kaiba đứng đó, khoang tay, nở nụ cười nhẹ trên môi.
" À... Kaiba Seto. Tôi nghĩ rằng cậu sẽ tới sớm hơn" Pegasus cười vui vẻ. " Thực ra tôi rất vui vì cậu tới vào tầm giờ này. Tôi ghét b·ị đ·ánh thức vào buổi đêm, ảnh hưởng nghiêm trọng tới vẻ bề ngoài . Sau cùng tất cả mọi người đều có quyền ngủ đủ giấc"
" Nhìn vào ngươi, ta thấy ngươi cần ngủ rất rất nhiều"
Pegasus đặt tay lên ngực. " *Ôi Kaiba, cậu làm tôi tổn thương sâu sắc"
" Tin ta đi, ta mà làm thì còn tệ hơn"
" Sao cậu tức giận như vậy Kaiba? Có phải do tôi muốn tiếp quản công ty của cậu? Xem xét về cách cậu trở thành ông chủ thì nó cũng giống như cách tiếp quản thù địch vậy ?" Pegasus nhếch mép. " Nhưng tôi ko thích tên Kaiba cho lắm, tôi thích Pegasus hơn" Ông ta ngưng lại, lấy hơi. " Cậu biết đấy, Kaiba-boy tôi biết nhiều về cậu hơn chính bản thân cạu biết về mình. Nhưng tôi mù tịt về những gì trước khi cậu trở thành Kaiba Seto. Tôi cho rằng cậu sẽ ko thỏa mãn trí tò mò của tôi?"
Kaiba chỉ lườm.
" Ồ, cậu thật nhàm chán" Pegasus phàn nàn. " Ai biết dc là 1 tỷ phú bị ám ảnh bỏi các trò dành cho chơi trẻ em lại ko có dù chỉ 1 chút khiếu hài hước."
" Ta ko phải là người thích mấy trò rẻ tiền của ngươi Pegasus, nhất là khi ngươi cố gắng b·ắt c·óc em trai ta." Anh tiến thêm một bước thì xuất hiện 2 chấm đỏ trên người.
" Đừng lo, nó đơn giản là hệ thống an ninh mà thôi. Nó ko làm hại cạu dù chỉ một chút, nhưng nó sẽ đảm bảo cậu ko làm hại đến người lịch sự nổi tiếng như tôi"
" Bây giờ Pegasus vĩ đại đã phải trốn sau đống sắt vụn đó thay vì đối mặt với người thách thức?"
Người sáng tạo ra bài ma thuật đơn giản nói. " "Tôi ước gì thế giới là một nơi tử tế, dễ chịu, nơi mọi mối thù hận đều dc quyết bằng các trò chơi. Nhưng đáng tiếc đó không phải là thế giới mà chúng ta sống. "
"Ví dụ," Pegasus tiếp tục, "khi một con chuột nhỏ tọc mạch quyết định đi lang thang vào chuồng mèo và cố gắng lén lấy pho mát." Ông nở một nụ cười trịch thượng. "Cậu là con chuột trong kịch bản này-"
" Ta nghe đủ rồi" Kaiba trả lời một cách khó chịu, nhớ lại lý do tại sao anh rất ghét làm ăn với loại người kiểu như Pegasus. Rất lãng phí thời gian vào những thứ vô nghĩa, hay tranh luận về chủ đề ko quan trọng. " Để ta nói rõ cho ngươi biết Pegasus: ngươi b·ắt c·óc em trai ta, cố gắng g·iết ta, gần như tiếp quản công ty của ta. Ngươi đã thất bại trong cả 3. Nhưng ta cho ngươi 1 cơ hội thành công, dù tỷ lệ thành công của nó rất thấp." Anh chỉ tay vào người đàn ông gây ra tất cả mọi thứ. " Ta, ngươi quyết đấu, giải quyết mọi thứ 1 lần và mãi mãi"
" Tôi từ chối"
Kaiba ngớ người, từ từ hạ tay xuống. " Hả?"
" Tôi từ chối... một câu nói đơn giản Kaiba-boy. Cậu ko hiểu sao?"
" Sao ngươi dám từ chối? Ngươi... ngươi sợ đối mặt với ta đúng ko? Chỉ dám đấu với ta khi ngươi chuẩn bị trước mọi thủ đoạn hay g·ian l·ận"
Pegasus mặc dù cảm thấy khó chịu. " Ai cha chà, cậu đánh giá bản thân quá cao rồi đấy." Ông cười và lắc đầu. " Đầu tiên, nói về thất bại. Xem nào, em trai cậu vẫn đang là tù nhân trên hòn đảo này. Công ty của cậu gần như là của tôi. Và tôi ko phải là người muốn g·iết cậu, đừng đổ nó cho tôi. Tôi quá lịch thiệp để làm như vậy."
" Còn lời thách thức của ta?"
"Tôi lấy cảm hứng từ một người."
" Kẻ nào?"
" Một người chúng ta đều quen: Edwin Chaos"
Kaiba nghiến răng nghiến lợi khi Pegasus nhắc đến người đang bảo vệ Mokuba.
"Cậu hẳn đã gặp Edwin rồi nhỉ?" Tôi cho rằng cậu ta vẫn còn giữ Mokuba bên cạnh? Hẳn là ý của cậu ta?" Pegasus cười cợt trước khi Kaiba có thể mở lời. "Tất nhiên... cậu muốn em trai ở bên cạnh nhưng Eddie-boy... hẳn đã cản lại. Thành thật mà nói, tôi gặp qua rất nhiều loại người, và ko có ai giống như cậu ta. Cậu ta là 1 tên vô lại, gian manh với danh dự sáng ngời. 1 hiệp sĩ trong bộ áp đen. Hmmm, tôi có biệt danh cho cậu ta ' Ác quỷ hộ mệnh' " . Pegasus khá hài lòng với cái tên này. " Đúng, một biệt danh hoàn hảo, ác quỷ hộ mệnh. Và khi tôi gặp một người như vậy, bản thân tôi... muốn làm theo phong cách của cậu ta. Edwin Chaos ko coi trọng, ko chấp nhận các chuẩn mực và quy tắc mà bình thường chúng ta hay làm. Vì vậy, giống như cậu ta, tôi sẽ ko chấp nhận lời thách đấu của cậu chỉ vì cậu đề xuất"
" Big5 sẽ nghĩ sao khi ngươi từ chối một lời thách đấu? Kaiba đáp trả với nụ cười tự mãn. " Giống như ngươi nói, tất cả vì quyền lực... và ta nghĩ ngươi quay trở lại lâu đài hào nhoáng của người hơn là đối mặt với ta là ý kiến hay."
" Ôi, Kaiba-boy, sao một người thông minh như cậu lại có lúc ngu ngốc vậy?" Pegasus nghịch nghịch mái tóc. " Tôi ko chấp nhận lời thách đấu của cậu bởi vì cậu chả là cái gì ở đây. Ở đây tôi là luật, nếu muốn đối mặt với tôi thì phải chơi theo luật của tôi." Ông ta búng tay và một người hầu xuất hiện mang theo một cái hộp nhỏ màu đen. " Thông thường là quá muộn để cậu tham gia vào giải đấu, nhưng tôi sẵn sàng tạo cho cậu ngoại lệ." Người hầu mở chiếc hộp chứa găng tay thi đấu và 2 ngôi sao. " Thu thập đủ 10 ngôi sao như tất cả mọi người để hợp lệ tiến vào lâu đài của tôi. Là người đầu tiên thì sẽ dc quyền thách thức tôi ngay lập tức. Nếu chậm hơn, tranh đấu với 3 người lại. Còn chậm quá..." Ông ta cười khúc khích " Hẳn là cậu biết rồi đấy"
Kaiba nhanh chóng bước lên, giật lấy chiếc hộp đen. " Vậy thì ngươi nên chuẩn bị cho thật tốt để đối đầu với ta Pegasus, ko có ai trên hòn đảo này đủ sức ngăn cản ta khiến ngươi phải trả giá cho tất cả những gì ngươi đã làm."
" Ừ, ừ tất nhiên. Tôi cảm thấy mệt mỏi với lời tuyên bố này lắm rồi. Tôi ko giữ cậu thêm giây phút nào nữa." Sau đó, ông quay lại đưa ra lời thách thức. " Hẹn gặp lại, Kaiba-boy"
" Dc thôi" Kaiba rời khỏi lâu đài. " Ngươi i phải trả giá cho tất cả những gì ngươi đã làm."
____________________________________________________
" Tại sao chúng ta lại làm thế này?" Mokuba thì thầm khi chúng tôi theo sau tên l·ừa đ·ảo. Chúng tôi đã đi dc 15 phút, thêm 1 dấu hiệu rõ ràng nữa, và tôi biết rằng Mokuba đang rất mệt mỏi, bực bội. " Chúng ta biết nó là cái bẫy... tại sao lại làm theo lời hắn?"
"Em biết phải làm gì với một cái bẫy rõ ràng không?" Tôi cười khẩy. " Diễn theo thôi"
" Tại sao? Đây không phải là điều mà anh đã cảnh cáo anh hai em không được làm sao?"
" Anh cảnh báo cậu ta ko nên mạo hiểm ko cần thiết. Còn chúng ta có rất ít lựa chọn trong tình huống này. Nếu chúng ta chạy, hắn sẽ đuổi theo, và tất nhiên chúng ta ko thể chạy mãi. Hơn nữa, nếu chúng ta đối đầu với tên này thì Pegasus sẽ ko cử thêm những tên Eliminator theo chúng ta nữa. Đặc biệt là khi Yugi và Kaiba vẫn lanh quanh trên đảo. Vì vậy, đấu với tên này, mà em giữ chặt lấy vali của anh nhé, toàn bộ ngôi sao của anh trong đấy hết."
" Anh có bzo nhiêu?" Mokuba hỏi.
" Tổng 9 cái"
" Anh! 9 cái"
" Suỵt"
Mokuba nhỏ giọng đi. " Anh có 9 ngôi sao? Anh cách vòng chung kết 1 ngôi sao nữa"
" Ừ. Nhưng em quan trọng hơn cái giải đấu đáng nguyền rủa này"
Thằng bé im lặng, rõ ràng cảm động bởi sự thật tôi bảo vệ thằng bé mà bỏ mặc vinh quang. Chúng tôi tiếp tục theo tên l·ừa đ·ảo thêm 5 phút nữa, cho đến khi Mokuba lên tiếng. " Sao anh biết hắn là tên l·ừa đ·ảo? Có phải bởi vì anh đến từ thế giới khác?"
" Ko," Tôi thừa nhận. " Anh chưa từng thấy hắn. Nhưng em đã nói thì..." Tôi gọi lớn. " Nhóc... hạ màn đi"
" Sao ạ?" cậu bé nói dừng lại. " Anh nói gì-"
" Ta biết ngươi là Eliminator muốn loại bỏ ta khỏi giải đấu. Ngươi muốn kéo ta đi khỏi bất kì sự trợ giúp nào để thực hiện kế hoạch gì đó của ngươi. Dừng lãng phí thời gian nữa, có gì thì show ra nhanh đi."
Thằng nhóc quay lại trên mặt thể hiện rõ sự nham hiểm. " Xem ra ta ko thể thuyết phục ngươi bằng cách này đúng ko?"
" Chuẩn" "Tôi nói, khoanh tay trước ngực.
"Làm thế nào mà ngươi phát hiện ra? Thường thì ta có thể đóng giả vai đứa trẻ đáng yêu tào lao đó lâu hơn."
" Làm ơn đi, diễn xuất của ngươi dở tệ. Cậu truyện ngươi bịa ra, nó quá trùng hợp với luật anh trai mà ta nói với Mokuba. Lời khuyên này, thà bảo là con của người làm của Pegasus, bị lạc rồi dụ chúng ta tới lâu đài thì tốt hơn. Còn đây là kế hoạch cẩu thả, lười nhác."
" Để ta giới thiệu bản thân." Thằng nhóc con bắt đầu tạo dáng nghiêng đầu sang phải, vai trái hơi chùn xuống, tạo một tư thế hơi gù lưng. " Ta Bruno Hadrian người khiến ngươi mất tất cả mọi thứ. Thời gian trên đảo của ngươi chỉ còn tính bằng phút."
" Đáng yêu ghê" Tôi chế nhạo. "Bruno làm gì thì làm đi. Dụ ta ra tận đây chỉ để nói nhảm thôi à?"
Tên Eliminator giơ ngón tay ra hiệu chúng tôi đi theo hắn. Tôi nhìn Mokuba, thằng bé đang cau có với tên này, thở dài và gật đầu đi xem hắn định làm gì.
Hóa ra tôi bắt hắn dừng lại khá gần với địa điểm hắn muốn dụ chúng tôi, chỉ mất 1 phút đi bộ. Đi vào bên trong, tôi thấy hẻm núi sâu ko tồn tại trong bất kì bản đồ nào của Duelist Kingdom tôi từng xem. Hẻm núi mang phong cách Jumanji điển hình kết hợp thảm thực vật ở Thái Bình Dương tạo thành một mảng xanh tuyệt vời bên dưới trong hai bức tường đá khổng lồ nhô lên, tạo thành vùng đất mà tất cả chúng tôi đang đứng. Con đường duy nhất đi qua đây là cây cầu bằng kim loại, làm tôi ngạc nhiên rằng đây ko phải cầu dây bằng gỗ cho hợp với phong cảnh. Nhưng nhìn kĩ tôi hiểu lý do tại sao, vâng đây là nơi đánh bài.
" Đây là mồ chôn của ngươi, Edwin Chaos!" Bruno hùng hồn tuyên bố. " 2 ta chiến đấu trên cây cầu này để quyết định số phận của Mokuba. Và cả ngươi nữa vì-"
" Xem nào" Tôi cắt ngang. " Mỗi khi mất đi điểm gốc, cây cầu sẽ sụp đi một chút. Nếu xuống 0, nửa cây cầu ta đang đứng sẽ gãy khiến ta lao xuống vực sâu."
"Không ... tất nhiên là không," Bruno nói với tiếng cười lắp bắp.
" Ờ... ờ" Tôi thở dài. " 3...2...1"
" Thung lũng này là điểm kết nối giữa thế giới thực và địa ngục mà ngài Pegasus đã phát hiện ra." Bruno cười nham hiểm. " Khi ngươi thua ngươi sẽ rơi xuống địa ngục sâu thẳm, mắc kẹt vĩnh viễn"
" Tuyệt cmn vời" tôi lẩm bẩm.
Bruno bắt đầu đi tới cây cầu. " Thế nên, hãy tạm biệt Mokuba ngay bây giờ-" Hắn đứng hình khi nhận ra tôi và Mokuba đang bỏ đi. " Ngươi... tính đi đâu?"
"Ta rời đi. Thật vớ vẩn. Nào Mokuba, chúng ta đi ăn trưa sớm."
" Cái" Bruno ngớ người. " Rời đi?"
" Đúng, rời đi, có điên ta mới tham gia, tìm ai khác nhê. Chúc may mắn."
Tôi bước đi, thích thú với khuôn mặt thẫn thờ của Bruno. Hắn chạy tới trước chặn đường tôi.
" Ngươi ko thể bỏ đi! Ta thách đấu với ngươi"
" Và ta có quyền từ chối, đây ko phải pokemon và ngươi nhìn là biết phải Bug Catcher." Tôi gạt hắn ra một bên. " Ta sợ độ cao và gặp vấn đề với việc c·hết ko cần thiết. Ta có thể thông cảm khi ngươi dồn hết tâm huyết vào việc này...nhưng xin lỗi, miễn đi"
"Ngươi ... ngươi là đồ nhát gan!" Bruno chế nhạo.
" Chính xác, như nhà hiền triết từng nói... kẻ nhát gan... sống lâu nhất." Tôi quay lại chào tạm biệt trước khi ra khỏi.
" Ngươi ko thể làm như vậy"
" Có thể"
" Ngươi bắt buộc phải đấu với ta" Bruno gào ầm lên, lao tới ôm chặt lấy Mokuba. Nhưng tất nhiên đâu có chuyện dễ dàng vậy, Bruno bị đẩy văng ra. Hắn chơi liều cú chót. " Đấu với ta hoặc bị loại khỏi giải ngay lập tức"
" Vậy thì chỉ cho ta sân thi đấu ko có bẫy c·hết người" Tôi thách thức. " Cứ tìm đi". Bruno trừng mắt nhìn tôi mà tôi cũng mặc kệ. " Nghe này, muốn chứng tỏ bản thân bân bằng cách đánh bại ta? Vậy thì kiếm nơi thi ddaaduu bình thường. Nếu ko, ta chả quan tâm tới việc bị loại mà bỏ đi đâu."
Tôi nhìn thấy hắn lộ rõ vẻ thất vọng. " Dc thôi! chúng ta sẽ đánh tại nơi khác" Hắn bắt đầu xoa tay vào nhau. ""Ta không cần bắt ngươi lao vào chỗ c·hết ..."
" Haizz... may mắn ghê, tên dở người này là đối thủ của anh" Tôi thì thầm với Mokuba.
Thằng bé cười thích thú.
Mười phút nữa trôi qua, chúng tôi đến một sân thi đấu khác. "Rất tốt. Quả thực rất đẹp!" Bruno tuyên bố ... trước khi quay đầu lại cười.
Tôi và Mokuba đều thực sự khó chịu, tôi bắt đầu tự hỏi liệu có ai bình thường ngoài tôi ở trên đảo. Thật mệt mỏi.
" Ở đây có gì? " Tôi hỏi.
" Ko... ko có gì" Bruno đáp, cái giọng nói rùng rợn pha lẫn ngu ngốc. Tên nhãi này đang học đòi trở thành một tên điên.
" Khoan, thử lại một lần nữa: hắn là ra vẻ điên loạn nhưng thực ra rất ngu dốt."
" Ko có mánh khóe gì?" Tôi tiến tới sân đấu.
" Ko gì cả... Trừ khi ngươi ko chịu dc NHIỆT của trận đấu."
Tôi nhanh chóng quay lại với Mokuba. " Súng phun lửa? Đã thử với PaniK!" Tôi nhìn vào đồng hồ. " Mokuba muốn làm gì ko? Anh đang rảnh đây"
" Em muốn ăn bim bim"
" Ngươi đang làm gì vậy?" Bruno càm ràm
" Ăn" tôi trả lời, đưa Mokuba cái balo và bắt đầu tìm bim bim.
"Đừng có chế nhạo trận đấu bài!" Bruno than vãn
"Đừng cố g·iết ta bằng bẫy c·hết người, tên khốn!" Tôi bật lại.
"... được rồi, ta sẽ dẫn ngươi đến một sân đấu khác!" Với điều đó, Bruno lại bắt đầu.
"Nếu đây là một bẫy g·iết người khác, ta sẽ bỏ đi một lần nữa!" tôi tuyên bố... và tên nhãi Eliminator chuyển hướng tới nới khác. "Ôi mẹ ơi, đây hẳn là một ngày dài."