Chương 121: Trốn thoát
" Hey!" Tôi la lên khi Renard bị đưa vào phòng giam còn tôi thì bị đưa đi chỗ khác. Chúng tôi bị kéo đến nhà kho chỉ để thấy rằng phần lớn nó đã được chuyển đổi thành các phòng giam nhỏ, một số trông cực kì cũ kĩ như kiểu thời cao bồi miền tây vậy. Tên b·ắt c·óc dùng còng tay với tôi đồng nghĩa là tôi có thể tháo nó ra bất cứ lúc nào rồi dịch chuyển ra ngoài. Nhưng tôi sẽ không rời đi mà không có Renard và tôi thực sự không muốn lẩn quẩn quanh cái nhà kho như cái mê cung này.
" Hả?" Tên b·ắt c·óc tay sai nói với giọng mệt mỏi buồn chán.
" Renard được trả tiền để ở bên cạnh tôi. Anh ko muốn trở thành lý do khiến hợp đồng của Renard bị vô hiệu, phải không?"
"Tôi thực sự không quan tâm, hiểu chưa?" kẻ b·ắt c·óc tôi nói. "Tôi chỉ làm điều này để ông chủ của tôi không ... cậu không quan tâm, hãy để nhốt cậu lại."
"Tôi quan tâm. Tôi thực sự rất quan tâm. Tôi rất đồng cảm." Kẻ bắt giữ tiếp tục dẫn tôi đi dọc hành lang ngoằn ngoèo. "Tôi không thể xem The Office!"
"... Gì?"
"Tôi thích The Office. Rất hài hước. Nhưng tôi thấy khó chịu vì tiếc cho Michael khi anh ấy cố gắng trở thành một ông chủ tốt và một người tốt nhưng anh ấy phạm sai lầm làm khán giả phải cười nhạo anh ấy nhưng tôi cảm thấy thực sự tồi tệ cho anh ấy. Boom, sự đồng cảm! Vì vậy, ông chủ anh làm gì khiến anh phải đi tới con đường này?"
_________________________________________
Nghỉ hơi lâu tí vì b·ị đ·au lưng. Trong thời gian nghỉ thì mình cũng nghĩ ra kha khá các arc tiếp theo rồi nên đừng lo là mình drop
Battle city, Chaos đa vũ trụ, noah, walking dragon, kế ước chaos, mọi thứ đều có dàn ý hết rồi chỉ cần viết thôi.
"..."
" Nói đi." Tôi nói ngọt hết sức có thể khi chúng tôi rẽ sang một ngã rẽ khác. Tôi đã thử cố nhớ nhưng thực sự quá rối rắm
" Một người quan trọng của tôi đang bị nhốt ở đây. Tôi bắt cậu thì con bé dc thả ra."
Tôi cau mày. "... vậy thì chúng ta sẽ giải cứu cô bé, đúng chứ?" Tôi xoay cổ của tôi. " Dc rồi, tôi cảm thấy tồi tệ khi anh bị kéo vô chuyện này... Thế nên hãy nói cho tôi biết ông chủ của anh là ai, ở đâu?"
" Cậu có bao giờ im lặng ko? Đừng để tôi là cậu b·ị t·hương!" Tên b·ắt c·óc hét lên. Tôi liền cố tình dừng lại khiến anh ta đâm vào tôi. " Cậu muốn-"
"Hãy gõ vào cổ tay tôi một lần là có, hai là không," tôi thì thầm. Tên bắt giữ tôi dừng lại trước khi xô tôi một cái, nhưng hành động đó khá miễn cưỡng và anh ta vòng qua cánh tay bị trói của tôi. Tôi nói to hơn. " ... nữ?"
1 gõ
" Thôi nào, nói cho tôi biết đi, vợ ? Bạn gái?"
2 gõ
" Người thân trong gia đình?"
1 gõ
" Nếu chúng đem bắt mẹ anh? Tôi đảm bảo bọn chúng phải c·hết trong đau đớn."
2 gõ.
'Thành viên gia đình... em gái hay gì đó. Tôi không một giây nghi ngờ rằng anh ta nói sự thật. Có lẽ Marik đủ thông minh để thử gài bẫy tôi, lợi dụng lòng tốt hay thích giúp đỡ người khác của tôi, nhưng tại sao hắn lại làm thế? Tôi bị còng tay, bị tách khỏi Renard, bị lạc trong nhà kho c·hết tiệt, bất cứ lúc nào thằng khốn đó cũng có thể ép tôi chơi trò chơi bóng tối. Bên cạnh đó lũ Rare Hunter của hắn thường là đám cuồng tín, mất não... còn người này thì tỉnh táo, rõ ràng ko muốn ở đây. Anh ta không giả vờ mệt mỏi khi bị buộc phải giam giữ tôi.
Tên b·ắt c·óc cuối cùng đưa tôi tới nhà giam nhỏ có xà lim rồi đẩy tôi vào trong, xong đưa ra câu nói nửa vời ' tôi sẽ quay lại' trước khi bỏ đi.
Cánh cửa phòng giam bật tung ra vào giây sau đó và tôi rời đi, tháo nốt còng trên tay.
"Được rồi... tìm Renard và té khỏi đây," tôi lẩm bẩm trước khi kiểm tra từng phòng giam
____________________________________
Renard bực bội
" Thật là khi b·ị b·ắt," anh nghĩ thầm, những ngón tay đang hoạt động khéo léo. Tệ hơn nữa là kẻ b·ắt c·óc còn ko có quan tâm tới việc b·ắt c·óc chúng tôi. Hắn còn ko thèm lục soát người tôi xem có gì bẻ khóa được ko."
Có thể lũ Rare Hunter cho rằng Edwin có chìa khóa ngàn năm nên chúng ko nghĩ tới việc anh có đồ bẻ khóa. Dù sao thì Edwin cũcó thể mở bất kỳ ổ khóa nào chỉ bằng cách tập trung một chút. Đôi khi cậu ấy thậm chí không cố ý làm điều đó ...
"Nhưng đó là mục đích của việc giữ nó, phải không?" Anh nghĩ khi vươn tay qua song sắt để mở khóa phòng giam. Cho những tình huống giống như thế này, đề phòng lúc Edwin ko ở bên. Anh lắc đầu khi thấy khóa gần mở ra... thì cái lẫy rơi xuống đất và thế là lại phải làm lại. Chỉ là một sự trì hoãn nhỏ nhưng vẫn gây khó chịu. " Và mình ko thể ngồi đây khi đội trưởng đang bị nhốt."
Cuối cùng, Renard mở khóa đạp tung cửa nhà giam và mất chút thời gian nhìn xung quanh có cái gì sử dụng được ko. Một chiếc dùi cui, một chiếc súng điện hay chiếc còng tay của bọn chúng, bộ bài và cuối cùng là duel disc. Lũ b·ắt c·óc gần như ko làm bất cứ điều gì để dám chắc rằng anh ko thể trốn thoát. Như 1 đám nghiệp dư.
" Lũ Rare Hunter này hoặc tự tin hoặc ngu dốt. Mình ko thể xác định." Anh nhìn xung quanh trước khi đi ngược lại con đường tên b·ắt c·óc đi. Khả năng cao Edwin ở sâu bên trong nhưng anh muốn có 1 ý tưởng nhất định về lối ra. Sẽ chẳng có ích gì khi mà đi cứu người mà lại bị lạc trong mê cung cả.
Anh đã thấy nhiều người mắc sai lầm kiểu đó, tập trung đi đóng vai anh hùng mà ko biết những gì xảy ra xung quanh chỉ làm mọi chuyện trở nên rắc rối hơn. Thành thật mà nói, chả khác gì những người hoảng sợ chạy toán loạn mà ko biết bản thân chạy đi đâu.
Renard dừng lại
Căn phòng bên phải anh... hình như có ai đó.
Thận trọng tiến tới cánh cửa, 1 tay phá khóa 1 tay cầm v·ũ k·hí sẵn sàng t·ấn c·ông. Nhưng bên trong anh thấy 1 buồng giam khác và bên trong đó có 1 cô nhóc quay lưng về phía anh, khe khẽ nói một mình. Cô bé mặc một chiếc váy công chúa màu xanh nhạt, có mái tóc xoăn sẫm màu.
Tâm trí anh gào thét, 'bẫy'. Đưa 1 người vào trong phòng giam giả làm tù nhân với hi vọng lừa được bất cứ kẻ nào trốn thoát muốn chơi trò anh hùng
Nhưng trái tim thì nhắc ngược lại... nếu không phải như vậy thì sao? Điều gì sẽ xảy ra nếu đây thực sự là một n·ạn n·hân khác của đám Rare Hunter?
Renard nghiến răng trước khi đưa ra quyết định.
Hai phút sau anh xông vào phòng giam làm cô bé giật mình. Anh cởi bỏ áo khoác, duel disc rồi nói. " Một trong những tên tù nhân đã trốn thoát. Chủ nhân Marik ko hài lòng. Cô có thấy ai đi ngang qua đây ko?"
"Cái gì?" cô gái trẻ hỏi.
Renard nhắc lại. " Cô để tâm đi đâu vậy? Một trong những tù nhân đã trốn thoát khỏi phòng giam. Cô có thấy hắn đâu ko?"
" Tôi..." cô nhóc căng vai, vẻ mặt quả quyết. " Nếu có người thoát... dù có thấy tôi cũng ko nói cho anh biết"
"Tốt," Renard nói, trở lại giọng nói bình thường của mình. "Bây giờ, đợi tôi một chút. Những ổ khóa này khá cơ bản."
"Chờ đã, cái gì?" Cô nhóc ngạc nhiên và Renard đoán ra được chất giọng cô bé : Nam Mỹ.
" Tôi là tù nhân đã trốn thoát." Renard trả lời khi anh bắt đầu ngồi xuống phá khóa. " Và tôi hi vọng cô trốn thoát cùng tôi."
" Vậy... tại sao anh?"
" Tôi cần phải chắc chắn cô ko phải mồi nhử để bẫy tôi."
" Anh hoang tưởng thật đấy."
" Như đội trưởng của tôi nói. Đó ko phải là hoang tưởng nếu giúp bản thân an toàn."
" Anh nói đúng," cô bé thừa nhận. " Em là Mira."
" Renard," anh sẽ lời.
Cô bé ấp úng nói. " Em...em thực sự ko phải b·ị b·ắt cóc." Cô bé nhanh chóng bổ sung. " Ý em là em chỉ là con tin... anh từng nghe việc những kẻ xấu xa b·ắt c·óc người thân của đối tượng chúng nhắm đến chưa?"
Đúng...Renard biết điều đó rất rõ. Nhưng anh chỉ gật đầu, không tin tưởng vào bản thân để nói. Tất cả những điều này đang chạm vào những điều quá gần gũi với anh.
" Chú-"
Renard chợt nhận ra. " Kẻ b·ắt c·óc tôi cùng đội trưởng tôi... hắn ta rõ ràng ko muốn tham gia vào chuyện này. Lũ Rare Hunter ép buộc hắn ta làm việc cho chúng.
" Ai ạ?" Mira hỏi khi Renard dẫn cô nhóc ra ngoài lấy áo khoác và duel disc xong mặc vào lại
"Một tổ chức t·ội p·hạm quốc tế do 1 gã tên Marik cầm đầu. Chúng sử dụng giải đấu này để che giấu đậy tội ác của chúng."
"...tuyệt. Lần đầu tiên em rời khỏi nhà đã bị bọn khủng bố b·ắt c·óc. Isa sẽ cằn nhằn em đến c·hết mất."
" Tôi ko chắc chúng có phải là tổ chức khủng bố hay ko nhưng công nhận là cô xui thật." Anh vẫy tay ra hiệu cô nhóc theo anh đi vào hành lang. " Tôi biết lối ra, tôi sẽ đưa cô ra nhanh nhất có thể và nhờ cô gọi trợ giúp trong khi tôi đi tìm đội trưởng của tôi và chú của cô." Anh dừng lại. " À mà cô có biết ở đây còn ai khác b·ị b·ắt ko?"
" Em ko biết," Mira thừa nhận. " Mọi chuyện diễn ra quá nhanh-"
" Hỡi tên t·ội p·hạm!"
Xung quanh Renard giờ đã diễn ra quá nhiều thứ để có thể khiến anh ngạc nhiên thêm được nữa. Đội trưởng của anh có bảo vật giúp đi du lịch thế giới. Một kẻ thừa kế của gia tộc giữ mộ trở thành thủ lĩnh băng đảng t·ội p·hạm. Một cậu bé chia sẻ cơ thể với Pharaoh được định sẵn là cứu thế giới. 1 vị thần bên trong cơ thể của bạn anh.
Nhưng thấy một người từ đâu xuất hiện trong trang phục anh hùng tự chế?
Cái này mới.
Nó được làm thủ công; thật sự không có cách nào khác để mô tả nó. Nó trông giống như một cái gì đó mà một trường trung học sẽ làm cho một vở kịch. Một trường trung học nghèo thiếu đầu tư. Đó là một bộ đồ bó màu tím đậm, ôm sát người mặc, phải công nhận, người này có chút cơ bắp. Anh ta có trên mình một cái thắt lưng đen và đôi ủng cùng găng tay phù hợp và kỳ lạ thay là chiếc áo choàng đỏ rách nát, thủng đầy lỗ, được chắp vá từ nhiều mảnh vải nhỏ hơn là 1 mảnh vải lớn. Trên ngực là một biểu tượng được may chữ C màu đỏ trông giống như nó ĐƯỢC DỰ ĐỊNH để xuất hiện như nó đang chảy máu nhưng những giọt máu bị biến dạng, rõ ràng bị cắt ra. Và cuối cùng là cái đầu của người đó, với chiếc mặt nạ trắng không có gì đặc biệt và một mái tóc tím nhạt.
" Ta sẽ ko để người đưa con tin đi đâu hết." Siêu anh hùng tuyên bố, đặt tay lên hông.
" Tôi vừa được cứu-"
" Cô nhóc đừng sợ!" Anh hùng tuyên bố trước khi chỉ tay vào Renard. " "Ngươi, kẻ ác, sẽ phải trả giá cho việc b·ắt c·óc đứa trẻ vô tội này!"
Mira chớp chớp mắt rồi nhìn Renard. " Gã này nghiêm túc đấy à?"
" Tôi nghĩ là thật đấy."
" Đây ko phải thủ đoạn này gì đó của bọn chúng chứ?"
" Nếu đúng là bẫy của chúng thì tôi mắc bẫy rồi." Renard thừa nhận.
" Đừng nói thêm lời nào nữa, tên phản diện! Vì ngươi phải đối mặt với Corpse-Man, Siêu anh hùng đấu tay đôi đầu tiên trên thế giới, và ta sẽ ngăn cản ngươi!" Anh ta đưa tay ra sau lưng lấy ra duel disc. Nó được phun sơn cho phù hợp với trang phục của anh ta, nhưng đó vẫn là duel disc. "Tất nhiên là bằng cách đánh bài."
"... Mọi thứ trên thế giới này ngày càng trở nên điên loạn hơn rồi."