You Are My Everything

You Are My Everything - Chương 6: 11a10




- Aish, con nhỏ đáng ghét.Tớ mà gặp lại nó thì nó không yên đâu- Lục Vân Nghi nói- Cậu có sao không? Đã hết đau chưa?



- Ừm tớ không sao, tụi mình lên phòng hiệu trưởng nhận lớp đi- Cao Diệp Anh nói



Tới phòng hiệu trưởng, hai đứa gõ cửa" Cốc cốc"



- Vào đi- Tiếng nói vang lên. Cao Diệp Anh và Lục Vân Nghi bước vào



- Em chào thầy ạ- Cả hai lễ phép



Ông thầy hiệu trưởng nhìn sơ qua hai cô, cười nhếp mép:



- Hứm, học sinh mới chuyển đến mà đã gây chuyện rồi.



Hai cô không nói gì nhưng trong lòng thì rất bực mình. Hiệu trưởng nói tiếp, giọng mỉa mai:



- Chắc hẳn hai em được ông Vương cưu mang nên mới vào được đây chứ gì?





Lục Vân Nghi thật sự bực mình với cách nói chuyện của thầy hiệu trưởng. Cô định phản bác lại thì Cao Diệp Anh đã nói:



- Lớp học của bọn em nằm ở đâu ạ?



- Em dám phớt lờ câu hỏi của tôi sao? Được vậy hai em sẽ được học ở lớp 11A10



- 11A10? Thầy có nhầm lẫn gì không đó?



- Tôi nghĩ hai em nên về lớp của mình đi, vào học rồi đó.- Ông thầy nói lảng tránh câu hỏi của Vân Nghi.



Giới thiệu sơ qua về trường nha:



Trường mà tụi nó học thuộc quyền sở hữu của tập đoàn Vương Thị- tập đoàn ba Vương Tuấn Khải. Ngôi trường rất rộng và đẹp, thích hợp với môi trường học tập. Ở đây chỉ dành cho con nhà giàu và những học sinh có học lực xuất sắt mới vào được. Đây là ngôi trường có tiếng ở xứ Trung. Nhìn bề ngoài, ai cũng nghĩ trường này luôn có những học sinh ngoan, giỏi nhưng bên trong lại có nhiều phe, nhiều phái khác nhau như: phe bắt nạt, phe nội gián,...Về lớp học, đứng đầu là lớp A1, nơi dành cho những học sinh giỏi thật sự hoặc là do con cái của người có quyền lực đút lót vào( còn mấy bạn nhà mình vào A1 là do chính thực lực của mình nha). Đứng cuối cùng là lớp A10- cái lớp dành riêng cho những học sinh xếp hạng học lực từ dưới đếm lên, hạnh kiểm thuộc loại kém. Những học sinh đó vào được là do có cha mẹ phía sau nâng đỡ. Quên giới thiệu luôn, ông thầy hiệu trưởng đó là ba của Âu Dương Na Na. Bởi vậy ông ta mới xếp Vân Nghi và Diệp Anh vào cái lớp đó.



Trở lại truyện:




Lục Vân Nghi vừa đi, vừa rủa thầm ông thầy hiệu trưởng:



- Ông ta nghĩ mình là ai mà sắp xếp chúng ta vào lớp A10 chớ



- Thôi kệ đi.



Đến lớp 11A10, giáo viên nói với cả lớp, bằng một giọng tẻ nhạt, vô vị:



- Lớp ta có hai bạn mới




Cả lớp vẫn nói chuyện như bình thường, không ai để tâm đến lời nói của giáo viên. Giáo viên cũng không quan tâm đến lớp đó. Cả hai bước vào. Chợt thấy Triệu Tuyết San ngồi trong lớp, cả hai mới cất cái giọng lạnh lùng, vô cảm:



- Lục Vân Nghi, mong giúp đỡ



- Cao Diệp Anh




Triệu Tuyết San nghe thấy tiếng nói quen quen, quay lên nhìn thấy hai người. Cô ta khá ngạc nhiên nhưng sau đó quay xuống nói thầm vào tai của mấy nhỏ kế bên. Không biết cô ta nói gì mà cả đám con gái đó " tặng" cho cả hai ánh mắt hình viên đạn. Cả hai cô không nói gì mà lạnh lùng nhìn lại những đứa đó khiến tụi nó rùng mình



- Hai em xuống cuối lớp ngồi đi. Cả lớp lấy sách vở ra học bài.- Giáo viên nói bằng giọng nhạt nhẽo



Cả hai cô đi xuống. Lục Vân Nghi khi đi qua chỗ của Triệu Tuyết San bị cô ta gạt chân suýt té,cũng may có Cao Diệp Anh đỡ lấy cô không thôi cô đã làm trò cười cho cả lớp rồi.



- Sao cô dám...?- Lục Vân Nghi nói



Triệu Tuyết San chỉ nhìn cô, cười khinh bỉ rồi quay lên như không có gì xảy ra. Cả đám con gái giả bộ nín cười khiến Cao Diệp Anh và Lục Vân Nghi rất tức giận.Cô về ổn định chỗ ngồi rồi học bài. Tiết học hôm đó trôi qua như dài hàng nghìn thế kỷ.



---------------------------------------------------------------------/////--------------------------------------------------------------------------------



Mọi người đọc xong cho mình nhận xét nha