Lăng Thanh gặp lại người yêu sau ba tháng cô ấy hôn mê, nhưng khoảng cách giữa cả hai lại cứ như 30 năm rồi không gặp.
Ở bên cạnh Từ Lê Na, cô ta là bạn gái của hắn, nhưng hắn lại gượng gạo thiếu tự nhiên một cách lạ thường, đến nổi khiến Từ Dịch cũng phải chau mày không vui.
"Tiểu Na, con nói Lăng Thanh tới thì sẽ ăn. Giờ cậu ấy tới rồi, con mau ăn một chút đi cho mau lợi sức."
"Mẹ bón con không ăn đâu."
Tính cách của Từ Lê Ma cực kỳ bướng bỉnh khi ở bên cạnh ba mẹ mình, vì cô ấy là con gái duy nhất nên ông bà Từ nhất mực yêu thương, chiều chuộng. Bởi vậy lại sinh ra tính khí kiêu kì tiểu thư như thế.
"Tiểu Thanh, con có thể giúp bác bón cho con bé ăn được không? Dù gì cũng là bạn trai, chăm sóc bạn gái một chút cũng không phiền đâu ha!"
"Mẹ à, mẹ ăn nói linh tinh cái gì vậy? Anh Thanh yêu con nhất rồi, dĩ nhiên càng muốn chăm sóc cho con thì sao lại phiền được. Mẹ đưa cháo cho anh ấy đi."
Lăng Thanh còn chưa nói gì, Từ Lê Na đã chen ngang. Sau đó là phần cháo trong tay bà Từ đã hướng về phía hắn ta.
Trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, dù không muốn hắn cũng phải miễn cưỡng cầm lấy, rồi ngồi xuống giường gượng ép xúc từng thìa cháo, bón đến tận miệng Từ Lê Na.
Trước đây hắn chưa từng làm những chuyện tự hạ thấp bản thân như thế này, nên cảm giác cực kỳ khó chịu.
Trong khi đó, Từ Lê Na vui vẻ đón nhận từng thìa, nhưng mới ăn được vài thìa thì Lăng Thanh đã ngừng bón.
"Anh chợt nhớ ra công ty còn có việc quan trọng cần giải quyết, nên bây giờ phải đi. Em ngoan ngoãn tự ăn đi ha, khi nào xong việc anh lại vào với em."
Vội vàng tìm cho mình cái lý do, và giao lại phần cháo vào tay Từ Lê Na, hắn đứng dậy cúi đầu chào ông bà Từ theo phép lịch sự, sau đó thẳng thừng quay lưng rời đi trước sự ngỡ ngàng, ngơ ngác của bà Từ và cô gái. Chỉ có Từ Dịch lập tức đi theo hắn ta.
"Lăng Thanh."
Người đàn ông trẻ vừa ra khỏi phòng bệnh, còn chưa đi được mấy bước chân đã nghe Từ Dịch gọi tên.
Thực tình hắn chả muốn quay lại tiếp chuyện, nhưng lúc này Từ Dịch đã đi tới trước mặt hắn.
"Bác có chuyện muốn nói với con."
"Nếu không phải chuyện quan trọng thì nói sau đi bác. Giờ con có việc gấp phải đi."
"Gấp gáp như vậy là để về nhà giữ chân cô ta sao?"
Lăng Thanh vừa bước tiếp hai bước, đã nghe thấy câu hỏi sắc lạnh của Từ Dịch vọng tới.
Và chỉ khi nhắc tới Mộc Ly Tâm thì hắn mới chịu nán lại, quay đầu nhìn Từ Dịch, điềm đạm trả lời:
"Bác đang quản thúc tôi thay con gái mình ư?"
"Lăng Thanh, thái độ của cậu là sao đây?"
"Chính bác mới là người khiến tôi phải tỏ thái độ như vậy đấy. Chuyện tôi nói, nhất định sẽ làm, bác không cần phải hỏi nhiều."
"Vậy cậu nói sau khi tiểu Na tỉnh lại sẽ tống cổ Mộc Ly Tâm ra khỏi nhà, đã làm được chưa?"
"Bác rảnh như vậy thì tự tới đó tìm hiểu đi. Còn nữa, chuyện tình cảm của tôi, tôi không thích người khác xen vào thế đâu."
"Tôi là ba, đương nhiên phải lo lắng cho hạnh phúc của con gái mình."
"Con gái bác không phải trẻ con ba tuổi."
Dứt khoát đáp trả xong, Lăng Thanh liền quay lưng rời đi.
Thái độ của hắn đã quá rõ, Từ Lê Na hay Từ gia, chính là miếng mỡ khổng lồ mà hắn đã chán ngán tới tận cổ họng.
Chuyện hắn muốn làm, chính là chờ Từ Lê Na xuất viện sẽ chính thức chia tay.
Nhìn hắn ung dung bỏ đi, Từ Dịch đành mang cơn tức giận trở về phòng bệnh gặp con gái.
"Ba, anh ấy đi thật rồi hả?"
Nghe thấy câu hỏi của Từ Lê Na, Từ Dịch chẳng vội trả lời, mà nhìn sang vợ mình, rồi nói:
"Em ra ngoài mua ít trái cây cho con đi, anh có chuyện riêng muốn nói với tiểu Na."
"Vâng!"
Bà Từ đặt lại bát cháo lên bàn, sau đó nhanh chóng ra khỏi phòng bệnh.
Lúc này, Từ Lê Na lại nóng lòng lên tiếng:
"Có chuyện gì mà trông ba không được vui vậy?"
"À mà khoan hãy nói chuyện đó đi. Ba kể con nghe xem cuộc sống của Mộc Ly Tâm bây giờ thế nào đã, chắc ở trong tù cũng chật vật lắm ha!"
Từ Lê Na rất hào khởi khi nhắc tới cô bạn thân của mình, nôn nóng muốn biết cô ấy hiện sống khổ sở thế nào. Nhưng Từ Dịch lại không được thoải mái như thế, ông nói:
"Con lầm rồi! Hai ba con ta đã đi sai một nước cờ cực kỳ quan trọng, thậm chí có thể thua cả ván cờ này."
Từ Lê Na lập tức cau mày:
"Ý ba là sao? Có gì thì nói thẳng đi chứ!"
Bấy giờ, Từ Dịch nghiêm mặt nhìn Từ Lê Na, sau một hồi mới trầm giọng hỏi:
"Con nhớ mục đích ban đầu trong kế hoạch của mình là gì chứ?"
Lúc này, cả hai cùng nhau hồi tưởng lại bữa tiệc tại Từ gia cách đây ba tháng trước.
-
****************
Trong buổi tiệc đêm hôm đó, sau khi nghe phong phanh được vài tin tức liên quan tới Lăng gia, Từ Dịch đã tìm Từ Lê Na để nói chuyện.
"Ba, con đang nói chuyện với anh Thanh mà, ba gọi con vào đây làm gì?"
"Cái con nha đầu ngốc này, đã sắp mất chồng tới nơi rồi mà vẫn còn bình thản thế à?"
Nghe ba mình nói xong, Từ Lê Na lập tức xuống sắc, chột dạ hỏi lại ngay:
"Ý ba là sao, con và Lăng Thanh vẫn đang rất tốt đẹp mà?"
"Ba không nói con và Lăng Thanh, nhưng vấn đề nằm ở chỗ gia đình nhà họ Lăng kia. Ba vừa nghe nói, bà nội của Lăng Thanh đã chọn Mộc Ly Tâm làm đối tượng thúc đẩy cô ta và Lăng Thanh tiến tới hôn nhân. Chẳng phải trước nay con vẫn không được lòng bà ấy sao, chưa kể tới mối quan hệ giữa bà ta và Mộc Ly Tâm lại tốt hơn, giờ để Mộc Ly Tâm biết chuyện này nữa thì kiểu gì vị trí Lăng thiếu phu nhân của con cũng bị ảnh hưởng."
"Ba lo xa quá rồi. Lăng Thanh yêu con như vậy, thì làm gì có chuyện để người khác thay thế con chứ."
"Con nên biết rằng, phép vua còn thua lệnh bà*, huống chi Lăng Thanh lại rất kính trọng bà nội nó, ba chỉ sợ cậu ta bị bà ấy làm lung lay ý định thôi."
Nghe Từ Dịch lý giải một hồi, Từ Lê Na cũng bị dao động. Nét mặt lộ rõ biểu cảm lo được lo mất.
"Vậy bây giờ con phải làm sao?"
Từ Dịch suy ngẫm một hồi, sau đó đảo mắt nhìn xung quanh thấy không có ai ở gần, rồi mới khẽ nói:
"Ba có kế này, nhưng chỉ sợ con không có gan thực hiện thôi."
"Kế gì thì ba cứ nói đi, để bảo toàn vị trí Lăng thiếu phu nhân, con chấp nhận đánh đổi tất cả."
Từ Dịch trầm mặc một hồi, rồi nói:
"Kế hoạch là thế này. Lát nữa con tới gặp Mộc Ly Tâm, đầu tiên hãy giả vờ trò chuyện thân mật, sau đó cố tình tạo ra tình huống làm sao để mọi người xung quanh nhận thấy chính cô ta đã đẩy con ngã cầu thang. Khi Lăng Thanh thấy con bị hại, nhất định sẽ nảy sinh căm ghét, nhà họ Lăng càng không muốn có một đứa con dâu xấu xa như cô ta. Chưa kể đến việc, Lăng Thanh sẽ tống cổ cô ta vào tù để trút giận cho con. Đợi đến khi cô ta vào tù, con lại diễn một vai bạn tốt, tha thứ hết lỗi lầm, rồi bảo lãnh cô ta thoát khỏi chốn lao tù. Từ đó trong mắt Lăng Thanh, hay người nhà họ Lăng, Từ Lê Na con sẽ là một cô gái nhân hậu, hiền lành."
Kế sách của Từ Dịch quả thực rất hay, nhưng nghĩ đến lăn xuống từng bậc cầu thang, Từ Lê Na vẫn hơi do dự.
"Nhưng liệu sau khi ngã con có an toàn không? Nhỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sao?"
"Cầu thang nhà mình thấp lại ngắn, lăn xuống vài bậc chắc sẽ không ảnh hưởng gì nghiêm trọng. Nhưng nếu con cảm thấy sợ thì chờ cơ hội khác, bày ra kế sách khác."
Từ Lê Na trầm ngâm suy nghĩ một hồi, cuối cùng vì quá nóng lòng nên đã gật đầu đồng ý.
"Chờ lâu, con sợ sẽ không còn cơ hội nữa. Nên cứ làm theo kế hoạch của ba đi."