Khí trời mỗi lúc lạnh hơn khi đêm khuya nhiệt độ càng xuống thấp.
Giữa thảm cỏ xanh rì, một đôi nam nữ vẫn đang nằm cạnh nhau. Khi cô gái mỏi mệt dần chìm vào giấc ngủ say thì người đàn ông ấy đã tỉnh dậy.
Thứ đầu tiên hắn nhìn thấy khi mở mắt ra là gương mặt hồn nhiên của Mộc Ly Tâm, khoảnh khắc này đối với hắn vừa yên bình lại còn tuyệt vời hơn cả ba năm bên cạnh Từ Lê Na.
"Nếu ngay từ đầu người đến bên tôi là em, thì có lẽ mọi chuyện giờ đã khác."
Tự nhủ trong lòng với đôi lời tiếc nuối. Sau đó, hắn đã mở khóa còng tay cho cả hai, rồi nhẹ nhàng bế cô đi vào nhà.
----------------
Đến khi Mộc Ly Tâm giật mình tỉnh dậy đã là 5 giờ sáng của ngày hôm sau. Bấy giờ, cô mới nhận ra bản thân đang nằm trên giường nệm mềm mại chứ không phải là bãi cỏ trong vườn vào đêm qua.
"Là anh ấy đưa mình về đây ư? Nhưng sao mình không biết gì hết vậy chứ! Chỉ ngủ thôi mà, có cần mê vậy không Mộc Ly Tâm?"
Tự càm ràm bất mãn với chính bản thân mình xong, cô nàng cũng lồm cồm đi xuống giường khi trời còn chưa sáng hẳn.
Không vì lời hứa tối qua thì cũng là vì trách nhiệm, nên vệ sinh cá nhân xong, Mộc Ly Tâm đã xuống bếp chuẩn bị bữa sáng cho ai đó.
Hôm nay cô làm bánh bao nhân thịt nên mất khá nhiều thời gian để chuẩn bị, nhưng vẫn vừa vặn kịp thời gian Lăng Thanh có mặt trong bếp.
Thật ra hắn không nghĩ Mộc Ly Tâm đã dậy, nhưng vào tới nơi hắn mới thấy dáng vẻ đảm đang nội trợ của người con gái ấy đang loay hoay bên gian bếp.
Bỗng dưng hắn lại bị say mê bởi hình ảnh này của cô. Ở thời buổi hiện đại này, để tìm được một cô gái giỏi giang, đoan trang như Mộc Ly Tâm thật không phải dễ dàng gì.
"Sáng nay ăn gì vậy? Hình như vẫn chưa chuẩn bị xong à?"
"Sắp xong rồi, anh ngồi vào bàn đi, rồi tôi mang qua ngay."
"Có cần tôi phụ một tay không?"
"Xong hết rồi thì phụ gì nữa chứ!"
"Đây, bánh bao nhân thịt. Một món điểm tâm mà anh thích nhất sau món há cảo."
Mộc Ly Tâm hôm nay rất vui vẻ, cô mang phần ăn của Lăng Thanh đặt lên bàn với nụ cười trên môi, thật lòng khiến hắn khó thể kiểm soát được nhịp đập con tim mình lúc này.
"Anh ăn đi, thử xem tay nghề của tôi có tiến bộ hơn không."
Lúc cả hai đối mặt, người đàn ông ấy vẫn nhìn cô không chớp mắt, rồi hắn lại đưa tay tới, giúp cô lau sạch miếng bột mì dính trên gò má nhỏ, sau đó mới ôn nhu hỏi:
"Sao cô biết tôi thích ăn bánh bao nhân thịt?"
"Ờ thì...thì hồi trước tôi nghe Từ Lê Na tình cờ kể qua thôi. Không ngờ lại có lúc phải tận dụng vào để làm anh vui lòng."
Thay vì nói cô từng nhờ Từ Lê Na tìm hiểu hắn thích ăn gì để mỗi ngày cô đều nấu cho hắn, thì Mộc Ly Tâm lại chọn cách nói dối.
Âu cũng là vì cô không muốn hắn nghi ngờ về mối tình đầu của cô là chính hắn mà thôi.
Chuyện gì đã qua rồi thì cứ cho nó qua. Huống chi cô càng không muốn biến bản thân mình thành kẻ thứ ba xen vào chuyện tình cảm của người khác.
Chờ Từ Lê Na tỉnh lại, cô chắc chắn sẽ rời đi.
"Anh mau ngồi xuống ăn sáng đi, tôi pha trà rồi mang qua ngay."
Nói xong, Mộc Ly Tâm liền nhanh chóng đi đến chỗ pha chế trong bếp. Cố tình né tránh ánh mắt ôn nhu của người đàn ông ấy.
Lăng Thanh cũng không biết làm gì hơn, hắn nhìn phần ăn trên bàn, rồi mới chịu ngồi xuống, từ tốn bắt đầu bữa ăn.
Mới nếm thử một miếng bánh đầu tiên, mùi hương quen thuộc lại ùa về, khiến hắn nhớ lại những món ăn ngày còn đi học hay được Từ Lê Na mang tới.
Phải chăng ngay từ trước, những món ăn đó đều do Mộc Ly Tâm chuẩn bị? Nhưng nếu là cô thì tại sao lại phải nhờ Từ Lê Na mang tới chứ?
Vừa ăn, hắn vừa chìm vào những nghi hoặc lớn lao.
Mộc Ly Tâm từng nói mối tình đầu của cô là một chàng trai học khối trên, nhưng vì nhút nhát mãi không dám tỏ tình, để rồi nhìn người ấy bày tỏ tình cảm với một người con gái khác.
Lẽ nào chàng trai đó là hắn sao?
Lúc này, Mộc Ly Tâm đã mang theo ly trà quay trở lại. Cô đặt tách trà lên bàn, rồi nói:
"Trà của anh đây! Thế nào, bữa sáng có vừa miệng không?"
Bấy giờ, Lăng Thanh bình tâm trở lại. Hắn nhìn cô, môi hơi cười nhẹ:
"Vừa miệng, cô nấu ăn rất ngon! Mùi vị rất giống những món ăn Na Na hay nấu cho tôi lúc còn đi học."
"Vậy sao!"
Mộc Ly Tâm miễn cưỡng cười, nhưng cô lại nhanh chóng tự nhiên hỏi tiếp:
"Thế sau này cô ấy có hay nấu cho anh ăn nữa không?"
"Không, từ sau khi tốt nghiệp xong, ai cũng bận rộn nên cô ấy không còn nấu nữa."
"Phụ nữ mà giỏi kiếm tiền thì mấy ai đảm đương tốt việc nhà được, anh cũng thông cảm đi."
"Cô ấy chỉ tiêu tiền chứ không kiếm tiền. Công việc của cô ấy là mua sắm và làm đẹp, du lịch xuyên Quốc gia chẳng hạn."
Mộc Ly Tâm vừa nói đỡ cho bạn mình một ải, thì chính người được cô an ủi lại thẳng thừng đưa ra màn đáp trả khiến cô cứng họng.
Cô cũng không ngờ, Từ Lê Na vậy mà lại sống cuộc sống tự do, buông thả như vậy.
"Mà thôi, đừng nhắc tới cô ấy nữa. Tôi hỏi cô, cô biết đan khăn quàng cổ chứ?"
"Đang là mùa hè, trời nắng đổ lửa, anh hỏi tôi biết đan khăn không làm gì? Đừng nói anh định quàng khăn trong cái thời tiết khắc nghiệt này nha?"
"Đó là chuyện của tôi, cô hỏi nhiều làm gì? Trả lời biết hay không biết là được rồi."
"Ờ thì tôi biết đan. Nhưng tay nghề không có khéo đâu."
"Tốt, trong ngày hôm nay đan cho tôi một cái."
"Này, anh có ổn không vậy? Đan một cái khăn quàng cổ mà anh làm như khâu lành cái áo bị đứt chỉ vậy, trong một ngày làm sao đan kịp? Huống chi còn chưa có dụng cụ nữa."
"Vậy thì khoảng bao lâu mới xong một cái?"
"Nếu có đủ dụng cụ thì ngắn nhất là một tuần, lâu nhất là một tháng."
"Gì mà lâu vậy?"
"Thì đồ thủ công mà, tôi càng không phải thợ giỏi thì sao thành thạo mà đan nhanh được."
"Được rồi, cố gắng xong trong một tuần cho tôi. Giờ ngồi xuống ăn sáng đi, lát nữa tôi đưa cô ra ngoài mua dụng cụ."
"Ngay hôm nay luôn hả? Có phải ngày mai tuyết đổ đầy trời đâu, anh làm gì mà gấp vậy?"
"Tôi nói rồi, cô không cần hỏi nhiều. Mau ngồi xuống!"
Vừa nói, Lăng Thanh vừa nắm tay Mộc Ly Tâm kéo cô ngồi xuống ghế, rồi hắn còn chia bánh bao của mình đưa cho cô ăn chung, chứ chả cần phải lấy phần khác ăn riêng.
Trạng thái hôm nay của hắn, thực tình khiến Mộc Ly Tâm bỡ ngỡ không đỡ được.
Thậm chí còn nghi ngờ vấn đề tâm lý của người đàn ông này mất rồi.
Cô vừa nhai bánh trong miệng, mắt thì nhìn hắn, nhưng lòng thì tự hỏi:
"Lăng Thanh, đừng nói anh bị bệnh đa nhân cách nha? Tôi bắt đầu sợ anh rồi đấy, huhu..."