Sau khi trở về phòng, Lăng Thanh lập tức lấy ra một chai rượu mạnh nhất trong tủ rồi nốc ừng ực vào người như thể đang thưởng thức một thứ nước ngọt thanh mát.
Hắn không rõ tại sao bản thân lại tức giận khi biết Mộc Ly Tâm bỏ trốn, khi hôn cô lại bị từ chối, mắng chửi và xua đuổi như kẻ thần kinh. Hắn càng điên hơn khi không thể ổn định cảm xúc và suy nghĩ mọi chuyện một cách thấu đáo nhất.
Phải chăng là vì hắn đã thầm yêu người con gái ấy? Lửa hận giờ đã khỏa lắp bởi một ngọt lửa tình đang mon men bừng cháy?
"Mộc Ly Tâm, tại sao cô cứ phải chống đối tôi cơ chứ? Tại sao cô luôn xuất hiện trong đầu tôi? TẠI SAO..."
*Xoảng.
Lăng Thanh như một con thú hoang dã đang bị đả kích, hắn hét lên như sư tử, và thô lỗ đến mức đập nát chai rượu trong tay mới khiến bản thân bình tĩnh hơn.
Ngồi xuống giường ngủ, hắn ôm đầu rồi bỗng dưng bật khóc như một đứa trẻ đang nhớ mẹ.
24 năm qua, hắn chưa bao giờ nghĩ đến hai từ giá như. Nhưng ngày hôm nay, lần đầu tiên hắn thầm thốt lên hai từ giá như trong lòng.
Giá như 19 năm trước mẹ hắn không bỏ hắn đi đến một thế giới xa xôi khác. Có mẹ bên cạnh, gia đình trọn vẹn viên mãn, thì ba hắn cũng không đưa thêm một người phụ nữ khác về nhà thay thế vị trí của mẹ hắn. Giá như có mẹ ở bên, thì hắn đã không thiếu thốn tình cảm và biết thế nào là cảm xúc lúc yêu thương thật lòng một người.
Bao năm qua, thật ra hắn vẫn luôn là một kẻ hời hợt với tất cả. Vậy cho nên, yêu Từ Lê Na gần ba năm, hắn chưa từng đề cập đến chuyện hôn nhân, chưa từng biết ghen. Ngày đó tỏ tình giữa trường cũng chỉ là một phút ngẫu hứng.
18 tuổi đầu đời, hắn làm sao hiểu rõ thế nào là yêu một người, trong khi bản thân từ năm 5 tuổi đã mất đi tình thương của ba mẹ, dù có bà nội chăm lo, dỗ dành, nhưng làm sao có thể bù đắp.
Để tâm trí chìm vào một phút yếu đuối, rơi vào khoảng lặng nhớ nhung người mẹ quá cố. Và rồi, hắn cũng lau khô giọt lệ trên mi.
Lúc này, với men rượu trong người, hắn lại tìm sang phòng của Mộc Ly Tâm.
*Cạch.
Nhà là của hắn dĩ nhiên hắn không cần phải xin phép bất cứ ai trước khi bước vào một căn phòng nào đó, huống chi đây lại là nơi hắn muốn vào nhất.
Nhưng bước vào rồi hắn mới biết bên trong hóa ra không có người mình muốn tìm.
Hắn lại loạng choạng bước ra ngoài, với đôi mắt đỏ au vì say rượu lẫn vì khóc, hắn tìm đường xuống phòng khách. Vừa gặp quản gia Lâm, hắn đã túm cổ áo, rồi phả hơi thở nồng nặc mùi rượu vào mặt đối phương khi phát ra câu hỏi:
"Mộc Ly Tâm đâu rồi?"
"Dạ, cô ấy đang trong nhà rau phụ A Liên bắt sâu."
"Mấy giờ rồi?"
"Dạ, hơn 8 giờ!"
Hỏi xong, Lăng Thanh liền đẩy quản gia Lâm ra, rồi quay người tiến thẳng ra nhà kính.
Lúc này, Mộc Ly Tâm vẫn đang vui vẻ trò chuyện cùng A Liên, thì cô gái nhỏ ấy nhìn thấy sự xuất hiện của Lăng Thanh đang tiến về phía hai người họ.
"Thiếu...thiếu gia..?"
Nghe thấy giọng nói bất ổn của A Liên, Mộc Ly Tâm cũng hướng mắt nhìn theo, thì ngay sau đó cô đã bị người đàn ông đó nắm tay, kéo xồng xộc ra ngoài.
"Lăng Thanh, anh lại quậy cái gì nữa chứ?"
Ra tới bên ngoài, cạnh căn nhà kho nơi cô ở, Mộc Ly Tâm mới giằng tay ra khỏi tay hắn ta, bất mãn kèm bực bội chất vấn đối phương.
Rồi người đàn ông ấy cũng quay lại nhìn cô. Hắn chỉ nhìn vậy thôi chứ không nói gì cả, mà lại dùng hành động để đáp trả.
Hắn đưa tay nắm lấy cổ của Mộc Ly Tâm, dùng lực kéo cô về phía mình, sau đó đưa tay ra sau gáy, giữ chặt đầu của cô để hắn có thể cưỡng đoạt đôi môi non mềm luôn phát ra những câu nói khiến hắn mất đi bình tĩnh.
Bao lần bị cưỡng hôn, chưa có lần nào dễ chịu đối với cô, vì hắn hôn rất mạnh bạo, cứ như muốn nuốt chửng môi cô, chiếm đoạt làm vật riêng để có thể day dưa không dứt.
Nhưng lần này, hắn hôn cô chưa được mấy giây thì đã bị Mộc Ly Tâm dùng hết sức lực đẩy hắn ra khỏi.
*Chát.
Một nụ hôn cưỡng chế, đổi lại cái tát đau rát nơi gò má trái của người đàn ông. Thế mà hắn lại bật cười như kẻ thật sự mất đi lý trí.
Qua vài giây, hắn lại giương đôi mắt đượm buồn như một kẻ đáng thương đang tỏ ra thanh cao nhìn cô, rồi trầm giọng hỏi một câu:
"Cô không thể ngoan ngoãn một lần không chống đối tôi được sao?"
"Nếu anh làm đúng, chẳng ai chống đối anh hết."
"Vậy như thế nào mới là đúng? Trả tự do cho cô sao?"
"Hưh...Khi nào Từ Lê Na chưa tỉnh lại thì cô đừng mơ rời khỏi tôi. Hợp đồng chưa kết thúc, Mộc Ly Tâm cô vẫn là tình nhân của tôi, rõ chưa hả?"
Nhìn hắn nhếch môi cười, rồi thốt ra những câu nói ngông cuồng, Mộc Ly Tâm càng thêm chán ghét.
Cô không muốn tiếp tục đôi co vô ích với hắn, nên đã quay lưng, nhưng chân còn chưa bước thì cánh tay đã bị người đàn ông ấy giữ lấy. Hắn kéo cô ngã vào cơ thể của hắn, ngang ngược đưa tay qua eo thon rồi ôm lấy thật chặt.
"Đừng có cái thói im lặng rồi bỏ đi như thế!"
"Tôi không muốn nói chuyện vô ích với anh."
"Vậy thì không cần phải nói. Ngoan ngoãn ngồi đây với tôi là được."
"Lâm Dân Tiêu, mang còng và rượu ra đây."
"Còng? Là còng gì chứ?"
Nghe thấy câu hỏi toát nên vẻ lo âu của Mộc Ly Tâm, Lăng Thanh hắn liền nhoẻn miệng cười quỷ dị, tà mị nhìn cô, rồi thản nhiên trả lời:
"Là còng số 8."
"Khi không anh mang cái đó ra đây làm gì? Anh muốn..."
"Thiếu gia, còng và rượu đã có."
Mộc Ly Tâm còn chưa kip nói xong thì quản gia Lâm đã mang những thứ hắn yêu cầu ra tới.
Nhìn vật mình muốn với đôi mắt hài lòng, một tay hắn lấy chiếc còng trên khay, một tay nắm tay Mộc Ly Tâm giơ lên.
Lúc này, hắn không cần trả lời thì cô cũng biết rõ đáp án.
"Không, anh đừng có làm chuyện điên rồ đó. Buông tôi ra..."
*Lạch cạch...
Mộc Ly Tâm vừa sửng sốt nói dứt câu, thì chiếc còng đã bị khóa vào hai cổ tay của hắn và cô. Hy vọng và chống cự của cô đều coi như vô ích.
Hắn lấy tiếp chai rượu, rồi ra hiệu cho quản gia Lâm lui xuống. Sau đó, mới nhìn sang cô gái mặt đầy vạch đen bên cạnh, ôn hòa đưa ra trao đổi:
"Ngoan ngoãn ngồi đây với tôi. Khi nào rượu hết thì cô được phép rời đi."
"Chắc tôi còn cách để từ chối với anh."
Hậm hực nói xong, Mộc Ly Tâm đã ngồi bệch xuống thảm cỏ nhân tạo xanh rì dưới chân mình.
Bấy giờ, trên môi người đàn ông chỉ hiện ra nụ cười nhẹ nhàng, rồi nhanh chóng ngồi bên cạnh cô ấy.
Hắn đưa chai rượu đến trước mặt cô, rồi nói:
"Mở nắp!"
Mộc Ly Tâm ngoan ngoãn mở nắp. Sau đó là số rượu trong chai lần lượt được nạp vào người Lăng Thanh.