Yêu Thầy... Có Được Không???

Yêu Thầy... Có Được Không??? - Chương 15




Cô cũng đã chuyển đồ đạc sang nhà anh, hôm nay chính là ngày bố mẹ cô bay.



Sân bay A



-Bố mẹ đi cẩn thận.. -Cô ôm thật chặt mẹ mình, mắt phiếm hồng.



-Cảm ơn con. Ở nhà ngoan, nghe lời anh Sơn, cố gắng học tốt. Bây giờ có điện thoại máy tính, cứ gọi FaceTime cho bố mẹ. -Mẹ cô vỗ lưng cô dặn dò. Cả mấy ngày trước mẹ cô đều qua phòng cô ngủ, dặn hết chuyện nọ đến chuyện kia. Hại bố cô ngủ 1 mình cô đơn muốn chết... Đàn bà đúng là nói lắm.



-Bố mẹ giữ gìn sức khỏe.-Cô vẫn ôm mẹ cô như vậy, vùi đầu vào vai mẹ, cố tận hưởng cảm giác có mẹ ở bên. Anh và ông thì đang đứng nói chuyện bên cạnh, chứng kiến cảnh mẹ con mùi mẫn như vậy Ko khỏi ghen tị..



-Bố thì sao?-Ông nhướn mày.



-Bố đẹp trai phải giữ gìn sức khỏe, thường xuyên về chơi với con. Nhớ mua nhiều quà cho con.-Cô chạy sang ôm bố, cười tít mắt.



-Ừm, ở đây nhớ giữ gìn sức khỏe, học hành ngoan ngoãn. Bố sẽ thường xuyên về đây, bao giờ nghỉ hè sẽ dắt con sang bên đó chơi.



-Vâng.-Cô gật đầu



"Chuyến bay X sẽ khởi hành vào lúc..."



-Thôii bố mẹ đi đây.



-Thầy cô đi thượng lộ bình an.-Anh đến cuối mới mở miệng ra chúc thầy mình 1 câu.



-cảm ơn em, nhớ chăm sóc bản thân, chiếu cố con bé hộ thầy. Thầy đi nhé, bố đi đây..-Ông dặn dò anh 1 chút rồi kéo va li cùng vợ mình đi. Anh và cô sau khi đó thì đi ăn rồi đi vào trung tâm thương mại mua đồ ăn để nấu bữa tối.



Mọi việc diễn ra bình thường, cô cũng quen ở nhà anh rồi nên Ko có vấn đề gì cả. Chỉ là buồn vì phải xa bố mẹ..



Mai là chủ nhật nên ăn tối xong, cô cùng anh xem TV rồi mới đi ngủ. Ngồi cạnh anh, tim cô đập thình thịch thình thịch...



-Thầy.. có thích quà hôm bữa em tặng Ko?-Cô thì thầm



-Cũng được. Nhưng lần sau Ko được đi làm thêm để kiếm tiền mua quà nữa.. tôi còn tưởng em Ko bao giờ nhắc đến hộp quà đấy.-Anh khẽ mím môi.



-Thầy thích là tốt rồi.-Cô cười tươi.



-Ừ. Xa bố mẹ có nhớ đến nỗi Ko ngủ được Ko?-Chuyển chủ đề a~



-Em Ko biết nữa..-Cô đúng là chưa thể thích ứng với việc Ko có bố mẹ ở cạnh. Nhưng dù sao cô cũng có anh ở bên..



-Tối sang phòng tôi mà ngủ, nếu em cần người ngủ chung. Ko thì cứ đi ngủ đi. Mai em có muốn đi chơi đâu Ko?



-Xem phim.-Cô nhanh chóng trả lời.



-Xem lịch chiếu đi, rạp nào?-Cô bấm bấm điện thoại 1 lúc..




-Rạp CGV đi thầy. Có nhiều giờ lắm.. thầy chọn đi..-Cô đưa điện thoại cho anh.



-20h15 nhé. Mai tôi phải đến công ti họp chút, chắc tầm đấy mới về được. Đến giờ thì cứ xuống nhà đợi, tôi sẽ về đón.-Anh đứng dậy, vỗ đầu cô 1 cái.



-Em xem TV nữa thì xem đi. Tôi đi làm việc chút, cần gì cứ gọi tôi.-Nói rồi đi vào phòng. Cô tắt TV, tắt đèn, đi vào phòng, nhắn tin với Nhi. Cô hẹn nó sáng mai đi chơi, nhỏ đã đồng ý. Chỉ cần xin phép anh thôii..



"Cộc..cộc"



-Cứ vào đi.-Anh nói vọng ra.



-Em cứ mở cửa vào, Ko cần gõ cửa. Sao? Có chuyện gì??-Tay anh lướt trên bàn phím laptop.



-Thầy ơi.. mai cho em đi chơi với Nhi.



-Ừm. 2 đứa đi đâu?-Hôm nay anh dễ tính đến lạ, cô hơi ngạc nhiên về điều này.



-Em vào trung tâm thương mại đi vòng vòng, ăn uống rồi về nhà thôii ạ.-Anh gật đầu.



-Có tiền chưa?



-Dạ...




-Em cần khoảng bao nhiêu?



-Em chắc Ko mua gì nhiều đâu ạ, chỉ đi xem đồ thôii...



-Đây.. Thẻ tín dụng này cho em mượn, mua quần áo hay đồ gia dụng. Bố em có dặn tôi cứ chi tiền cho em, hàng tháng bố em sẽ gửi tiền vào tài khoản tôi. Em cứ tiêu nhưng đừng phung phí quá, giữ hoá đơn về đưa tôi xem em mua những gì...-Anh nghĩ quản như vậy hơi chặt quá, nhưng phải quản chặt, tiền thì anh và bố cô đều Ko thiếu. Quan trọng là anh sợ cô sẽ coi tiền như cỏ rác.



-Vâng..-Cô gật đầu.



-Ừ.. Tôi sẽ gọi tài xế đưa đón em, đi ra khỏi trung tâm thương mại báo tôi 1 tiếng.



-Vâng.



-Ừ... Tối mai... em hâm lại đồ trong tủ lạnh ăn, tôi nấu thừa hơi nhiều.-Anh tiếp tục đánh máy.



-Vâng.. Thầy có ăn tối Ko ạ?



-Tôi Ko ăn, em cứ ăn đi. -Cô gật gật đầu.



-Khoảng thời gian này tôi bận chút, em chịu khó ở 1 mình. Hết bận tôi sẽ ở nhà thường xuyên hơn.



-Vâng. Thầy ơi...-Cô ngập ngừng mãi chưa nói được




-Hửm?-Anh ngẩng đầu lên.



-Cho em ngủ cùng thầy 1 tối thôi, duy nhất hôm nay thôii. Em... sợ...



-Ừ. Tối cứ sang đây mà ngủ, em ko ngủ được,còn nhớ bố mẹ. Nếu em Ko ngủ 1 mình được thì sang đây, giường tôi cũng rộng..



-Em cảm ơn..-Cô ngượng chín mặt, tại vì cô sợ bóng tối với cả cô quen có hơi ấm bên cạnh lúc ngủ nên nhất thời Ko quen. Nói là có phòng riêng chứ nửa đêm cô lại mò sang phòng bố mẹ chui vào giữa 2 người nằm.. Mấy hôm bị gửi ở nhà anh nằm 1 mình mà ngủ Ko bao giờ ngon, sợ ma thấy mồ..



Tối đó, cô ngủ rất ngon nhờ hơi thở ấm áp của anh bên cạnh, anh lại Ko ngủ được bởi cô cứ ôm xong gác lên anh, vặn vẹo người, gần sáng anh phải mò sang phòng cô ngủ. Cô lúc đấy ngủ say như chết, chả biết gì cả.



Sáng hôm sau, cô dậy, đi chơi với Nhi. Đi lòng vòng lòng vòng quang trung tâm thương mại, mua vài bộ quần áo cho mình rồi cô thấy 1 cái áo sơ mi xám rất hợp với anh nên liền mua cho anh. Sau đó 2 người ăn pizza rồi đi mua thêm 1 chút đồ, cô cũng tiêu kha khá rồi mới về nhà. Cơm nước xong, cô xuống nhà đợi anh, trời bắt đầu mưa, cô cứ đứng đó, đứng nhờ vào mái che ở Circle K, nhưng Ko tránh khỏi bị ướt. Anh làm gì mà lâu vậy? Cô xem đồng hồ đeo tay rồi lại xem đồng hồ, điện thoại cô thì sắp hết pin, gọi cho anh mấy cuộc thì sập nguồn. Cô cứ đứng đợi, đã 20h15 rồi... Thế là hết, khỏi xem.



Vì vài lí do mà anh ra khỏi phòng họp muộn, nhìn vào máy có cuộc gọi nhỡ, gọi lại cho cô thì thấy thuê bao. Lái xe cấp tốc về nhà, vừa về đến nơi thấy cô vẫn đứng dưới trời mưa, thầm mắng cô ngốc. Chạy xe ra chỗ cô đứng rồi bấm còi "Bíp,bíp". Cô thấy vậy mới lật đật chạy vào xe, vừa lên xe đã thấy bộ mặt Ko hài lòng của anh.



-Xin lỗi, tôi họp về muộn, hay để hôm khác xem phim, bây giờ tôi đưa em đi ăn khuya. Có chịu Ko?-Anh tập trung lái xe, cô thì thỉnh thoảng lại liếc sang anh.



-Vâng.-Mắt cô rơm rớm nước mắt từ lúc nãy chắc vì chờ lâu, anh quay sang mới để ý.



-Em ngốc lắm. Trời mưa thì lên nhà chứ sao lại đúng cửa Circle K? Mưa hắt hết vào rồi em mặc phong phanh thế kia, ốm thì em chết với tôi.-Anh cảnh báo.



-Em.. xin lỗi.-Anh gật đầu, rồi 2 người cứ thế đi ăn rồi đi về.



Anh cũng Ko muốn tính toán vụ này với cô, cho ốm 1 lần cho nhớ. Anh Ko phạt gì cả.



Tối đó, anh xem hoá đơn của cô đưa, Ko có gì đặc biệt cả. Chỉ có sao lại có sơ mi nam ở đây nhỉ? 1 lúc sau thấy cô mở cửa đi vào với chiếc túi bên trong là áo sơ mi.



-Em thấy nó giảm giá nên tiện thể mua cho thầy.-Cô đặt chiếc túi lên bàn làm việc của anh, lấy cái cớ để biện minh.



-Ừm, lần sau Ko phải mua đồ cho tôi.-Anh lấy chiếc áo ra, nhìn size.



-Sao em biết size tôi mặc?-Anh nheo mắt nhìn cô.



-A... tại.. em mua bừa ấy mà.



-Thôii, dù sao cũng cảm ơn em. Lần sau Ko được nói dối nữa, lần này tha, còn nói dối là phạt nặng.-Cô cũng đủ Thông minh để hiểu anh bảo nói dối chỗ nào. Anh thầm mắng cô ngu ngốc, nộp hoá đơn cho anh rồi còn dám bịa chuyện là giảm giá.



-Em học bài xong chưa đó?-Đột nhiên anh hỏi, cô cũng nhớ ra chuyện này.



-Chưa..



-Lấy sách vở sang đây học, chừng nào chưa xong thì chưa được đi ngủ. Mai tôi kiểm tra thấy em thiếu bài nào là ăn đòn.-Anh mở laptop ra bắt đầu làm việc.



-Hic... Ân.-Cô gật đầu, chạy vội về phòng lấy sách vở. Trong buổi đêm hôm đấy trong phòng anh cứ chốc chốc lại vang lên tiếng anh mắng cô và cô bị cốc đầu. Mãi đến 12h30 mới được đi ngủ, cô vừa lên giường là ngủ say như chết....