Triệu Mộng Điềm không thể khống chế được địa điểm bản thân xuất hiện trong giấc mơ, giống như trò chơi thực tế ảo chuyển cảnh nhanh vậy.
Khi cô mở mắt ra đã phát hiện bản thân ngồi trong lớp học, chuông tan tiết vang lên không ngừng bên tai. Mọi người xung quanh đang bàn tán chuyện gì đó, thậm chí có vài người nhìn cô bằng ánh mắt ái muội. Triệu Mộng Điềm nghi hoặc nghiêng đầu, vừa vặn nhìn thấy cách đó không xa thân ảnh cao lớn dựa vào cửa lớp. Gương mặt lãnh đạm lạnh lẽo khiến bầu không khí giảm xuống đáng kể.
Trong lòng cô lộp bộp một tiếng, xong rồi, tổ tông kia lại nóng nảy.
Tuy rằng anh thường xuyên nóng nảy, lớn tiếng với cô. Nhưng mỗi lần thấy anh tức giận cô vẫn không khỏi khẩn trương, lo lắng thấp thỏm không biết cư xử thế nào mới đúng.
Ánh mắt anh lạnh lùng nhìn cô, Triệu Mộng Điềm bất an chầm chậm đi đến bên cạnh anh, “Tần Dạ …” Cô ngọt ngào gọi anh một tiếng, giọng nói mang chút lấy lòng.
Còn chưa đợi cô tới gần, anh đã không chút lưu tình xoay người đi khiến cô vội vàng muốn chết. Triệu Mộng Điềm nhanh chóng đuổi theo, nắm lấy tay anh: “Tần Dạ, anh nghe em nói.”
Bàn tay nhỏ bé bị anh mạnh mẽ đẩy ra, cô biết đây là dấu hiệu anh tức giận tới cực điểm. Cô dai dẳng nắm lấy tay anh không buông, “Anh đứng lại, nghe em nói …”
Tần Dạ hừ một tiếng, dừng bước chân lại nhưng không quay đầu nhìn cô. Thanh âm ngập tràn sự khổ sở cùng chua xót: “Triệu Mộng Điềm, tôi là gì của em?”
“Anh là người em yêu nhất.”
“Em đối đãi như vậy với người em yêu nhất? Muốn xuất hiện thì xuất hiện, muốn biến mất thì biến mất? Một chút tin tức đều không có, tôi tìm em tới phát điên …” Anh quay đầu lại, ánh mắt thâm sâu kia ngập tràn bi thương, u buồn.
Nhìn bộ dạng này của anh, tâm can Triệu Mộng Điềm như bị xé rách. Cô lại không biết nên giải thích thế nào.
“Em không có cố ý.” Cô thút thít đáp, nước mặt chầm chậm rơi xuống gò má, bờ vai nhỏ vì vậy mà run run: “Em … em không biết, cũng không thể giải thích cho anh. Nhưng em không có cố ý làm vậy.”
Giấc mơ quá mức chân thực khiến cô không cầm lòng nổi hãm sâu vào đó. Đều do cô quá cảm tính, biết rõ là mộng mà trầm mê không thoát. Mọi cử chỉ của anh trong mộng cô đều để ý. Anh vui cô cũng vui vẻ mà anh buồn bã cô liền đau lòng. Tần Dạ làm trái tim Triệu Mộng Điềm rung động khiến cô vừa muốn chạy trốn lại vừa luyến tiếc.
“Tôi không muốn nghe em nói thế này nữa.”
“Chuyện này rất vô lí, anh chắc chắn không tin.” Triệu Mộng Điềm lắc đầu, “Anh đừng như vậy, em rất sợ.” Anh giận giữ, cô sợ. Anh lạnh lùng như vậy cô càng sợ.
Tần Dạ nở nụ cười tự giễu, “Em căn bản không thích tôi cho nên tùy tiện lấy một lý do lừa gạt tôi cũng không muốn sao?”
Lời nói này của anh khiến cô càng ủy khuất hơn, nước mắt không ngừng tuôn rời giống như vòi nước chưa khóa van mãi mãi không dừng lại. Tần Dạ vốn không muốn để ý tới cô gái nhỏ, cô vô tâm như vậy anh đây không cần. Nhưng nhìn cô khóc thương tâm như thế, anh không có biện pháp ép cô ngừng lại cũng không nhịn được dỗ dành.
“Đừng khóc. Anh sẽ đau lòng.” Tần Dạ thở dài “Là anh quá vô dụng nhìn em khóc anh liền đầu hàng.”
Anh duỗi tay ôm cô vào trong ngực, “Lần sau trước khi em biến mất nói với anh một tiếng được không?”
Chính cô cũng không biết bản thân khi nào tỉnh dậy, Triệu Mộng Điềm đau lòng không dám đáp.
“Hửm?”
Đôi tay anh dần siết chặt eo cô, tựa như muốn khảm cô vào trong lồng ngực kiên cố.
“Em …” Triệu Mộng Điềm bất đắc dĩ mở miệng, “Em không thể hứa hẹn vì chính em cũng không có biện pháp biết khi nào mình biến mất.”
Anh trầm mặc ôm cô, qua một lâu sau mới buông tay, có chút chán nản: “Đi ăn cơm thôi.”
Triệu Mộng Điềm gật gật đầu nhỏ, hai người cứ vậy ăn cơm trong im lặng. Sau đó lại đi trên con đường trở về trường học. Có lẽ trong lòng Tần Dạ vẫn còn khó chịu, anh nắm chặt tay cô kéo đi. Triệu Mộng Điềm biết anh tức giận không dám nói lời nào, sợ tâm tình anh xấu hơn.
Đi được một lúc, anh mới dưng lại rũ mắt nhìn cô gái nhỏ lấm tấm mồ hôi, hơi thở hỗn loạn. Cổ tay trắng mịn lộ ra dấu vết hồng hồng, mọi tức giận của anh dường như biến mất, đau lòng nói: “Tại sao không nói cho anh, em còn đau không?”
Triệu Mộng Điềm lắc đầu, đưa tay lên trước mặt anh: “Anh thổi sẽ hết đau.”
“Ngốc nghếch.” Mặc dù Tần Dạ chê cô nhưng vẫn nghe lời thổi nhẹ vài lần rồi vuốt ve cổ tay, “Lần sau nếu đau phải nói cho anh.”
“Em biết rồi.” Triệu Mộng Điềm ngoan ngoãn gật đầu.
Anh thấy vậy liền lấy một vật nhỏ trong túi quần ra, nói với cô: “Mỗi lần nhớ tới em, anh đều nhờ nó mà vượt qua.” Anh nhéo nhéo bụng thỏ ba lần, thỏ con trong tay liền phát ra âm thanh làm nũng: Tần Dạ, em yêu anh.
“Tần Dạ!” Cô chủ động kiễng chân, nhắm mắt hôn anh: “Em thật sự thích anh.”
“Anh cũng yêu em.” Tần Dạ đảo khách thành chủ, mãnh liệt đáp lại.
Nhiệt huyết tuổi trẻ là thứ mãnh liệt nhất, hai người ôm hôn một hồi cuối cùng không biết thế nào Triệu Mộng Điềm bị anh dắt tới khách sạn lăn lộn.
Anh hung hăng va chạm, đem côn thịt từng chút cắm vào thân thể cô thiếu chút nữa khiến thân thể Triệu Mộng Điềm bay đi mất.
“A … anh đừng quá nha.” Cô nắm lấy ga giường, hưởng thụ khoái cảm đang đến. Hoa huyệt mỗi lần bị anh tiến vào đều co chặt, hút lấy côn thịt không cho nó đi ra. Dâm thủy ngày một nhiều hơn, không ngừng chảy ra ướt đẫm ga giường mà anh vẫn tiếp tục làm cô.
“Tần Dạ, anh chậm một chút. Xin anh đấy, em chịu không nổi.” Âm thanh yêu kiều phát ra đứt đoạn.
“Huyệt nhỏ thành thực hơn em, nó đem anh kẹp chặt tới vậy cơ mà. Bảo bối nói xem, có phải em trời sinh dâm đãng.” Khóe miệng anh nhếch lên tà mị, ngậm lấy bầu ngực cắn xuống. Nảy sinh chút ác ý mà đem toàn bộ côn thịt đi vào hoàn toàn không để lại chút khe hở: “Tiểu dâm đãng, em mà dám lẳng lơ với người khác. Anh sẽ làm chết em.”
“Không có, em chỉ làm với mình anh.” Đầu ngực bị anh cắn có chút đau, cô cầu xin: “Đừng như vậy, em chỉ là tiểu yêu tinh đối với mình anh.”
“Vậy về sau em còn dám biến mất?” Tần Dạ chậm rãi đem thứ to lớn kia rút ra không cắm vào nữa mà chỉ cọ xát đầu quy ở phía ngoài.
“Không … Không dám!” Triệu Mộng Điểm cảm thấy phía dưới không được anh lấp đầy nữa dẫn đến khó chịu không ngừng.
“Còn dám trốn anh?” Đầu quy tiếp tục cạ quanh hoa môi tựa như muốn tra tấn cô không chịu tiến vào.