Mạc Lâm Kiêu bị cô chọc tức đến mức gân xanh nổi hết cả lên, nhanh chóng ném lại áo khoác lên người cô. Bất đắc dĩ nói: “Được rồi mà, không trêu cô nữa. Cô ngoan ngoãn khoác áo vào đi. Thật là, đùa một chút cũng không được."
Mẹ nó chứ? Đùa như vậy có vui không hả? Chắc anh là người duy nhất thấy vui đấy.
Nghe Mạc Lâm Kiêu nói vậy, Lâm Khiết Vy mới ngoan ngoãn quần chặt áo khoác của anh, quay trở lại chỗ ngồi của mình. Áo của anh rất lớn hoàn toàn có thể che kín thân hình nhỏ nhắn của cô. Trong chiếc áo của anh, cô không khác gì một đứa trẻ con lấy trộm áo của người lớn mặc cả. Cộng thêm khuôn mặt phúng phính nhỏ nhắn của cô thì trông tổng thể lại càng đáng yêu hơn.
Mạc Lâm Kiêu cầm ly nước trên bàn lên, một hơi uống cạn. Ban nãy anh ôm thân thể nhỏ nhắn của cô trong lòng, lại còn tranh thủ chiếm chút tiện nghi thành ra bây giờ cả người cũng nóng hừng hực lên. "Thế rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với cái váy." Ngừng lại một chút, anh âm trầm nhìn thoáng qua đám sợi tơ trên mặt đất, trầm ngâm suy nghĩ.
"Tôi cũng không biết nữa. Đây là lần đầu tôi mặc nó, tôi cũng không nghĩ là nó lại..." Vừa nói tới đây, trong đầu cô đột nhiên lóe lên một suy nghĩ. Lâm Khiết Vy lập tức im bặt, ánh mắt xẹt qua một tia tức giận.
Mạc Lâm Kiêu nhạy bén mà bắt được thần sắc của cô, hỏi: “Nghĩ tới vấn đề ở chỗ nào rồi phải không? Có người gài bẫy cô à?"
Lâm Khiết Vy chớp mắt, bất đắc dĩ nhìn Mạc Lâm Kiêu: "Anh đoán chuẩn đấy. Đúng là bị người ta gài bẫy rồi."
"Là ai?"
"Nếu tôi đoán không nhầm thì chắc là cô chị họ tốt kia của tôi, Lâm Thúy Lan. Cái váy này là cô ta nhất quyết phải đưa cho tôi, còn nói đến tối thứ bảy tôi nhất định phải mặc nó để làm phù dâu trong lễ đính hôn của cô ta."
Mạc Lâm Kiêu nghĩ một chút thì lập tức hiểu được đầu đuôi câu chuyện, nói: “Nếu cô mà mặc cái váy này tới đó thì trước tiên sẽ bị người thân trách cứ là không biết suy nghĩ, muốn nổi bật hơn nhân vật chính. Sau đó thì cô sẽ trở thành trò cười lớn nhất trong buổi lễ, cứ thế mà bị người khác nhìn thấy hết."
Lâm Khiết Vy hừ lạnh một tiếng. "Tôi thực sự không ngờ rằng Lâm Thúy Lan lại ác độc như thế
Mạc Lâm Kiêu thầm tưởng tượng một chút, nếu mà Lâm Khiết Vy thực sự mặc cái váy này tham gia lễ đính hôn, sau đó bị người ta nhìn thấy hết bộ dạng quyến rũ kia của cô thì lập tức một luồng lửa giận không biết từ đâu đột nhiên chui ra, bốc cháy ngùn ngụt khiến đôi mắt của Mạc Lâm Kiêu bất chợt hiện ra sự hung ác nhàn nhạt.
"Cô chị họ này của cô đúng là ác độc thật đấy. Cô cũng không thể cứ ngây thơ như thế được, về sau phải để ý nhiều hơn, suy nghĩ nhiều hơn, đề phòng nhiều hơn, nghe chưa? Hay là để tôi tìm người dạy cho cô ta một bài học nhé?"
Haiz, thôi, đừng, anh đừng có làm thế" Hai mắt Lâm Khiết Vy lóe sáng, hùng hồn nói: “Đây là đám phụ nữ bọn tôi đấu đá nhau, anh xen vào làm gì. Hơn nữa, đấu cùng với cô ta rất vui. Anh cũng đừng cướp lấy thú vui giải trí của tôi chứ. Nếu cần giúp thì tôi sẽ nói với anh, nếu không, anh tuyệt đối không được nhúng tay vào đấy nhé."
Rõ ràng là đang ngụy biện, rõ ràng là đang có suy nghĩ xấu xa thế mà đến miệng cô lại trở thành lý lẽ hùng hồn có thể đường đường chính chính mà nói ra như vậy. Lần đầu tiên Mạc Lâm Kiêu nổi lòng từ bi muốn giúp đỡ thế mà lại bị đối phương từ chối. Mặc dù cảm thấy hơi ngạc nhiên nhưng anh cũng vẫn rất thưởng thức bộ dạng này của Lâm Khiết Vy.
Những nghĩ lại thì anh cũng có chút mất mát. Cô nhất quyết không cho phép anh hỗ trợ cũng là một cách từ chối việc để anh thâm nhập sâu hơn vào đời tư của cô. Nếu là cái tên họ Hạ kia ngỏ lời muốn giúp thì có phải là cô sẽ vui vẻ đồng ý hay không?
Trong lòng gió bão rần rần nhưng ngoài mặt Mạc Lâm Kiêu vẫn không có gì thay đổi cả. Lâm Khiết Vy cũng không tốn hơi phí sức đi chú ý sắc mặt của anh làm gì, bởi vì anh là một người rất giỏi che giấu cảm xúc của bản thân, lúc nào cũng chưng ra dáng vẻ lù lù bất động. Nhìn cái gương mặt thanh tú của anh thì rõ, lúc nào cũng lạnh như băng, một bộ mặt thối như kiểu cả thế giới đều thiếu nợ anh vậy.
"Anh ngồi đây nhé. Tôi vào nhà vệ sinh thay đồ." Lâm Khiết Vy cầm bộ đồ ban nãy mới thay ra của mình lên, cuốn chặt áo khoác rồi đi vào phòng vệ sinh.
Mạc Lâm Kiêu nhìn theo bóng dáng của cô, trong đầu đột nhiên nổi lên một ý tưởng xấu xa. Không biết nếu cô mặc áo sơ mi của anh ở nhà thì sẽ có bộ dạng như thế nào nhỉ?
Còn Lâm Khiết Vy, ban nãy còn tỏ vẻ không thèm để bụng trước mặt Mạc Lâm Kiêu, bây giờ chỉ còn một mình trong nhà vệ sinh thì không nhịn được mà vừa thay đồ vừa rủa thầm:
"Lâm Thúy Lan, đồ đàn bà độc ác này, tâm địa quả thật như rắn rết! Nếu tôi thật sự là loại phụ nữ thích nổi bật thì bây giờ kế hoạch của cô đúng là thành công thật rồi. Tôi đã làm gì cô chứ, từ bé đến lớn cô đều nhằm vào tôi và em trai. Bề ngoài thì giả vờ làm chị gái tốt, sau lưng lại không ngừng ức hiếp chúng tôi. Cô muốn tên cặn bã Tạ Nguyên Thần kia, tôi cũng hai tay dâng lên cho cô rồi. Sao cô còn phải làm thế với tôi làm gì chứ?"
Sau khi thay quần áo xong xuôi, Lâm Khiết Vy nhìn chính mình trong gương tự hỏi: “Lâm Khiết Vy, mày còn muốn yên lặng chịu đựng để cô ta chà đạp ư? Nếu còn không làm chút gì đó, không đáp trả thì tao xem thường mày!"
Trong lúc cô chỉnh lại đầu tóc, đôi mắt to tròn đảo quanh, bắt đầu suy nghĩ mình nên trả thù lại như thế nào.
Bữa cơm này ăn cũng gần xong. Mạc Lâm Kiêu thì chẳng ăn được mấy, còn cô nàng Khiết Vy nào đó thì bởi vì không được ăn hải sản mà chuyển sang đánh bay chỗ thịt kia. Vào lúc hai người chuẩn bị ra về, Lâm Khiết Vy xoa xoa chiếc bụng nhỏ vì ăn no quá mà căng phồng lên, đột nhiên nhớ ra một việc vô cùng quan trọng.
Bữa cơm này là do cô trả! Nhưng cô thì làm gì có tiền chứ!
Lâm Khiết Vy gãi đầu gãi tai, càng đi càng chậm. Đến lúc Mạc Lâm Kiêu phát hiện ra người bên cạnh đã biến mất thì mới dừng lại, quay người giục cô: “Nhanh lên, đi thôi, cô tần ngần ở đó làm gì thế?"
Lâm Khiết Vy cau mày, cắn môi, chậm rãi đi đến trước mặt anh, mếu máo nhỏ giọng nói: “Tôi không đủ tiền..."
“Hả?" Mạc Lâm Kiêu giống như nghe không ra cô đang nói cái gì. Anh hơi khom người xuống ghé sát tai vào chăm chú lắng nghe: “Tiền gì cơ?"
Lâm Khiết Vy hít sâu một hơi nói: "Đã nói là bữa nay tôi mời cơm rồi mà. Nhưng tôi thực sự không nghĩ đến anh sẽ bao nguyên cả cái nhà hàng này. Bao hết tốn lắm, tận hơn một tỷ... Nhưng mà số tiền ấy vượt quá khả năng chi trả của tôi rồi."
Lúc này Mạc Lâm Kiêu mới hiểu ra ban nãy cô muốn nói gì, đột nhiên cảm thấy buồn cười nhưng vẫn ráng mà nuốt xuống. “Không phải cô lấy vòng ngọc từ thời Khang Hi của tôi bán đi hay sao? Thế mà lại bảo là không có tiền?",
“Ừm, bán được một tỷ tư, nộp viện phí hết hơn một tỷ, bây giờ chỉ còn khoảng hơn ba trăm triệu thôi à." Lâm Khiết Vy chớp chớp mắt, chột dạ nhìn Mạc Lâm Kiêu, lí nhí nói.
Mạc Lâm Kiêu suy nghĩ một chút rồi mới nghiêm túc mà nói với cô: “Cô đùa tôi à? Sao lại là một tỷ tư? Cái vòng đấy giá thấp nhất cũng phải cả trăm tỷ đấy."
"Gì cơ? Trăm tỷ?" Lâm Khiết Vy sững sờ trừng mắt, không dám tin nhìn Mạc Lâm Kiêu, sau đó lập tức hoảng đến phát khóc. “Thế thì phải làm sao đây, anh Kiêu, tôi thực sự rất xin lỗi, tôi không biết nó quý như thế, bảo sao anh lại tức giận như vậy, hóa ra giá trị của nó lại lớn như thế. Tôi bán đi với giá thấp như vậy, bây giờ chuộc lại có được không?"
Mạc Lâm Kiêu liếc mắt nhìn cô, giễu cợt: “"Cô bán với giá 1% cho người ta. Cô nghĩ người ta mua được giá hời thì cũng sẽ bán lại giá hời cho cô à?"
Lâm Khiết Vy cảm thấy đầu váng mắt hoa, chân mềm nhũn như muốn ngất ra tại đó, nhưng lại được Mạc Lâm Kiêu vững vàng đỡ lấy.
Mạc Lâm Kiêu cúi đầu thì thầm bên tại cô: “Thế nên mới nói, cô nợ tôi cả đời này trả không hết đâu."
Trong lòng Lâm Khiết Vy cũng thầm đồng ý. Mỗi tháng cô chỉ có mười mấy triệu tiền lương, một năm mới có hơn một trăm triệu, mười năm mới là hơn một tỷ, chắc cô phải mất một trăm năm mới có thể gom đủ một trăm tỷ.