Phương Thành cùng Ngôn Hi Lạc nhìn nhau, đã là mệnh lệnh của lão đại thì chắc chắn phải nghe theo, huống hồ, Sở Diên nổi tiếng là một ác bá thù dai nhớ lâu trong khu. Rất nhanh, hai người đã cầm tay cô bé lôi đến trước mặt Sở Diên. Cậu nhóc phủi phủi bụi trên quần áo, trên khuôn mặt tinh xảo đã hiện lên một nụ cười ác liệt:
“Tiểu Hiên, mang kéo lại đây.”
Chỉ thấy một đứa trẻ mang một chiếc kéo cắt giấy đến. Chiếc kéo không sắc, cũng không đủ để làm bọn trẻ bị thương được. Nhìn chiếc kéo trong tay Sở Diên, trong lòng Ngụy Hi Hòa dâng lên một dự cảm chẳng lành. Cô giãy giụa, vừa khóc vừa mếu:
“Thả tớ ra. Tớ muốn về nhà, muốn về nhà. Ông nội ơi, cứu con, cứu con....”
Thế nhưng, tiếng khóc của cô bé cũng không làm mủi lòng tiểu ma vương Sở Diên. Cậu bước đến, một nhát cắt phăng cái búi tóc của cô bé đi. Chẳng mấy chốc, từ một cô bé đáng yêu, xinh xắn mái tóc của bé lởm chởm, sợi dài sợi ngắn giống như chuột gặm vậy. Nhìn thấy mái tóc của mình bị cắt, cô bé càng khóc to hơn. Tiếng khóc như xé tan không khí nhộn nhịp của đại viện, lanh lảnh vang vọng khắp sân đại viện thu hút được sự chú ý của các bà, các dì giúp việc. Rất nhanh, đã có người đến giúp. Mấy giúp việc rất nhanh đã tách bọn trẻ ra, Ngôn phu nhân – mẹ của Ngôn Hi Lạc đứng ra quát lớn:
“Là ai, ai đã cắt tóc của Hi Hòa?”
Cả nhóm sợ hãi đồng loạt chỉ tay về phía đám người Sở Diên. Ngôn Hi Lạc và Phương Thành thấy vậy vội vàng phủ nhận:
“Không, không phải bọn con. Là lão đại,...à không là Sở Diên làm.”
Nhìn thấy mẹ Ngôn ở trong đám người, cậu chột dạ cúi gằm mặt xuống. Thế nhưng, Sở Diên là ai chứ? Là Sở tiểu ma vương nổi tiếng nhất khu đại viện này. Anh em bằng hữu thân thiết từ hồi quấn tã, có phúc một mình hưởng, có họa thì cùng chịu, vì vậy cậu quyết tâm kéo theo hai tên này xuống nước.
Sở Diên trở mặt, vẻ mặt chân thành nói:
“Tóc là do con cắt, nhưng Lạc Lạc với Phương Thành giữ tay. Hai người cậu ta cũng tham gia, đều có tội.”
Phương Thành cùng Ngôn Hi Lạc cảm thấy tai mình ù lên, không thể tin được mà trợn mắt nhìn Sở Diên.
“Không, mẹ, mẹ nghe con nói, chuyện không phải như mẹ nghĩ đâu...”
“Đúng thế, Phương phu nhân, mẹ phải tin con...”
Hai đứa nhóc rất muốn giải thích, thế nhưng, Sở Diên từ nhỏ đã mang một thiên bẩm, đó là có khuôn mặt có tính lừa gạt cao. Vẻ mặt chân thành đó khiến mẹ Ngôn và mẹ Phương không còn nghi ngờ gì nữa, đinh ninh là hai đứa nhóc này cũng tham gia.
Như chỉ chờ có thế, hai bà mẹ xốc ngược hai thằng oắt con nhà mình về nhà, dạy dỗ một phen vì tội dám bắt nạt con gái nhà lành. Ngụy Hi Hòa cũng nhanh chóng được cô giúp việc bế về nhà. Thím giúp việc nhà họ Ngụy nhìn cô chủ nhỏ nhà mình khóc mà đau lòng. Buổi chiều, bà vốn muốn đưa cô chủ nhỏ nhà mình đi chơi cho khuây khỏa, không ngờ lại gặp phải bọn Sở Diên. Ngụy Hi Hòa lúc này đã khóc đến đỏ bừng mặt, nước mắt ngắn, nước mắt dài nằm trên vai cô giúp việc. Mái tóc tơ bơ phờ, nước mắt lưng tròng, đưa ánh mắt sợ hãi về phía đám người Sở Diên. Rất nhanh, ông cụ Sở đã biết tin, đến xốc cổ thằng cháu hư đốn nhà mình về.
Sảnh chính Sở gia, hai tiếng sau.
Ông cụ Sở đang ngồi trên ghế gỗ, tay cầm chiếc chổi lông gà, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn đứa cháu nội mình nước mắt lưng tròng đang quỳ gối trước tường:
“Oan ức lắm mà khóc? Sở Diên, con nhìn con xem, thế nhưng lại đi bắt nạt một cô gái? Ta dạy con cái gì, không được ỷ mạnh hiếp yếu.”
Sở tiểu thiếu gia không phục. Rõ ràng là cậu bị con nhóc đó đẩy ngã, ai cũng không tin cậu. Sở Diên uất ức mà nói:
“Nhưng mà con nhóc đó đẩy con ngã trước? Đấy là ỷ mạnh hiếp yếu à?”
Ông cụ Sở có vẻ không tin:
“Con nhóc đó đẩy con, cá biết bay à? Con xem cả đám trẻ đại viện này ai đẩy ngã được con. Với lại người ta đẩy con, con lại cắt tóc người ta, còn là nam tử hán đại trượng phu không.”
Thấy cháu trai vẫn còn không phục, phụng phịu hờn dỗi lại thở dài:
“Con xem, con nhóc nhà họ Ngụy xinh xắn, đáng yêu là thế, con lại cắt tóc người ta thành trọc lốc thế kia? Về sau còn ai dám lấy con bé nữa? Nói không chừng chút nữa ông Ngụy sang sẽ lột da con mà treo lên đánh.”
Nghe đến ông Sở, đôi mắt đen láy của Sở Diên đã có chút sợ hãi, ngân ngấn lệ, cậu ấm ức nói:
“Cùng lắm là lớn lên con chịu thiệt một chút, gả cho con nhóc họ Ngụy kia là được chứ gì.”
Ông cụ Sở nghe những lời nói ngây thơ của thằng nhóc thì bật cười:
“Không phải gả, mà là lấy. Sở tiểu ma vương, đúng là ấm ức cho con thật đấy.”
Ông cười trừ, lấy phải Sở Diên mới là ấm ức cho con nhóc nhà họ Ngụy kia chứ. Với tính cách này của cháu ông, dù có đánh gãy chân cũng đừng mơ Sở tiểu ma vương bước chân vào họ Ngụy nửa bước.
Cái đầu nhỏ của Sở Diên không nghĩ nhiều được như vậy, gả với lấy thì có khác gì nhau đâu, sớm muộn thì cậu với con nhóc kia cũng về chung một nhà thôi.
Bên nhà họ Ngụy, sau khi biết được cháu gái nhà mình bị bắt nạt, ông cụ Ngụy tức giận đến run người. Thằng nhóc Sở kia, ngày thường quậy phá thì cũng thôi đi, bây giờ lại còn dám bắt nạt cả cháu ông. Ông Ngụy đã bế cô bé suốt một tiếng đồng hồ, xoa mái tóc tơ mềm mại của cháu gái, lửa giận trong lòng ông lại cuộn trào. Thế nhưng, giọng nói ông nhu hòa, vỗ vỗ lưng cho cô bé dỗ dành:
“Tiểu Hi Hòa ngoan, không khóc. Ngày mai ông sẽ dẫn con đi xử lí thằng nhóc họ Sở kia. Thằng nhóc chết tiệt đó, dám bắt nạt cháu ông ”
Hi Hòa trên vai ông, cảm nhận bờ vai ấm áp của ông cảm thấy thế nhưng vẫn còn kinh sợ mà thút tha thút thít.
“Ông ơi, không cần đâu. Con từ giờ không chơi với bọn họ nữa, con ở nhà với ông.”
Tuy là nói như thế, nhưng ông Sở biết trong lòng cô rất buồn, từ bé cô đã rất mong muốn có bạn bè để chơi cùng. Azz, con bé này, đúng là áo bông nhỏ của ông, thật là hiểu chuyện.
Buổi tối, sau khi dùng bữa xong, hai ông cháu Sở gia tay xách nách mang quà sang Ngụy gia xin lỗi. Thoáng thấy bóng dáng nhỏ bé của Sở Diên, ông Ngụy tức giận cầm gậy ra, chỉ muốn chạy tới treo cậu nên đánh. Dù sao cũng là con trai, da dày thịt béo, chịu đòn roi một tí cũng chả sao. Không như tiểu công chúa nhà ông, da thịt mềm mại, chỉ sứt sát nhẹ cũng đủ làm người ta đau lòng. Thế nên người ta có câu lấy nghèo nuôi con trai, lấy giàu nuôi con gái.
Ngụy Hi Hòa nhìn thấy Sở Diên, dù sao cô bé cũng ám ảnh chuyện buổi chiều, không tự chủ mà ôm chặt ông Ngụy. Hai má bánh bao nhỏ của cô bé lại phụng phịu, nước mắt như trực trào ra. Thấy cháu gái nhỏ lại bắt đầu khóc, ông Ngụy dỗ dành, còn không quên quay sang nói với ông Sở:
“Ông đến đây làm gì? Mau đem quà về đi, cả thằng nhóc chết tiệt kia nữa, về hết đi. Chúng ta từ nay không bạn bè gì hết.”
Người già tính tình thất thường, hệt như một đứa trẻ con, không vừa ý một tí là dỗi. Ông cụ Sở biết ông bạn già của mình vẫn giận dỗi chuyện ban chiều, dù gì cũng là chiến hữu lâu năm, nhẹ nhàng xuống nước nói:
“Chuyện của trẻ con, người lớn không nên chấp nhặt làm gì. Tôi biết, chuyện này là Sở Diên không đúng, tôi dắt nó sang đây để xin lỗi ông và Hi Hòa. Tiểu Diên, mau xin lỗi đi.”
Chỉ thấy Sở Diên cúi đầu, vẻ mặt ngoan ngoãn thành khẩn nhìn ông Ngụy và Tiểu Hi Hòa:
“Ông Ngụy, chuyện buổi chiều là con không đúng, con xin lỗi. Ngụy Hi Hòa, tôi ở đây xin lỗi cậu, mong cậu tha lỗi cho tôi.”
Hiếm thấy được Sở tiểu ma vương có bộ dạng chân thành thế này, ông Sở rất vừa lòng.
“Ông xem, Sở Diên vì áy náy chuyện buổi chiều mà cắt đi mái tóc của nó, coi như là bồi tội với Hi Hòa nhà ông.”
Ông Ngụy và Tiểu Hi Hòa nhìn lại, quả thực mái tóc của Sở Diên đã ngắn đi nhiều, chỗ ngắn chỗ dài, nhìn qua là biết tự cắt. Ông Ngụy hết nhìn cháu mình rồi đến Sở Diên, cuối cùng nói ra một câu:
“Hi Hòa, con có đồng ý tha thứ cho Sở Diên không?”
Nhìn mái tóc cùng khuôn mặt chân thành của Sở Diên, tiểu Hi Hòa cũng mủi lòng, ngây thơ mà đồng ý.
“Thôi, lão Ngụy à. Thả con bé xuống cho hai đứa nó chơi với nhau được không? Có tôi ở đây, thằng nhóc này không dám làm gì đâu.”
Ông Ngụy nửa tin nửa ngờ, cũng đồng ý cho tiểu Hi Hòa xuống. Sở Diên nhân cơ hội đó mà kéo cô chạy đi khắp phòng. Tình bạn của trẻ con thực sự rất diệu kỳ, chỉ một lát thôi hai đứa trẻ đã quấn quít lấy nhau như thân thiết lâu ngày. Sở Diên xoa xoa mái tóc mềm mại của cô, bật cười:
“Tóc của cậu, xấu thật đó.”
Tiểu Hi Hòa không phục, cũng phồng mang trợn má lên đáp lại:
“Của cậu cũng xấu.”
“Ngụy Hi Hòa, tuy cậu xấu xí nhưng tôi không chê cậu, lớn lên tôi nhất định sẽ cưới cậu.”
Tiểu Hi Hòa bé nhỏ không hiểu sao Sở Diên lại cứ nhắc mãi một vấn đề này:
“Bà ngoại tôi nói rồi, việc cưới xin là chuyện cả đời, không thể tự tiện quyết định. Với lại, ông nội bảo Hi Hòa không xấu, rất dễ thương, lớn lên sẽ có rất nhiều người thích.”
Sở Diên thấy thế bèn nổi cáu. Cậu lấy từ trong túi quần ra một chiếc túi nhỏ, thêu hình hoa sen, là bà cậu làm cho cậu:
“ Không được, lớn lên cậu chỉ có thể gả cho tôi. Đây là tóc của tôi, tôi tặng cậu, coi như tín vật.”
“Tôi cũng đã có tóc của cậu. Ngụy Hi Hòa, lớn lên tôi sẽ cưới cậu.”
Nói xong, Sở Diên chạy mất tăm chỉ để lại Tiểu Hi Hòa đứng ngẩn ngơ ở đó. Tiểu Hi Hòa không biết rằng, chỉ vì câu nói đó mà Sở Diên đã theo cô một đời.