Yêu Nhầm Ánh Trăng

Chương 2: Giang hồ Hiểm ác




Ngôn Hi Lạc cảm thấy thật tủi thân, ngày thường lão đại rất hào phóng, hầu như có kẹo đều cho cậu ăn. Ấy vậy, hôm nay lại mắng cậu. Nhìn Sở Diên ôm khư khư đống kẹo như bảo bối, ánh mắt của Hi Lạc dù thèm khát cũng phải e dè.

Phương Thành nhìn Ngôn Hi Lạc đầy khinh bỉ:

“Lạc béo, đầu cậu chỉ nghĩ đến ăn thôi sao? Người cậu đã sắp thành heo rồi. ”

Nghe Phương Thành chọc ghẹo, Ngôn Hi Lạc phồng mang trợn mắt, chuẩn bị lao vào đánh nhau. Thấy Ngôn Hi Lạc chuẩn bị ra tay, Phương Thành cười cười làm hòa, ánh mắt không khỏi nhìn sang Sở Diên, cảm thấy cậu ấy hôm nay thật kì quái. Ngôn Hi Lạc lờ mờ nhận ra lão đại hôm nay có điểm lạ, ánh mắt hai người không tự chủ mà liếc nhìn nhau.

Sở Diên đang trầm ngâm thì từ xa, xuất hiện một bóng dáng quen thuộc. Là cô bé đã cho cậu kẹo. Cậu nheo mắt, nhìn về phía cô, hỏi:

“Này, hai cậu có biết cô bé đó là ai không?”

Phương Thành và Ngôn Hi Lạc nhìn theo ánh mắt của cậu. Cô gái nhỏ xinh xắn, tay cầm chú gấu trúc nhỏ đang nhìn về phía lũ trẻ con bên này. Khuôn mặt trái xoan nhỏ ngây thơ vừa sợ hãi vừa ao ước, dường như muốn qua chơi nhưng lại e dè. Phương Thành lâm vào trầm tư, Ngôn Hi Lạc gãi gãi đầu cố nhớ lại điều gì đó, được một lúc rồi chợt reo lên:

“Sở Diên, cậu hỏi con bé tóc búi củ tỏi đó hả?”

“Hình như tên là Ngụy Hi Hi gì đó, ở Nam viện.”

Phương Thành cũng chợt nhớ ra điều gì đó, bèn nói chêm vào:

“Là Ngụy Hi Hòa, cháu nội của ông Ngụy Quân. Nghe nói là con trai ông Ngụy, hình như mới vừa chuyển về đây.”

Nói xong, cả bọn đều im lặng. Ông Ngụy và ông Sở là bạn bè chiến hữu, ngày thường, ông Ngụy cũng hay sang nhà cậu đánh cờ chơi. Nhà họ Ngụy có hai người con, gia đình người con cả xuống phía Nam công tác, chỉ có đứa con út ở đây. Đứa con út nhà họ Ngụy có một đứa con trai hai tuổi, đứa con cả thì vợ mất sớm chỉ có mỗi Hi Hòa. Vì là con đầu cháu sớm, lại là cháu gái duy nhất trong nhà nên ông cụ cưng chiều cô bé lắm. Cô bé mới vừa chuyển về đây ngày hôm qua nên ông cụ chưa kịp giới thiệu với ai.

“Sở Diên, con bé đó trông cũng tội thật. Hay là chúng ta rủ cậu ấy qua đây chơi đi.”

Nhìn về phía cô bé, tay còn đang cầm gấu bông, dáng người mảnh khảnh, yếu ớt giống như gió thổi một cái là bay, Phương Thành trợn mắt:

“Lạc Lạc, đồ lừa đá nhà cậu. Gọi con nhóc kia ra chơi, cậu đùa à?

“Chúng ta toàn chơi đánh trận, nhỡ con nhóc kia ngã hay làm sao, cậu xem ông Ngụy có đem cậu nấu thành thịt heo bảy món đấy.”

Nghe đến ông Sở, Ngôn Hi Lạc rụt cổ lại. Ông ngụy nổi tiếng là nghiêm khắc, không khéo ông cụ Ngụy lại đem cậu làm thịt thật. Thế nhưng, cậu bé vẫn gân cổ lên nói:

“Con nhóc kia làm bằng sứ à?”

“Không thì rủ con nhóc chơi trò cô dâu chú rể đi. Trò này rất phổ biến trong nhà trẻ chúng ta, bọn con gái đều rất thích chơi.”

Cả Phương Thành cùng Sở Diên đều thấy ý kiến của Ngôn Hi Lạc rất hợp lí. Huống chi, lúc Sở Diên buồn, cô bé còn cho cậu kẹo, coi như trở thành bạn bè rồi. Rất nhanh, Sở Hi Hòa đã được đám trẻ trong đại viện kéo vào nhập hội. Tính tình cô bé mềm mại, dịu dàng lại hơi nhút nhát, ban đầu có chút không quen, rất nhanh đã bị sự nhiệt tình của đám trẻ kéo lại. Tâm trạng của Hi Hòa cũng trở lên tốt hơn, rất nhanh đã làm quen với rất nhiều cô bé khác.

“Hay là chúng ta chơi trò cô dâu chú rể đi.”

Phần lớn, đám trẻ con trong đại viện đã từng chơi qua. Một nam một nữ cùng dắt tay nhau, nữ đội vòng hoa, sẽ có một đứa đóng giả làm cha sứ độc lời tuyên thệ của hai người. Sau đó, cả đám trẻ đi sau sẽ cùng hát, tung hoa cho cặp đôi chính. Trò chơi này tuy nhàm chán nhưng lại được rất nhiều đứa trẻ trong đại viện thích.

“Trong nhóm chúng ta, chỉ có Sở Diên và Hi Hòa là chưa trò này. Hay là hôm nay hai cậu là một đôi đi.”

Phương Thành vừa nói, vừa liếc nhìn sang hai người. Quả thực, trong số đám người bọn họ, hai người này đều có giá trị nhan sắc cao ngất, nếu như trở thành một đôi, sẽ rất thú vị.

Sở Diên không có ý kiến gì, thế nhưng con nhóc nhà họ Ngụy kia có vẻ không vừa ý lắm. Khuôn mặt cô nhóc trở nên e dè, nhỏ nhẹ nói:

“Tớ không chơi đâu. Bà tớ nói rằng không nên tự ý quyết định chung thân đại sự, tùy tiện gả cho người khác.”

Cô nhóc Hi Hòa bốn tuổi khi nói lời này cũng chưa biết gì cả, chỉ là bà ngoại cô bé luôn dặn rằng chuyện cưới hỏi hay hứa hôn từ bé không thể tùy ý quyết định.

Thế nhưng, người bị từ chối là Sở Diên chỉ cảm thấy mặt mũi của mình bị cô nhóc làm mất hết rồi. Đường đường là Sở Diên đẹp trai số 1 đại viện, gặp người người thích, gặp hoa hoa nở, ấy vậy mà con nhóc họ Ngụy này dám từ chối cậu. Bao nhiêu đứa trẻ muốn làm cô dâu của cậu mà cậu còn chả thèm ấy. Khuôn mặt cậu xị xuống, tức giận, ánh mắt nhìn Hi Hòa như muốn ăn tươi nuốt sống cô bé.

“Hay là thôi đi, hôm nay chúng ta chơi trò khác được không?”

Phương Thành thấy tình hình hai bên căng thẳng bèn làm hòa, với tính tình cộc cằn của lão đại, chắc chỉ lát nữa là chọc cho con nhà người ta khóc lên.

Thế nhưng, lửa đã châm đâu dễ dàng dập tắt. Sở tiểu ma vương trong nhóm trẻ đại viện trước giờ là người muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, nào chịu được sự sỉ nhục như thế, quyết tâm bắt bằng được Sở Hi Hòa làm cô dâu của mình.

Bên cạnh, Ngôn Hi Lạc còn đổ thêm dầu vào lửa:

“Lão đại, nếu đã không được thì cậu chơi bá vương thượng ngạnh cung* đi.”

Ngôn Hi Lạc gần đây xem phim với mẹ, thường xuyên thấy người ta dùng cụm từ này. Ngôn Hi Lạc bốn tuổi ngây thơ cũng không hiểu nó có ý nghĩa gì.

Sở Diên thấy Ngụy Hi Hòa vùng vằng không chịu, cậu chặt tay cô bé kéo qua bên này. Ngụy Hi Hòa khóc toáng lên, nhất quyết không chịu đi:

“Sở Diên, bỏ tớ ra. Tớ không muốn chơi nữa, tớ muốn về nhà với ông nội.”

Cô bé vừa khóc vừa nháo, bên đây Sở Diên cũng không vừa, quát to:

“Ngụy Hi Hoà, ông đây nói cho cậu biết, hôm nay cậu không chơi xong, ông đây không cho cậu về nhà.”

Tính ác bá của tiểu ma vương bộc phát, đám trẻ con trong nhóm cũng sợ hãi, không dám ra giúp, sợ đắc tội Sở Diên. Trong lúc Ngụy Hi Hòa và Sở Diên giằng co nhau, không may cô đẩy cậu bé ngã. Sở Diên trượt chân ngã cái oạch một cú đau điếng. Cả đám trẻ trố mắt nhìn Sở Diên ngã, đến cả cậu cũng không tin một đứa con gái chân yếu tay mềm có thể đẩy ngã cậu. Cậu đường đường là thủ lĩnh của đại viện, hôm nay lại bị một con nhóc miệng còn hôi sữa đẩy ngã.

Nhìn thấy cậu ngã, Ngụy Hi Hòa cũng quên cả khóc, luống cuống xin lỗi:

“Sở Diên, tớ xin lỗi. Tớ, tớ không phải cố ý...”

Lúc này, lửa giận của Sở tiểu ma vương đã bốc lên đỉnh đầu. Bị một đứa con gái đẩy ngã, lại còn trước mặt bao nhiêu người như thế này đúng là một vết nhơ trong đời cậu. Thật quá mất mặt. Sở Diên giận giữ gào lên:

“Phương Thành, Lạc béo, bắt nó lại cho tớ. Hôm này tớ phải cho con nhóc nhà họ Ngụy này biết thế nào là giang hồ hiểm ác.”