Yêu Nghiệt Có Độc

Chương 9: Định Vương Chọn Phi?




---

Trách phạt Như Ngọc, Lạc di nương thật sự là giận cá chém thớt rồi.

Bạch Cẩm Tâm chuẩn bị đón sóng gió nổi lên, lúc này, lão phu nhân đã sai người tới, thật đúng là nhắc tào tháo có tào tháo liền.

\”Tam tiểu thư, lão phu nhân cho mời người.\”

Kẻ hầu hạ lão phu nhân, chưa bao giờ hướng Bạch Cẩm Tâm hành lễ, sang đây không mặn không lạt lên tiếng báo tin, coi như đang mời người sang.

Trái lại, Bạch Cẩm Tâm lại phải hướng người kia hành lễ, ngẫm lại thật oan khuất.

Bất quá, nàng cắn răng nhẫn nhịn, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu a.

Nếu lão nô tỳ lắm mồm này đến tai lão thái thái nói linh tinh, không chừng nàng lại bị một phen sóng gió bão tố máu chảy hoa rơi.

\”Cảm tạ Ngô ma ma, người chờ ta chỉnh trang lại một chút, sẽ theo người bái kiến lão phu nhân.\” Bạch Cẩm Tâm vừa cười vừa nói.

Lão nô tỳ cao ngạo gật đầu, xoay người đi ra.

Bạch Cẩm Tâm cố gắng suy nghĩ đối sách, sợ rằng chuyến này lão phu nhân gọi nàng qua, chính là vì chuyện gả cho Hưng Thịnh vương rồi.

Như Nguyệt nhìn Bạch Cẩm Tâm lo lắng, Bạch Cẩm Tâm vỗ vỗ tay nàng ta tỏ ý cứ tạm thời yên tâm đi. Cũng may Như Nguyệt kịp thời báo cho nàng, để nàng có thời gian phản ứng.

Bạch Cẩm Tâm được dẫn đến chỗ lão phu nhân, nàng vừa đi, vừa nghe tiếng cười của lão phu nhân truyền tới, sa sầm nét mặt.

Nếp nhăn trên gương mặt làm khóe mắt của bà ta thay đổi hình dạng. Hướng ánh nhìn về phía Bạch Cẩm Tâm, mang nhiều ác ý.

Lão phu nhân không thích mẹ đẻ của Bạch Cẩm Tâm, có thể nói là chán ghét cực độ, nên hướng về Bạch Cẩm Tâm là loại cảm giác không đội trời chung.

Bạch Cẩm Tâm không thể làm gì khác hơn quỳ xuống hành lễ: \”Lão phu nhân, Cẩm Tâm xin thỉnh an người.\”

\”Ừ,\” lão phu nhân lên tiếng, thế nhưng không hề có ý cho phép Bạch Cẩm Tâm đứng dậy.

\”Cẩm Tâm, người cũng coi như là trưởng thành rồi, cũng là đến lúc bàn chuyện cưới gả, bây giờ ta giúp người tìm một đấng lang quân như ý, người cũng nên biết cảm tạ ta đi.\” lão phu nhân hướng về phía Bạch Cẩm Tâm, thẳng thắn nói.

Còn phải cảm tạ?

Bạch Cẩm Tâm nghĩ thầm, lão phu nhân thật sự là da mặt đủ dày hơn cả cái mũi giày rồi!



\”Hồi lão phu nhân, Cẩm Tâm tuổi tác còn quá nhỏ, năm nay chưa đến mười ba, chưa đến tuổi cập kê, bây giờ làm mai sợ là Cẩm Tâm ngu dốt chưa hiểu lễ nghĩa trước sau, không hợp luân thường, cũng không xứng với Hưng Thịnh vương, vẫn nên là lưu lại trong phủ, trước hầu lão phu nhân, sau phụng dưỡng phụ thân.\”

Bạch Cẩm Tâm đâu có ngốc, nếu thật sự như lời lão phu nhân nói, tìm lang quân như ý, sao có thể dễ dàng cho nàng? Người được lão phu nhân sủng ái, trên có Bạch Cẩm Miên, dưới có Bạch Cẩm Ly, xếp hàng của chưa đến lượt nàng.

Lão phu nhân vừa nghe sắc mặt lập tức lộ vẻ khó chịu, đứa nhỏ này chỉ là thứ nữ, còn dám không nghe theo sự an bài của bà ta.

Bà ta hừ một tiếng: \”Tiểu tam, ngươi có phải quá lo lắng rồi không, Hầu phủ nữ quyến không thiếu người, sao cần phải có ngươi phụng dưỡng. Còn nữa, tính khí phụ thân ngươi ngươi còn chưa rõ hay sao? Chỉ cần người ngoan ngoãn gả đi, hắn liền sẽ vui vẻ. Người đi sang Hưng Thịnh vương phủ đi, chí ít cũng có thể làm phu nhân, còn có thể thân cận cùng đích tỷ của ngươi, Bạch phủ chúng ta giờ không còn như trước, chỉ có thể dựa vào đám tiểu bối các ngươi kiếm chút vinh hoa rồi.\”

Quỳ lâu khó chịu, Bạch Cẩm Tâm thoáng thay đổi tư thế.

Ý tứ lão phu nhân vừa nói, không phải là Hầu gia cứ nhìn thấy nàng là không vui, nàng nếu không gả, Hầu phủ liền trở nên buồn chán rồi, thật là coi trọng nàng quá?

Nàng lười suy đi tính lại chu toàn, trực tiếp mở miệng nói: \”Lão phu nhân, Cẩm Tâm còn nhỏ. Nhị tỷ tài mạo tuyệt luân, hiền lương thục đức, thích hợp làm vương phi hơn.\”

Bang! Lão phu nhân sắc mặt đang thâm trầm, bỗng nhiên vỗ mạnh lên mặt bàn một cái.

\”Làm càn! Từ xưa hôn nhân đại sự, phụ mẫu chi mệnh nói sao nghe vậy. Ngày hôm nay, người tưởng là ta đang thương lượng dò ý tứ của ngươi nữa sao?\”

Bạch Cẩm Tâm quỳ thẳng tắp, nhìn thẳng vào mắt lão phu nhân, rành rọt nói: \”Lão phu nhân, Cẩm Tâm không muốn gả!\”

Lão phu nhân tức giận run run, chỉ thẳng ngón tay vào Bạch Cẩm Tâm, toàn bộ Hầu phụ từ xưa đến nay chưa từng có ai dám nói năng không nể nang bà ta như vậy.

\”Ngươi! làm càn! Ta cho ngươi biết, không muốn gả cũng phải gả, không muốn lấy chồng cũng phải lấy, không đến lượt ngươi phản đối.\”

Hai người kẻ đứng kẻ quỳ, ánh mắt trừng trừng nhìn nhau, không ai nhường ai.

Bạch Cẩm Tâm dù vẫn còn vẻ non nớt trên mặt, nhưng thần sắc vô cùng kiên định.

Lão phu nhân mặt mài tràn đầy tức giận \”Phản, phản hết rồi! Người đâu, đến đây thay ta quản giáo cái thứ tôn nữ không biết trời cao đất rộng này. Ngỗ nghịch với trưởng bối, người ăn gan hùm tim báo rồi hay sao!\”

Lão nô tỳ bên người lão phu nhân tiến đến từng bước về phía Bạch Cẩm Tâm, Bạch Cẩm Tâm cũng không lùi lại chút nào.

Giữa lúc tay của bà ta sắp tát thẳng vào mặt nàng, đột nhiên xuất hiện một âm thanh lớn vang đến làm động tác của bà ta dừng ngang không trung.

\ "Chậm đã. \ "

Lão phu nhân, Bạch Cẩm Tâm cùng những người đang có mặt đều đồng loạt ngẩng đầu, nhìn về phía âm thanh phát ra.

Bạch Cẩm Tâm cũng chăm chú nhìn ra cửa, nàng không hiểu do đâu lại xuất hiện một đạo thánh chỉ.

Theo tiếng bước chân vang lên ở cửa, trước mắt Bạch Cẩm Tâm xuất hiện một lão thái giám.



Công công mắt sáng như đuốc, nhìn Bạch Cẩm Tâm đang quỳ giữa một đám nữ quyến ánh mắt kiêu căng, nên cố tình trêu ghẹo mà nói, \”Đây là sớm biến lão nô sẽ tới, đã quỳ chờ sẵn?\”

Nói xong hắn đứng yên, lão phu nhân cùng đám nữ quyến khác nhao nhao quý xuống đợi thánh chỉ.

Công công không buồn quan sát đám nữ quyến này lâu, giũ thánh chỉ ra cao giọng đọc \”Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Định Vương đúng hạn chiến thắng trở về, đã đến lúc nói chuyện cưới gả. Trẫm có ý định vì Định Vương tìm người hiền lương thục đức làm phi, lệnh cho nữ quyến chưa chồng của Hầu phủ tham gia tuyển chọn, khâm thử.\”

\ "Tiếp chỉ đi, lão phu nhân. \ "

Trong lòng Bạch gia lão phu nhân không muốn, thế nhưng bất đắc dĩ phải làm ra bộ dạng mừng rỡ tiếp chỉ.

Hoàng thượng hạ chỉ, bà ta không được phép không tiếp.

Định Vượng? Đây rõ ràng nửa đường xuất hiện một Trình Giảo Kim mà.

Bạch gia lão phu nhân, sở dĩ mong Bạch Cẩm Tâm mang gả cho Hưng Thịnh vương, thứ nhất là vì người này có chút háo sắc, Bạch Cẩm Tâm dù không ra gì, nhưng tư sắc quả thật là tuyệt hảo, lại thêm, Bạch Cẩm Viên là Hưng Thịnh vương trắc phi, có thể thân càng thêm thân, Hưng Thịnh vương sủng ái hai tỷ muội họ, Bạch phủ có thể vững vàng tồn tại.

Thứ hai, Định Vương thân phận tôn quý, bọn họ vốn không dám nghĩ đến, Bạch gia chỉ còn dư lại các nữ nhi đều là thứ xuất, không với cao nổi tới Định Vương, cho nên ổn thỏa nhất vẫn là gả cho Hưng Thịnh vương là tốt nhất.

Có điều, đạo thánh chỉ này làm rối loạn hết toàn bộ suy tính của lão phu nhân này.

\”Lão thần tiếp chỉ! Tạ hoàng thượng long ân.\” lão phu nhân cúi người quỳ rạp xuống đất, đem tất cả tâm tình giấu vào trong.

Lão phu nhân nhận chỉ, còn sai người kín đáo tặng cho công công truyền chỉ một ít bạc vụn.

Cả đám người đưa mắt nhìn công công rời đi.

Lúc này, Lê Diệp cũng không tưởng tượng được, hắn đang ở ngự thư phòng cùng thiên tử mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Lê Diệp thân thế như ngọc, tràn đầy sức sống, cứ coi như quanh thân đều là trường bào xanh trắng bao trùm, cũng có thể mơ hồ nhìn ra được bên trong thân hình hoàn mỹ. Cộng thêm hắn còn mang một vẻ đẹp trai thiên địa vô sắc, quỷ thần cũng phải ganh tị.

\”Hoàng huynh, đây không phải là quá gấp gáp rồi sao! Đệ bây giờ không có tâm tư tuyền chọn phi tử, mong ngài thu hồi thánh mệnh.\”

Lê Diệp cười khổ nói.

Bên trên vị kia mắt trợn lên bất mãn, mí mắt không khỏi run run lên hai cái: \”Ngươi nghĩ là trẫm đang đùa giỡn với ngươi sao? Còn thu hồi mệnh lên đã ban ra, ngươi còn không biết mệnh lệch trẫm, ý chỉ đã truyền xuống cả rồi? A Diệp, lần này người không tránh được đâu. Vẫn là nhanh đi về chuẩn bị một chút, đợi đến ngày tuyển chọn đi.\”

Lê Diệp đáy mắt ánh lên phiền muộn, mặc dù tại chiến trường hắn bách chiến bách thắng, nhưng ở trước mặt hoàng đế vẫn phải thu lại chút tính tình.

Hoàng đế cũng là yêu thích hắn vì điểm này, bằng không cũng không để hắn tuổi còn trẻ mà lập được nhiều vinh quang đến vậy.