---
\”Tiểu thư! Người thật sự là có nhan sắc, tùy tiện mặc thôi cũng đủ đẹp, giống như đóa phù dung nổi trên mặt nước vậy nha~ Thật sự là dung mạo chim sa cá lặn bế nguyệt tu hoa.\” Như Nguyệt chầm chậm vận trang phục cho Bạch Cẩm Tâm, không khỏi ca ngợi luôn miệng.
\”Ta mà thật sự chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa, sợ là Bạch Cẩm Miên đã sớm cào nát mặt ta rồi, quên đi, không cần thiết phải ăn mặc tốt vậy đâu. Son, phấn cũng không nhất định phải dùng…\” Bạch Cẩm Tâm cau đôi mày liễu lại, từ tốn nói.
\”Tiểu thư, lúc này người nên vận trang phục tốt một chuyến, nhị tiểu thư tìm đến người là mang theo lời nhắn, bởi vì Đại tiểu thư đã trở về rồi, người phải…\”
Như Nguyệt huyên thuyên một hồi thuyết giáo, Bạch Cẩm Tâm nghe cũng nhức cả đầu.
\”Cho dù ta có tô son đánh phấn, bất quá cũng chỉ là một thứ nữ, ta có thể hơn nàng ta được sao, nàng ta chính là Hầu phủ đích nữ. Dáng dấp khuynh thành tài hoa hơn người.\”
Nàng không phải là ganh ăn tức ở gì, chỉ là nàng thấy căn bản nàng không cách nào so sánh với nàng ta, cái triều đại này phân rõ sang hèn, đích thứ đâu dám tranh giành hơn thua.
Như Nguyệt cài cho Bạch Cẩm Tâm một chiếc trâm phượng, chăm chú nói, \”Tiểu thư người nghe ta nói hết đã, người dù thế nào đi nữa cũng đường đường là Bá Hầu phủ Tam tiểu thư, huống hồ hôm nay Đại tiểu thư trở về, còn mang theo rất nhiều người, chúng ta cũng phải có mặt mũi một chút.\”
\”Nàng ta là vương phi cao quý, nàng trở về để cho ta dập đầu hướng nàng ta thỉnh an, quy củ này ta hiểu rõ, nhưng nàng ta còn mang thêm người nào về? Dù sao ta cũng không muốn đi đâu.\”
Bạch Cẩm Tâm lầm bầm một tiếng, nhìn trong gương đồng xem mình bị Như Nguyệt mặc thành dáng dấp yểu điều thì thôi, còn thêm một chiếc trâm phượng vàng chóe, có chút bất mãn.
Như Nguyệt luôn muốn nàng ở trong phủ tranh chút sĩ diện, nhưng nàng ở phủ này vốn không được sủng ái, hà tất phải đi ra ngoài cho người ta tìm thấy ngược điểm, cứ đàng hoàng trốn trong tiểu viện của mình, bình bình yên yên không được sao.
\”Nô tỳ đem nguyên lời nhắn nhủ gởi lại người, Đại tiểu thư chỉ rõ là muốn người đi, mặc khác, em nghe lão phu nhân nói, lần này cũng không phải tùy tiện gọi người đến, mà là muốn giới thiệu người cho một vị hoàng tử. Người nói xem, nếu người thành Vương phi, không phải đậu cành cao làm phượng hoàng rồi sao? Đại tiểu thư lúc đó còn lên mặt với chúng ta sao\” Như Nguyệt tâm tư đơn thuần nói.
\”Em có nhầm không, ta hiện năm nay chỉ mới mười ba tuổi, còn chưa đến cập kê đã thảo luận hôn sự của ta rồi, e là còn quá sớm a! Hơn nữa, em thấy Bạch Cẩm Viên sẽ có lòng tốt như vậy, cho ta cái ghế Vương phi? cái này nhất định chỉ là Hồng Môn Yến!\”
So với Bạch Cẩm Miên, Bạch Cẩm Tâm e ngại Bạch Cẩm Viên hơn, vì Bạch Cẩm Miên ít ra làm chuyện gì đều trong ngoài rõ ràng, không có tâm ý sâu xa, tính toán gì đều viết hết lên trên mặt.
Nhưng Bạch Cẩm Viên không giống vậy, nàng ta là Bạch khuê đích nữ tiểu thư, là Bạch gia kim chi ngọc diệp, thiên kim đại tiểu thư, còn gả cho Hưng Thịnh Vương làm trắc phi, rạng danh gia tộc.
Nàng ta là người tự kêu tự đại, lại mưu sâu kế hiểm, đặc biệt yêu bản thân và thích làm khó làm dễ người khác.
\”Thế nhưng mấy ngày trước, người nói thân thể có bệnh, Đại tiểu thư còn nói sẽ mới ngự y đến xem thân thể người. Chúng ta sợ là không thể không đi chuyến này…\”
Bạch Cẩm Tâm đang chuẩn bị tháo cây trâm phượng trên đầu, lau bớt phấn son, lại nghe Như Nguyệt nói câu này, động tác hơi ngừng lại.
\”Ta cũng quên vụ này, được rồi, nếu nàng ta đã mang ngự y tới, ta chỉ có thể nghe theo sắp đặt thôi, nếu không, nàng ta chắc cũng không yên mà ngồi chờ ta đâu. \”
Bạch Cẩm Tâm hít một hơi, đứng lên khỏi ghế, sửa lại một chút y phục trên người rồi hướng người bước về phía cửa.
Kim chi ngọc diệp, thiên chi kiêu nữ, Cảnh Dương vương phi, chỉ dựa vào cái danh tiếng đó, Bạch đại tiểu tư đã hưởng thụ hàng vạn hàng ngàn sủng ái, vì sao đối với nàng - kẻ không được sủng ái, người người khi dễ mà lại có hứng thú, Bạch Cẩm Tâm cũng muốn biết nguyên nhân.
Ngoài tiền sảch, ô cửa vây quanh một đám tỳ nữ, trang điểm xinh đẹp, phú quý ngút trời.
Bạch Cẩm Tâm chỉ thấy đây không phải vương phi nhà nào về lại mặt, mà giống nhà tú bà dẫn cô nương ra tiếp khách thì đúng hơn.
\”Khụ khụ, nhường đường một chút.\” Bạch Cẩm Tâm ho nhẹ một tiếng, muốn đi vào bên trong, đám nha hoàn nhìn thấy nàng tự giác lùi ra hai bên nhường một lối đi, nhưng lại không ai hướng Bạch Cẩm Tâm hành lễ.
\”Lão phu nhân, đích tỷ, ta đến chậm rồi. Khụ khụ,\”
Bạch Cẩm Tâm ôn nhu hành lễ, kết quả lão phu nhân chỉ tập trung cùng Bạch Cẩm Viên coi như không thấy nàng tới, tiếp tục trò chuyện huyên thuyên.
Bạch Cẩm Tâm ngồi chừng nửa khắc, Bạch Cẩm Viên mới quay sang, \”Tam muội vậy mà tới rồi à, thân thể muội không được khỏe, không cần hướng bổn cung hành lễ, người đâu, ban thưởng cho Tam tiểu thư ghế ngồi.\”
Chân nàng tê dại, nén cơn giận, Bạch Cẩm Tâm mỉm cười đứng dậy, bình tĩnh ngồi vào chiếc ghế tên nô tài vừa mang vào đặt một bên.
Mấy thứ này chẳng qua tỏ ra cao quý thôi, hà tất phải… tức giận làm gì, Bạch Cẩm Tâm đưa mắt ra hiệu cho Như Nguyệt lùi lại phía sau mình.
\”Nếu quả thật có bệnh, sáng sớm còn có thể đi rong chơi ở ngoài đường, tới trưa mới về, ngươi ở bên ngoài thật là có nhiều chuyện quan trọng đến vậy? Cả ngày đến bây giờ mới xuất đầu lộ diện, thực sự không để Hầu phủ có mặt mũi mà.\” quả nhiên, Lạc di nương thanh âm như lời chú vang lên, vẫn là câu mắng quen thuộc, mắng tới mắng lui cũng chỉ là hai câu đó thôi.
\”Làm cho di nương lo lắng, Cẩm Tâm nhận lỗi. Cẩm Tâm lần trước đi thư các mượn hai quyển sách, chưởng quỷ nói hôm nay phải trả lại, nên trì hoãn chút thời gian, con ở trong phòng dưỡng bệnh suốt không có gì thú vị, lại vốn không thông tuệ, nên thừa dịp dưỡng bệnh đọc nhiều sách một chút, chuyên tâm học hỏi thêm.\”
Thường ngày nàng đối với Lạc di nương vốn không nói nửa lời, hôm nay Bạch Cẩm Tâm cố tình nói dài như vậy, chính là vì trước mặt Bạch Cẩm Viên bật lại Lạc Nhu một chút.
\”Xem ra muội muội cũng tự biết mình cần gì, đọc nhiều sách chút cũng tốt, di nương cũng đừng trách mắng nàng.\” Bạch Cẩm Viên không biết Cẩm Tâm cố ý, chậm rãi nói.
Vậy mà chọc cho Lạc di nương khuôn mặt lúc trắng lúc xanh, nàng ta bất quá cũng là một di nương, khi dễ Bạch Cẩm Tâm thì đơn giản, chứ đâu dám đụng vào Bạch Cẩm Viên, hòn ngọc quý trong tay Bạch gia, huống hồ, Cẩm Viên giờ còn đang là Hưng Thịnh vương phi.
\”Đích tỷ, tỷ xem chớ để Bạch Cẩm Tâm lừa, tỷ có lòng mời ngự y trong cung đến, hôm nay ta đến tìm nàng ta, nàng ta thanh thiên bạch nhật lại đi tắm rửa, tóc cũng không lau khô, có chỗ nào giống người thân thể hư nhược… Muội thấy nàng ta rõ ràng là giả bộ bệnh, sau đó ngày ngày len lén ra ngoài không biết tìm tên dã nam nhân nào, mang danh tiếng Bạch Hầu phủ chúng ta ném đi rồi.\”
Bạch Cẩm Miên thấy di nương mình rơi xuống thế hạ phong, bạch Cẩm Viên lại đi nói đỡ cho Bạch Cẩm Tâm, không khỏi kích động nói, họa từ trong miệng mà ra, nàng ta lại gan to như vậy bàn luận, làm cho lão phu nhân đột nhiên biến đổi sắc mặt.
\”Ta vẫn còn ở đây, các người bớt bớt lời miệng lưỡi linh tinh lại, hôm nay Cẩm Viên trở về có mấy chuyện đại sự cần nói, người nào còn ở đây lắm mồm, thì vào từ đường viết phật thư cho ta. ta thấy các người đều là quá rảnh rỗi, chê học quy củ còn ít!?\”
Lão phu nhân đập bàn một cái, trong tay chuỗi phật ngọc kẽo kẹt kêu vang, xem ra là rất tức giận...