---
\ "Định Vương điện hạ, ta nguyện ý quét sân, đa tạ Định Vương điện hạ.\" Bạch Cẩm Tâm lập tức tỏ ra bộ dạng chó săn nịnh hót mà nói.
Lê Diệp khoát tay, ra hiệu cho thị vệ sau lưng dẫn Bạch Cẩm Tâm về vương phủ, hắn còn phải đi gặp hoàng thượng.
Nhìn Định Vương đi xa dần, Bạch Cẩm tâm chỉ thấy hắn như một con sói cao ngạo cô độc, chưa thấy kính nể chỉ thấy e ngại. Nhưng đoàn người kia đều lại si mê hắn.
\ "Định Vương quá dễ dãi mà, chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, chỉ phạt hắn quét sân, thật sự là hiểu thấu lòng người, thương dân như con.\ "
\ "Định Vương điện hạ, ngài chính là thần tiên hạ phàm, là chiến thần, chúng ta vĩnh viễn hậu thuẫn cho người!\ "
\ "Định Vương, Định Vương, thật là uy vũ, bách chiến bách thắng, vương giả trở về...\"
Xung quanh ngày càng nhiều tiếng hét chói tai hơn, đám đông bánh tính từ các quý nữ đến các tiểu tức phụ cuồng nhiệt si mê, tiếng ca ngợi kéo dài không dứt.
Bạch Cẩm Tâm bất đắc dĩ vô cùng, dùng ngón tay trỏ xoa xoa trán, mặt dù chỉ phạt nàng quét sân, nhưng hình phạt này, thật là lòng dạ hẹp hòi. Lẽ nào Định Vương không phải lòng mang thiên hạ, thương dân như con, tấm lòng bồ tát sao, nhưng thôi, Bạch Cẩm Tâm cũng không dám nói thêm gì.
\ "Uy, Bạch tam thiếu gia, biết cưỡi ngựa chứ hả, đi nhanh thôi. \" một trưởng thị vệ tức giận đến gần nói.
\ "Ta không biết cưỡi ngựa, định vương phủ cách nơi này có xa lắm không? \ "
\ "Ước chừng khoảng mười dặm thôi, không xa. \" trưởng thị vệ sốt ruột nói.
\ "Khoảng mười dặm mà?!, ta không có nhiều sức đến vậy đâu, không đi nổi, còn xe ngựa thì sao \" Bạch Cẩm Tâm không cam lòng hỏi.
\ "Tên thư sinh này, người không có mặt mũi hả? là người hôm nay chống đối Định Vương điện hạ của chúng ta. Định Vương điện hạ phạt ngươi quét sân, người còn muốn ngồi xe? ai cho người cái gan đó?\” trưởng thị vệ có chút phẫn nộ.
\ " Không phải không phải, người xem đây không phải là đang làm khó làm dễ ta sao? ta chỉ là thư sinh yếu nhược, thật sự là không đi nổi. Bằng không… Ngày mai ta sẽ tự đến Định Vương phủ, ngài thấy được không?\” Bạch Cẩm Tâm giật mình, cảm thấy trưởng thị vệ này chắc đang làm khó mình.
\” Không được, trưa hôm nay nếu ngươi chưa đến Định Vương phủ, chờ xem ta phái người lấy dây trói ngươi lại, nhìn ngươi là thấy không phải người tốt lành gì rồi, không tin tưởng được.\” trưởng thị vệ mất kiên nhẫn nói.
Bạch Cẩm Tâm thở dài, liếc mắt nhìn, cảm thấy hôm nay ra đường nhất định là do không coi ngày, nên mới gặp toàn chuyện xui xẻo đến vậy.
Vốn tưởng chỉ đơn giản là đến Định Vương phủ làm sai vặt quét sân, một ngày cũng không tính là quá khổ cực, coi như đi trải nghiệm cuộc sống thôi. Nếu trách chỉ có thể trách Mặc Bảo không có ý chí, gây chuyện rắc rối đến vậy. Không nghĩ đến, Định Vương đi rồi, thị vệ trưởng này lại đến làm khó làm dễ mình.
Mà Mặc Bảo lại còn đứng đằng kia xoay tay, hưng phấn không thôi, nàng ta hoàn toàn không có cảm giác đang bị trách phạt, ngược lại thấy mình cùng chủ tử có thể đi thăm Định Vương phủ là một vinh quang lớn lao, nhất định là tẩu hỏa nhập ma rồi. Bạch Cẩm Tâm thật muốn ngay tại đây thực thi gia pháp, giáo dục cái đứa nhỏ tì nữ không biết nghe lời này.
Mặc Bảo vội vươn tay che lỗ tai, thè lưỡi, \”Chủ tử, em biết sai rồi, thế nhưng nếu không phải vì em, chúng ta sao có thể đến Định Vương phủ một lần, kể lại có thể khoác lác đến mấy ngày liền đó. Hơn nữa, Định Vương điện hạ thật sự yêu dân như con, bình thường còn có người nói ngài ấy hung tàn tột cùng, chúng ta làm chuyện đại nghịch bất đạo vậy, còn khoan dung chúng ta. Định Vương thật sự là thần tiên hạ phàm tới phổ độ chúng sinh mà~\”
\” Được rồi, Mặc Bảo, hai chúng ta đều không biết cưỡi ngựa, tên thị vệ trưởng đó bắt chúng ta đi bộ, người cũng biết là mười mấy dặm đường, chúng ta phải đi đến giờ nào mới tới nơi.\” Bạch Cẩm tâm bịt kín lỗ tai, không muốn nghe Mặc Bảo si mê nam sắc tiếp nữa.
\” Đi bộ?!\” Mặc Bảo tới lúc này mới kịp phản ứng.
\”Ta nói, hai người các người, bất kể là đi, chạy hay là bò, trước buổi trưa phải đến Định Vương phủ chúng ta, các người còn phải làm việc đó, nhìn các người tay chân ốm yếu, biết là làm việc không nhanh nhẹn rồi. Định Vương điện hạ vào kinh gặp hoàng thượng. Trở về mà thấy sân không sạch sẽ, lại trách phạt ta.\” thị vệ trưởng chịu đựng cơn tức mà nói, bao nhiêu kiên nhẫn biến mất hết.
Phải biết rằng, lúc này, mặt trời đã qua mấy con sào, nắng đã lên cao, đi qua gió bụi mới được hồi kinh, đã cảm thấy phiền phức, Định Vương điện hạ dẫn một đoàn binh phong phong quang quang đi tiếp tự khi nào rồi, hắn còn ở đây cùng tên sai vặt lưu manh này, nếu để hắn phán quyết, không bằng trực tiếp mang tên này lên nộp quan, xong mọi chuyện. Vẫn là Định Vương điện hạ thiện tâm quá.
Bạch Cẩm Tâm cào cấu mặt mình, nàng hiện tại thật mong có người từ trên trời giáng xuống, cứu mình khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng này.
Lại nói lên trời, như nghe được lời nàng khẩn cầu, thật đúng là phái người đến ứng cứu.
\”Tần trưởng thị vệ, hôm nay ngày vì Định Vương khổ cực nhiều rồi.\”
Trưởng thị vệ quay đầu, nhìn thấy người đến, gương mặt đang âm trầm bỗng nở ý cười.
\” Phong chưởng quỹ, đã lâu không gặp, ngài ở đây là\”
\”Phong Cảnh Nhiên, cứu ta…\” Bạch Cẩm Tâm thấy người quen, có vẻ như cứu tinh đến rồi.
Mộc Trà Team dịch
Phong Cảnh Nhiên, kinh thành phong nhã các thiếu chưởng quỹ, giàu nhất kinh thành không ai địch nổi chỉ có hai nhà, Bắc có Dược Thiện thế gia Phong gia, Nam có An Hòa Đường Vạn tam nương. Mà người nhà họ phong từ trước đến nay hành xử khéo léo, Phong Cảnh Nhiên đến, nhất định có thể giải vây cho nàng.
\”Tần trưởng thị vệ, cái này, Bạch tam thiếu gia là bà con xa của ta, vừa rồi ta cũng ở lầu hai Đông Lân Các, chân tướng sự việc cũng có biết rõ, Định Vương điện hạ sai hắn đi quét sân chẳng qua là thuận miệng nói thôi, ngài xem có thể dàn xếp một chút không. Nghe nói, Tần phu nhân mấy ngày nay thân thể không được thoải mái lắm, ta sẵn có một toa thuốc, tiến hành điều trị ngay, Tần phu nhân không chỉ có thể khôi phục thân thể, còn có thể dưỡng nhan sắc, toa thuốc này là độc nhất vô nhị…\” Phong Cảnh Nhiên liếc mắt nhìn Bạch Cẩm Tâm, hắn nhanh chóng tiến lên một bước, dài giọng nói.
\” Đa tạ Phong chưởng quỹ quan tâm, dàn xếp dĩ nhiên là có thể, chỉ là, Định Vương điện hạ lệnh cho bạch thiếu gia đi Định Vương phủ, nếu không đi, ta không biết phải báo cáo lại thế nào, người xem, không bằng Bạch thiếu gia cứ đi một chuyến, chúng ta đều dễ ứng phó hơn…\” Tân trưởng thị vệ cũng không phải kẻ không biết ăn nói, đối nhân xử thế cực kỳ trơn tru, không tinh ranh cũng khó mà làm được trưởng thị vệ.
\”Ta không biết cưỡi ngựa\” Bạch Cẩm Tâm lòng đầy đau khổ nói.
\”Ta có xe ngựa, tiễn ngươi một đoạn…\” Phong Cảnh Nhiên tức giận nói, tuy là giọng nói có phần lãnh đạm, nhưng ánh mắt lại cưng chiều.
Tần trưởng thị vệ mặc kệ hai người này quan hệ thế nào, bản thân mình có lợi liền không lo thêm chuyện bao đồng, gật đầu đáp ứng.
Cuối cùng, Bạch Cẩm Tâm ngồi xe ngựa, chạy thẳng một vòng đến Định Vương phủ, coi như là thoát một kiếp nạn.
Sau khi xong xuôi, Phong Cảnh Nhiên phái người mang đồ đến cho Tần phủ y hẹn, Bạch Cẩm Tâm thản nhiên cười hứa trả ơn Phong Cảnh Nhiên một bữa cơm, rồi quay về Bạch phủ, Mặc Bảo thì bị phạt một tháng tiền lương…