\”Bạch Cẩm Miên…\”
Bạch Cẩm Tâm nằm ỳ ở trên giường, tay mân mê hình khắc hoa lan trên trâm ngọc bích, tựa như đang ngẩn người.
Như Nguyệt lúc này chạy vào nói: \”Tiểu thư, Xảo Linh mang theo Lâm ma ma bên người của Lạc di nương tới rồi, phía sau còn một đoàn lão bà, ai nấy đều hung hăng, giống như đang muốn ăn thịt ngươi a.\”
\” n, ta đợi bọn họ cũng lâu rồi.\” Bạch Cẩm Tâm không chút hoang mang giơ cao cây trâm ngọc lên, đột nhiên buông tay, trâm ngọc rơi trên bàn, trong nháy mắt gãy làm vài khúc.
Nàng mở nắp ấm trà bên cạnh, mang mấy mảnh trâm gãy lìa bỏ vào trong, xử lý phút chốt sạch sẽ.
Như Nguyệt nhìn Bạch Cẩm Tâm từ đầu đến cuối hủy thi diệt tích, khóe miệng kéo ra, xoay người đi ra cửa: \”Em ra cửa hậu viện a.\”
Không bao lâu sau, nghe bên ngoài ồn ồn ào ào bảy mồm tám mỏ truyền đến một loạt âm thanh, Bạch Cẩm Tâm khoác áo choàng lảo đảo ra cửa, nghe Xảo Linh đang đứng đó chửi ầm lên: \”Người điên sẽ không nhận mình bị điên, kẻ cắp cũng không nhận mình trộm đồ, kẻ giết người lên công đường cũng sẽ gào câu oan uổng quá. Ngươi cứ luôn miệng nói Hương Xảo không trộm đồ của tiểu thư nhà ta, vậy đơn giản, để cho chúng ta lục soát đi, oan uổng hay không sẽ rõ ràng.\”
Lâm ma ma bên người của Lạc di nương cũng khoanh tay đứng một bên, giọng nói nguội lạnh độc địa: \”Như Nguyệt cô nương hãy mở cửa đi, những lão bà này tay chân vụng về, nếu lỡ làm cô bị thương, cũng không tốt lắm đâu.\”
\”Các ngươi, các ngươi khinh người quá đáng!\” Như Nguyệt cắn răng, phồng má, tức giận dậm chân, khóe mắt ẩm ướt như sắp rơi lệ.
Bạch Cẩm Tâm yếu ớt \”Khụ khụ\” hai tiếng, thân thể nàng dựa vào cửa, ánh mắt không hiểu gì nhìn mọi người \”Như Nguyệt, mọi người đây là…\”
\”Tiểu thư, người còn bệnh, sao lại chạy ra ngoài rồi?\” Như Nguyệt càng hoảng sợ, nước mắt lại như vỡ đê, chạy lại đỡ nàng \”Tiểu thư, người quay vào nghỉ ngơi đi, có chuyện gì cứ để nô tỳ xử lý.\”
Bạch Cẩm Tâm lại không chịu vào, ánh mắt nhìn vào Lâm ma ma, có chúc hơi kinh ngạc: \”Đây không phải là Lâm ma ma bên Lạc di nương sao? Làm sao lúc này lại rảnh rỗi chạy đến nơi này?\”
Lâm ma ma tùy tiện khụy gối, nhún chào Bạch Cẩm Tâm một cái: \”Tam tiểu thư, Hương Xảo trong viện của người trộm cây trâm hoa lan nhị thái thái tặng cho nhị tiểu thư, di nương lệnh cho nô tỳ qua đây xử lý việc này một chút.\”
Bạch Cẩm Tâm nhướng cao mày, vẻ mặt kinh ngạc: \”Có phải hiểu nhầm rồi không? Hương Xảo dù ngày thường có chút thô kệch, cũng không phải loại người sẽ trộm đồ đâu a.\”
Bên cạnh đó Xảo Linh lắc mông đi đến trước, cũng không thèm hành lễ với Bạch Cẩm Tâm, âm dương quái khí nói: \”Hừ, có lẽ nha đầu kia quá biết giả vờ, Tam tiểu thư bị nàng ta dùng bề ngoài che mắt. Tri nhân tri diện bất tri tâm, Tam tiểu thư thân thể không tốt, cũng không hay quản lý, chỉ sợ là không biết được Hương Xảo ở bên ngoài đã làm ra cái chuyện gì a.!?\”
\”Xảo linh, miệng người sạch sẽ một chút!\” Như Nguyệt quắt mắt lạnh lùng tới, Xảo Linh rên lên một tiếng, lại lắc mông lùi về phía Lâm ma ma.
\”Lâm ma ma, lục soát đi! Ta tận mắt thấy nha đầu Hương Xảo đi kỳ kỳ bí bí từ phòng nhị tiểu thư đi ra, sau đó trâm của nhị tiểu thư không thấy tăm hơi, không phải nàng ta trộm thì còn ai.\”
\”Tam tiểu thư, người xem… \” Lâm má má lại hỏi ý Bạch Cẩm Tâm, chỉ là với tư thế, rõ ràng không để ai phản bác.
Bạch Cẩm Tâm nén cơn giận của Như Nguyệt lại, khụ khụ hai tiếng, phất tay nói: \”Phòng của Hương Xảo bên kia, cứ lục soát đi.!\”
\”Tiểu thư\” Như Nguyệt người đầy bực tức, cắn môi nén giận,.
Bạch Cẩm Tâm vỗ vỗ tay nàng an ủi: \”Thanh giả tự thanh.\”
\”Ha hả, Tam tiểu thư cùng nha hoàn nha mình đúng là tỷ muội tình thâm a.\” Xảo Linh hướng về phía các nàng cười, mang theo nhóm lão bà vào trong phòng.
Bạch Cẩm Tâm lấy tay móc móc lỗ tai mình, lầm bầm: \”Mùa xuân đến rồi, cẩu động dục sủa bậy rồi.\”
Mộc Trà Lâu team dịch
\”Phụt--\” Như Nguyệt nhìn bóng lưng Xảo Linh, rất không kìm nén nổi mà bật cười.
Chợt nghe bên trong truyền tới tiếng của một lão bà hưng phấn: \”Lâm ma ma, nha đầu kia giấu rất nhiều trang sức châu báu, nhất định đều là do ăn trộm mà có!\”
Lâm ma ma còn đang đứng ngoài sân canh chừng Bạch Cẩm Tâm, nghe vậy lông mày nhướng lên, vội vã cất bước vào phòng kia: \”Các người khoan lật lung tung, ta tới nhìn kỹ đã!\”
Bên này đang làm ầm ĩ, bên kia Hương Xảo đã mang theo đại phu nhân vội vã chạy tới, phía sau một đoàn nha hoàn lão bà, còn dẫn theo bảy tám gia đinh.
Đại phu nhân khí thế hung hăng, vừa vào sân, trực tiếp phất tay nói: \”bao vây sân này lại, không được cho ai chạy thoát!\”
Mấy tên gia đinh kia lập tức chặn ngay cửa lớn, một đám lão bà xếp thành một hàng, mỗi người đều xắn tay áo lên, dáng dấp hung ác độc địa.
Hương Xảo trong phòng, Lâm ma ma nhìn vào đống châu báu trang sức, trong lòng thầm nghĩ hỏng bét rồi, còn chưa kịp cho người lùi lại, đã bị đại phu nhân ngăn ở cửa.
Bà ta vỗ đùi, kêu lên: \Hỏng rồi, chúng ta bị gài bẫy!\”
\”Sao lại thế…\” Xảo Linh nghe thấy nhất thời có chút hoảng hồn, \”Không phải chúng ta đang gài bẫy tam tiểu thư sao?\”
Làm sao lại biến thành bọn họ bị gài bẫy?
Lâm ma ma thăm dò trước cửa, cau mày nói: \”Đại khái chắc là khi ngươi đưa ngọc trâm cho Hương Xảo bị phu nhân thấy được, nàng ta liền tương kế tựu kế, sắp đặt một chút, làm khó di nương!\”
\”Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?\”
\”Phải xem di nương có cứu được chúng ta không nữa.\”
Lâm ma ma vừa dứt lời, đại phu nhân cũng mang người bước vào, nắm bọn họ mang ra ngoài.
Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, sân nhỏ vắng lặng đầy ắp người, nhìn đâu cũng toàn người là người.
Bạch Cẩm Tâm cảm thấy hưng phấn a, hậu trạch tranh đấu, Bạch phủ lưỡng đại cự đầu sống mai với nhau phát sóng trực tiếp a, hiện tại nếu Lạc di nương có ở đây, biểu cảm trên gương mặt diễm lệ kia nhất định là xinh đẹp vô cùng!
\”Tiểu thư!\” Như Nguyệt bấm tay nàng một cái, hạ giọng nhắc nhở nàng.
Nàng lúc này mới hồi phục tinh thần lại, rũ mi mắt xuống, cúi thấp đầu, mềm nhũn tựa vào Như Nguyệt, hướng về phía đại phu nhân đi tới.
\”Mẫu thân, là con vô dụng, đồ của đại tỷ tỷ…\”
m thanh vừa sợ hãi vừa yếu đuối, biểu tình hoa rơi giữa mưa gió, bộ dáng kia thật là muốn đáng thương bao nhiêu có đáng thương bấy nhiêu.
\”Được rồi, ngươi còn bệnh về nghỉ ngơi đi, việc này ta tới xử lý.\” Đại phu nhân nhìn đống xiêm y bị cắt tơi tả, còn suýt chút nữa bị Lạc di nương bên kia cướp luôn mớ châu báu trang sức, tâm tình kém đến cực điểm, còn có thể nói với Bạch Cẩm Tâm một câu như vậy là tốt lắm rồi.
Những thứ này đều là Bạch Cẩm Viên mang tới cho Bạch Cẩm Tâm, đám nô tài này dám cắt sạch y phục, ai cho các người cái lá gan lớn đến vậy.
Nàng ta càng nghĩ càng giận, vung tay lên nói: \”Toàn bộ mang đến sảng lớn đi!\”
\”Dạ!\” Đoàn lão bà trả lời rành mạch rõ to.
Lâm ma ma cùng Xảo Linh chỉ kiêu ngạo được với Bạch Cẩm Tâm, đối mặt với đại phu nhân mạnh mẽ, các nành ta ngay cả cổ họng cũng không dám lên tiếng, trực tiếp đi theo.
Quả nhiên vẫn là vĩ nhân nói đúng, vỏ quýt dày có móng tay nhọn nha.
Bạch Cẩm Tâm đang cảm thán, nhìn đại phu nhân sắp rời đi, nhanh nhanh tiến tới, rưng rưng nắm tay, lòng đầy căm phẫn mà nói: \”Mẫu thân, nhị tỷ tỷ nàng ta khinh người quá đáng, làm phiền mẫu thân giúp con chuẩn bị xe ngựa, nữ nhi phải đi hội mẫu đơn!\”
Đại phu nhân quan sát nàng một chút, có chút chần chừ: \”Bộ dạng này của ngươi….\”