Yêu Nghiệt Có Độc

Chương 22: Cây Muốn Lặng, Gió Chẳng Ngừng (2)




Bạch Cẩm Tâm ngay đêm đó liền ngã bệnh, phát sốt, toàn thân nóng đến mức có thể rán chín trứng gà.

Như Nguyệt đắp một chiếc khăn ướt lên trán này, trên mặt lo lắng: \”sao đột nhiên lại bệnh?\”

Bạch Cẩm Tâm cảm giác hơi nóng trên người mình giảm một chút, quay đầu đi, lấy ra một viên thuốc lặng lẽ nhét vào miệng.

Vì vậy, nàng sốt cả đêm không giảm.

Như Nguyệt lấy thuốc hạ sốt thông thường vẫn dùng cho nàng, nhưng một chút tác dụng cũng không có, sợ đến mức hai tiểu nha đầu cũng sắp khóc.

Bạch Cẩm Tâm có lúc tỉnh lại một chút, chống cơ thể hư nhược đứng lên, bảo Như Nguyệt lấy bút viết một toa thuốc, rồi bảo Hương Xảo đi An Hòa Đường bốc thuốc.

Lăn qua lăn lại, làm đi làm lại nhiều lần liền đến ngày thứ hai.

Mộc Trà Lâu team dịch

Bạch Cẩm Tâm sau khi uống thuốc, cơn sốt cũng dần khỏi. Bất quá cả người vẫn còn ê ẩm, suy yếu đến mức ngồi cũng không vững.

Đại phu nhân lúc này phái nha hoàn thiếp thân đến thăm, vừa nhìn thấy dáng vẻ sống không bằng chết này của nàng, sắc mặt không tốt rời đi.

Bộ dáng đến mức này, làm sao còn có thể đi dự hội mẫu đơn?

Ai nấy vẻ mặt đều buồn thiu, chỉ duy nhất Bạch Cẩm Tâm khóe miệng cong lên.

Thế nhưng, cây muốn lặng, gió lại chẳng dừng.

Như Nguyệt đi ra ngoài thay chậu nước, lúc quay lại bước chân vội vã, thần sắc lo lắng: \”Tiểu thư, không xong rồi.\”

\”Làm sao?\” Bạch Cẩm Tâm nhìn về phía nàng ta, ngay phía sau Hương xảo lẳng lặng đi theo vào, cúi đầu dáng vẻ đang làm gì đó sai trái.

Ánh mắt nàng nhìn vào Hương Xảo: \”Hương Xảo lại phải lỗi lầm gì rồi? Hay lại làm vỡ chén trà ngọc nào đó?\”

\”Không phải đâu.\” Hương Xảo lắc đầu, lại nói không dám nói tiếp, chỉ kéo kéo ống tay áo Như Nguyệt.

Như Nguyệt hít một hơi, đưa ra một cây trâm ngọc bích, đưa tới trước mặt Bạch Cẩm Tâm: \”Tiểu thư có nhớ cây trâm ngọc này không?\”



Bạch Cẩm Tâm gương mặt mờ mịt: \”Như Nguyệt, ngươi biết ta đối với mấy thứ đồ này không để tâm a.\”

Nàng thường giống như nam nhân dùng dây buộc tóc, cũng không thích trên đầu gắn kim vân châu ngọc gì đó, nên hỏi nàng vấn đề này, không khác gì hỏi hòa thượng vị thịt ra sao.

Huống chi đồ của nàng, Như Nguyệt không phải người rõ nhất sao? Còn đi hỏi nàng làm gì?

Như Nguyệt nhìn bộ dạng Bạch Cẩm Tâm, biết nàng không có ấn tượng gì, bất đắc dĩ thở dài mà nói: \”Đây là cây trâm nhị thái thái lần trước mang đến tặng, tiểu thư Bạch phủ mỗi người một cây, trên trâm còn khắc hoa theo thứ tự là Mai Lan Trúc Cúc.\”

Vừa nói tới đó, Bạch Cẩm Tâm liền có chút ấn tượng: \”Ngày hôm đó ta không đến, cho nên bọn họ chọn ba cái còn dư một chính là trâm của ta. ta nhớ hình như đó là cây hoa Cúc a.\”

\”Cảm tạ trời đất, tiểu thư người rốt cuộc cũng có nhớ.\” Như Nguyệt thở dài một hơi. \”Người lúc đó nói hoa Cúc ngụ ý không ổn, nên không thích, liền ném sang một bên.\”

Bạch Cẩm Tâm gật đầu: \”Đúng là có chuyện này.\”

Là một người hiện đại chân chính, xin tha thứ nàng đối với “hoa cúc”, từ ngữ này bị xuyên tạc nha! Một cái từ ngữ thâm sâu đại ý, thực thứ lỗi cho nàng không thể không hiểu sai được a!

Bất quá, nói đến nửa ngày rồi, cuối cùng Như Nguyệt muốn nói chuyện gì?

Như Nguyệt nhìn bộ dạng của Bạch Cẩm Tâm, nhất thời phát điên: \”Tiểu thư, người xem kỹ một chút đi, trên cây trâm ngọc này khắc hoa văn gì!\”

\”Thật là hung dữ, ta đang là bệnh nhân mà.\” Bạch Cẩm Tâm bĩu môi bất mãn oán giận một câu, nhưng vẫn cúi đầu nhìn một lượt cây ngọc trâm kia.

\”Ủa? Hoa Lan?\” một vệt ánh sáng lóe qua não, Bạch Cẩm Tâm giật mình ngồi dậy, \”Nếu ta nhớ không lầm, Hoa Lan là của Bạch Cẩm Miên, cây trâm này không phải của ta a.\”

Như Nguyệt gật đầu, \”Cuối cùng người cũng nhận ra rồi.\”

\”Trâm của nàng ta sao lại ở trong tay các ngươi? \”Bạch Cẩm Tâm nằm xuống lại, tay xoa xoa thái dương, trực giác của nàng cho biết lại có việc phải lo tới rồi.

Như Nguyệt quay đầu lại liếc về phía Hương Xảo nói: \”Hương Xảo ra ngoài hốt thuốc cho người vừa hay gặp nhị tiểu thư cùng Xảo Linh. Nha đầu kia bèn tới xin lỗi Hương Xảo, nói là lần trước hại nàng ta làm vỡ chén trà, nên đem tặng cây trâm này cho Hương Xảo tạ lỗi. Hương Xảo lúc đó cũng không suy nghĩ nhiều, liền nhận lấy.\”

Bạch cẩm Tâm nghe xong vừa bực mình vừa buồn cười, giương mắt trừng Hương Xảo một cái: \”Em trong đầu chỉ toàn nghĩ đến ăn ăn, có phải không có biết suy nghĩ gì khác?\”

\”Tiểu thư!\” Hương Xảo giậm chân một cái, mắc cỡ đỏ bừng mặt.

Như Nguyệt kéo Hương Xảo qua một bên, đưa tay sờ trán Bạch Cẩm Tâm, thấy nàng không còn quá nóng, mới tiếp tục nói :\”May mà tiểu thư với nha đầu ngươi có đức hạnh như nhau, đồ đạc của mình còn không biết, nên đều giao cho ta bảo quản. Bằng không việc xảy ra hôm nay, sợ rằng không kịp xử lý nữa.\”

\”Cái gì gọi là chúng ta cùng một loại đức hạnh….\” Bạch Cẩm Tâm muốn rớt nước mắt trong lòng, nàng dường như vừa bị nha đầu nhà mình khinh thường a.



\”Cái này không phải trọng điểm.\” Như Nguyệt nhếch mép một cái, vội vã dời trọng tâm câu chuyện của mình đến phần quan trọng, \”Cây ngọc trâm này nhị tiểu thư vô cùng thích, không biết sao lại đi thưởng cho Xảo Linh. Coi như là có thưởng cho nàng ta đi, thì khẳng định nàng ta sẽ xem như bảo bối, làm sao có thể đi tặng lại Hương Xảo? Đạo lý dễ hiểu như vậy mà nha đầu kia cũng không nghĩ tới.\”

Hương Xảo bị Như Nguyệt lấy tay chọc chọc vào đầu, bộ dáng ấm ức nói: \”Loại trâm giống vầy tiểu thư cho chúng ta rất nhiều mà, em cho rằng nhị tiểu thư cũng hay thưởng cho Xảo Linh như vậy.\”

Như Nguyệt ban đầu còn làm vẻ mặt nghiêm túc, kết quả sững sờ bị chọc đến phát cười: \”Hương Xảo, không phải chủ tử nào cũng giống tiểu thư chúng ta.\”

Tiểu viện này của các nàng tuy nói là nghèo, nhưng tình huống thực tế so với bên phòng đại phu nhân còn tốt hơn một chút. Ăn mặc chi phí giỏi tính toán, tùy tiện cầm lấy một bộ xiêm y trong giản dị không màu mè, hiểu biết một chút về chất vải, liền biết đều là Yên La Cẩm thượng đẳng, mười mấy lượng bạc một tấm.

Bạch phủ quy định luật lệ, các tiểu thư mỗi tháng năm lượng bạc. Bạch Cẩm Miên cho dù được Lạc di nương giúp đỡ thêm, cũng không hào phóng đến mức đem cây trâm quý giá như vậy thưởng cho một đứa nha hoàn nha.

Nghĩ đến đó, mục đích của nàng ta là gì, nhất thời đã rõ rành rành rồi.

Bạch Cẩm Tâm vờn tóc mình, ánh mắt đột nhiên lạnh lẽo: \”Khả năng đám người bắt gian lúc này chắc cũng đang trên đường tới rồi.\”

\”Vậy giờ phải làm sao đây?\” Hương Xảo không nghĩ tới rằng mình đã gây ra phiền phức như vậy, chỉ muốn nhanh nhanh đập đầu tự tử cho xong a.

\”Vội cái gì, không có chứng cứ, nàng ta có thể lớn miệng đổ oan sao?\”

Lần này may mà Như Nguyệt phát hiện sớm, các nàng vẫn kịp xử lý cây ngọc trâm này. Bạch Cẩm Tâm tương đối lo lắng, vì nàng có mang mấy thứ ở bên ngoài về.

Nếu bị người ta lục soát, chỉ sợ về sau nàng càng không có cuộc sống yên ổn.

Nghĩ đến đây nàng chán đến không thở nổi.

Nàng căn bản không muốn đi hội mẫu đơn gì hết, vì thế còn cố ý bệnh một hồi. Không nghĩ tới Bạch Cẩm Miên không yên tâm về nàng, còn phải xử lý nàng cho thừa sống bán chết.

Đã vậy, nàng cũng không khách khí nữa.

Bạch Cẩm Tâm nhíu hai lông mày lại, nhãn quang lạnh lẽo: \”Như Nguyệt, em đem đống đồ trang sức lần trước Bạch Cẩm Viên hào phóng mang tới bỏ vào ngăn tủ của Hương Xảo, thuận tiện đem quần áo cắt nát đi, rồi bỏ vào.\”

\”Dạ.\” Như Nguyệt thích nhất là dáng vẻ nghiêm túc của tiểu thư nhà nàng ta, con ngươi sáng tựa như có thể phát quang, khiến người ta tin tưởng vô cùng.

Nàng lĩnh mệnh lập tức đi ra ngoài, Bạch Cẩm Tâm nhìn về phía Hương Xảo nói: \”Ngươi đi lại chỗ đại phu nhân, nói nhị tiểu thư vì không muốn ta đi dự hội hoa, không chỉ kê cho ta đơn thuốc làm ta sinh bệnh, ghê gớm hơn, còn làm hư quần áo Đại tiểu thư mang đến cho ta.\”

\”Em đi ngay đây!\” Hương Xảo cũng bị Bạch Cẩm Tâm dạy hư, nghe nói vậy hai mắt liền phát sáng, kéo vạt quần, chạy nhanh như một làn khói.