---
Sau đó, lời Vô Dạ đại sư vừa nói tiếp, Bạch phủ không ít người biết sự tình, trong lúc nhất thời, mọi người đều sợ hãi chỉ trỏ, ngay cả Bạch Khuê vốn dĩ cố chấp cũng bị chấn động, không thể không tin.
Thái độ của hắn lật nhanh như lật sách, cung kính nói: \”Đại sư, đã vậy phiền ngài xem giúp chúng ta một quẻ, làm cách nào để tiêu tán những thứ không sạch sẽ đó, mời quỷ thần rời đi?\”
Vô Dạ đại sư gật đầu cười, nhắm mắt lại, bộ dáng đang xem quẻ.
Một lát sau, hắn mới nói: \”Phủ các ngươi trước giờ oán khí quá nặng, oan hồn từng chút một tích góp, cùng thứ dơ bẩn kia hỗn loạn ở một chỗ, cẩn lấy một đứa con của Bạch gia trợ sức, ở Thanh Vân điện niệm kinh bảy bảy bốn mươi chín lần, mới có thể mời quỷ thần rời đi.\”
m thanh truyền tới, mọi người lại biến sắc.
Bạch Cẩm Miên vừa tới, nghe thấy, liền quỳ xuống: \”Phụ thân, nữ nhi không muốn, nữ nhi còn muốn ở lại phủ hầu hạ người.\”
Nàng ta phản ứng quá nhanh, Bạch Khuê có chút không biết làm sao cho đúng.
Dù sao hắn cũng ưa thích nữ nhi này, nên có phần luyến tiếc.
Trầm tư một hồi, Bạch Khuê quả quyết một lời nói: \”Vậy để cho Tâm nhi đi đi.\”
Giải quyết dứt khoát.
Tin tức này Bạch Cẩm Tâm đã sớm biết đoán được, Vô Tâm đại sư gì đó, là nàng Mặc Bảo sắp xếp gọi đến.
Nàng đã sớm biết cái tên mặt quỷ thân rắn hủy đi gương mặt Bạch Cẩm Miên kia là việc Bạch Cẩm Viên làm, nương theo chuyện này, nàng đã đụng tay một chút. Mang đến một chút thuốc bột dụ bầy rắn tới, tạo nên thế cục đáng sợ.
Mục đích dĩ nhiên là rời khỏi Hầu phủ, đi Thanh Vân tự thanh tịnh vài ngày, như vậy không cần phải tham gia ngày hội mẫu đơn, tuyển tú cho Định Vương rồi.
Quả nhiên, người nhà họ Bạch gấp gáp sắp xếp, Bạch Cẩm Tâm rất nhanh chóng bị đuổi khỏi Bạch phủ, bên ngoài nói là đi cầu phúc, kỳ thực đến lưu vong còn chẳng bằng, nàng rời phủ, người người phụ thân đó còn không chuẩn bị chút gì cho nàng.
Cắt, cái việc hắn không quan tâm tới nàng, nàng không lạ gì nữa.
Lên một chiếc xe ngựa cũ nát, xóc nảy một hồi cũng đến Thanh Vân tự, Bạch Cẩm Tâm nhảy xuống khỏi xe ngựa, chầm chậm hít thở một cái bầu không khí mới mẻ này.
Thanh Vân tự tuy là xa xôi, nhưng hoàn cảnh quả thật không tồi, ở đây phong cảnh dễ chịu con người thoải mái ngây ngô, so sánh với Bạch phủ ngập tràn hục hặc dĩ nhiên phải tốt hơn nhiều. Nàng cũng coi như đã thoát khỏi cái Hầu phủ đó nha.!
Bạch Cẩm Tâm được an bài ở một sương phòng vắng vẻ, nàng dù sao cũng là nữ khách, chỗ ở cũng cách đại điện khá xa, cái này cũng vừa hợp ý Bạch Cẩm Tâm muốn.
Tốt nhất đừng ai tới quấy rầy nàng, như vậy nàng có thời gian làm thêm vài chuyện khác.
Nhưng chắc vì nàng vừa đến, trong tự vẫn luôn phải một vị hòa thượng đến hướng dẫn làm cầu phúc sao cho đúng, mỗi ngày lại mang cho nàng một ít kinh thư để nàng cầu xin.
Bất quá, Bạch Cẩm Tâm kiên trì hai ngày liền, vị hòa thượng kia cũng yên tâm, dần dần số lần tới thăm cũng ít đi.
Bạch Câm Tâm rảnh rỗi, bắt đầu thấy Thanh Vân tự này cơm nước thực sự hơi quá rồi, tới đây trọn bảy ngày, nàng một ngày cũng không động tới thịt a.
Nhân ngày hôm nay khí trời sáng sủa, trời trong nắm ấm, thật thích hợp ra ngoài.
Mộc Trà Lâu team dịch
Đi ra khỏi phòng, nhìn quanh một vòng, bốn phía đều không có người ở, chỉ có chim hót hoa nở.
Duỗi thẳng người, Bạch Cẩm Tâm lắc lắc mãi tóc dài, cười to: \”Trời cũng giúp ta, ngày hôm nay ta phải đi ăn mặn!\”
May nơi này không có ai, nếu để trong tự các hòa thượng biết Bạch Cẩm Tâm lại muốn ở trong chùa ăn mặn, truyền đi chắc chắn là lời đại nghịch bất đạo nha.
Bạch Cẩm Tâm mấy ngày liền nhàn rỗi không chuyện gì làm, tìm đường lên xuống núi cũng rành rõ, lúc này, nàng chuẩn bị xuống núi đi bắt một con gà rừng ăn, liền theo đường mòn bên núi đi xuống.
Nàng vừa đi vừa hát, tâm tình vui thích đi đến sườn núi có một rừng cây nhỏ, quan sát bốn phía một hồi, phát giác nơi này chắc chắn có gà rừng qua lại.
\”Ta phải làm chút đồ để bắt mới được.\”
Nàng dừng ánh mắt lại cách đó không xa, chuẩn bị đào một cái hố.
Không có công cụ thuận tiện, nàng thuận tay tìm một cành cây, xé nhọn ở đầu, đơn giản chế ra một công cụ bắt chim, lấy đống lá cây bao trùm lên đó, lại nắm một sợi dây, giấu người trong bụi cỏ lau.
Bạch Cẩm Tâm tin rằng ở đây chờ một buổi sáng, chắc chắn săn được một con gà rừng lạc đàn.
Đáng tiếc là nàng nằm đó một hồi, lại nhanh cảm thấy buồn ngủ, mà cách đó không xa đống cỏ kia lại không có động tĩnh gì.
Nàng đang không chịu nổi sắp buông ra, đột nhiên có một con chim trĩ to mập từ xa chạy lại.
Hiển nhiên là con chim trĩ kia đi kiếm ăn, đang nỗ lực tìm côn trùng trong đống lá cây.
Bạch Cẩm Tâm trừng con mắt xinh đẹp lên, nín thở không phát ra tiếng, không chớp mắt nhìn con chim trĩ, nó từng bước một đang đi về phía chỗ nàng đã bố trí bậy, gần, gần...
Đợi nó tới gần bẫy tập, trong nháy mắt, bạch Cẩm Tâm kéo mạnh sợi dây.
Con chim trĩ bị kinh sợ, đột nhiên giương cánh đập đập, định tìm đường bỏ chạy.
\ "Đứng lại! \ "
Bạch Cẩm Tâm không suy nghĩ nhiều, ném bỏ sợi dây trong tay, nhanh chóng đứng dậy đuổi theo con chim trĩ.
Con chim kia vừa chạy trốn vừa kêu \”Ha ha ha\”, chạy ngày càng nhanh, Bạch Cẩm Tâm ở phía sau đuổi theo không bỏ, nàng cảm thấy con chim trĩ kia kêu rất khó nghe, dường như còn đang cười nhạo nàng.
Ngay lúc Bạch Cẩm Tâm cảm thấy sắp đuổi kịp rồi, nó đột nhiên đạp chân một cái rồi sải cánh bay lên trời. Bạch Cẩm Tâm chấn động trong lòng, chim trĩ là loài biết bay a!
Nhận thức của Bạch Cẩm Tâm sụp đổ, cho nên, con chim kia chạy lâu như vậy là đang chơi đùa nàng?
Chim trĩ thành tinh!
Bạch Cẩm Tâm thậm chí còn thấy trong tròng mắt con chim kia hiện lên ý cười nhạo.
Đúng lúc này, một viên đá bỗng nhiên xé gió bay đến, con chim kia đang đập cánh bỗng dừng lại, sau đó rơi xuống mặt đất không nhúc nhích.
Bạch Cẩm Tâm dừng bước, xác nhận con chim trĩ kia không phải đang giả chết. Sửng sốt một chút rồi chợt bật cười: \”Ha ha ha aha! xem ngươi đắc ý, đắc ý hơi sớm ha!!\”
Nàng đang dương dương đắc ý, xốc con chim trĩ dưới đất lên cổ, chuẩn bị trở về, khóe mắt liếc qua, đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa một dáng người đứng thẳng tắp.
Khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị như dao khắc, cao ngất như thân tùng, không phải Định Vương thì còn là ai.
Nhưng, hắn lại làm sao mà xuất hiện ở nơi này.
Không đúng, nàng không muốn biết chuyện này làm gì, Bạch Cẩm Tâm quay đầu chạy, một chút cũng không liên quan đến Định vương.
Ai ngờ Định vương lại gọi nàng: \”Ta giúp người đáng chim trĩ, người một tiếng cảm ơn cũng không có?\”
Hắn đứng bộ dạng như tượng tạc, tựa như hắn vừa giúp nàng đánh chim trĩ, nàng liền phải mang ơn.
Ha hả...
Cái này, là Định vương quý nhân hay quên chuyện cũ, nhìn bộ dáng hắn như vậy, chắc đã quên mất lần trước làm khó làm dễ nàng đi, nhưng nàng không giống hắn, nàng mang thù nha, oan gia muốn giải, ngày nào nào đó Định vương sa cơ trước mặt nàng, nàng nhất định phải cho hắn đẹp mặt….
Bạch Cẩm Tâm ở trong lòng suy nghĩ, tự nhiên không cảm giác được hắn đang bước tới gần nàng.
Ngay lúc ngẩng đầu lên, Định vương đã ở trước mặt nàng, cao cao nhìn xuống.
Thoáng chốc, Bạch Cẩm Tâm liền nhận ra cảm giác áp bách trời sinh này, nàng đột nhiên nhận thức rõ ràng, người đàn ông trước mắt, thật sự chính là Định vương.
Nàng bởi vì quá kinh ngạc, chưa kịp phản ứng, đột nhiên, Định vương cao lớn ở trước mắt nàng ngã xuống.
Cứ như vậy… Ngã xuống