Yêu Nghiệt Có Độc

Chương 13: Bầy Rắn Vây Bạch Phủ




---

Bạch Cẩm Tâm nghe được những lời này, trong lòng nàng đã muốn lật bàn. Nàng quả thật không muốn gả cho Hưng Thịnh vương, nhưng lời này của Bạch đại phu nhân nói làm sao lại tự nhiên muốn tốt cho nàng?

Bất quá, nét mặt nàng vẫn giữ dáng vẻ nhu thuận mà nói: \”Mẫu thân lo nghĩ cho Cẩm Tâm, Cẩm Tâm vô cùng cảm kích.\”

Coi như lúc này, nàng cũng đỡ được một mối phiền toái đi.

Bạch đại phu nhân, trên mặt lộ ra một ý cười, lại nói: \”Đang lúc Định Vương hồi kinh, hoàng thượng muốn tổ chức tuyển tú, ra với tổ mẫu người liền nghĩ, cũng nên cho người đi tham gia hội mẫu đơn tuyển tú đi. Người người đều nói Định Vương anh dũng thiện chiến, Bạch Cẩm Tâm ngươi dung mạo lay động lòng người, tính tình nhu thuận, hẳn là xứng với Định Vương. Hoàng thượng cũng đang có ý, Bạch Cẩm Tâm người có thể thử cùng Định Vương bồi đắp cảm tình, tương lai gả đi Định Vương phủ, cũng coi như là sống thoải mái.\”

Ngụ ý, là để cho nàng giải quyết phía Định Vương.

Mộc Trà Lâu team dịch

Bạch Cẩm Tâm hận nàng không thể trợn mắt, nếu không… con ngươi của nàng có thể sẽ văng ra ngoài đi.

Nàng cảm thấy trong lòng mình như đang chứa một cái hỏa lò, bốc lửa: Bạch phu nhân, kẻ nào nói với ngươi ta muốn gả cho Định vương? Huống hồ, các người tự định đoạt an bài ta đi tham gia tuyển tú, lại loại bỏ Bạch Cẩm Miên. Rõ ràng đang coi bản cô nương như một quân cờ, hướng nào tốt thả về hướng đó?

Nực cười, nàng chỉ muốn là một nữ tử sống yên ổn, mà chỉ chuyện hôn sự đã bị đẩy tới đẩy lui. Nàng không muốn làm vật hy sinh cho người ta đâu.

Nghĩ như vậy, Bạch Cẩm Tâm cũng có chút không nhịn được, dáng vẻ có chút nổi giận nói: \”Mẫu thân, có một số thứ không phải Cẩm Tâm muốn là làm được.\”

Ngụ ý chính là nàng cũng không có cách nào chui vào lòng vị Định vương gia này.

Bạch đại phu nhân vẫn đang dáng vẻ khéo léo, chợt nghẹn một cái, cố không gằn giọng mà nói: \”Sẽ có cách thôi!\” nói xong, nàng ta liền đứng dậy rời đi.

Gương mặt Bạch phủ nhị tiểu thư chậm chạp mãi không thấy khá hơn, lời đồn quý phủ chọc phải yêu tà ngày càng lan truyền rộng rãi, từ gia nhân đến các chủ tử, đều nghe cùng một chuyện.

Dù sao thì không ai muốn mình cũng vướng vào tai họa, chọc tới vị thần mặt người thân rắn kia. Thậm chí cả những người không tin chuyện quỷ thần, cũng tránh né hết sức.

Lại qua mấy ngày.

Không biết là vì duyên cớ nào, Bạch phủ đột nhiên xuất hiện bầy rắn.



Rắn ở khắp nơi, xuất quỷ nhập thần, gặp người liền nhe nanh, bộ dạng hung ác độc địa, thậm chí, còn có vài tên hạ nhân bị rắn cắn bị thương.

Đều là loại rắn không rõ nguồn gốc, cũng không biết có độc hay không, những hạ nhân kia không có tiền mời đại phu, chỉ có thể nhịn đau băng bó qua loa, vết thương không khá hơn mà lại vừa lớn vừa sưng.

Bạch lão phu nhân thấy vậy lo sợ bất an, bèn an bài cho những hạ nhân kia đến sống ở nơi vắng người, đám hạ nhân đang hầu hạ chủ tử mà bị rắn cắn, liền thay người.

Bạch Cẩm Tâm có ý nhìn lén, đã nhận ra được những vết thương kia không có độc, chỉ là bị tổn thương nên sưng chút thôi.

Bất quá, nàng cũng không phải là kẻ tốt bụng quá, nên cũng không quá để ý chuyện này.

Giai đoạn này, kẻ hầu người hạ trong phủ đều hạn chế việc ra ngoài, chứ đừng nói đến di nương hay tiểu thư.

Lòng người bàng hoàng.

Bạch phủ đại quản gia Bạch Phong ở phủ này làm việc nhiều năm nay, cũng chưa từng gặp qua loại chuyện như vậy, trong một lúc, vừa nghi hoặc lại vừa có chút sợ hãi.

Hắn ở Bạch phủ đã lâu, uy nghiêm tích góp được lâu ngày, các hạ nhân đều rất tín phục, thậm chí các di nương tiểu thư tuy không sủng ái nhưng coi như cũng có nể mặt.

Sau một phen suy tư, Bạch Phong đứng dậy, đi vào hồi báo Bạch lão phu nhân.

Bạch lão phu nhân xưa nay vẫn tin chuyện quỷ thần, nghe nói Bạch Phong muốn đến bẩm báo chuyện phát sinh mấy ngày nay, liền cho người dẫn vào.

Bạch lão phu nhân lúc còn trẻ được gả vào Bạch gia, Bạch Phong cũng còn là một thanh niên, đã nhận chức quản gia, đem Bạch phủ sắp xếp gọn gàng đâu ra đó, là thủ hạ đắc lực của Bạch lão gia.

Bà ta biết rõ thủ đoạn của người quản gia này, cho nên cũng bội phục hắn.

Hắn thi lễ một cái, cung cung kính kính nói: \”Lão phu nhân, mấy ngày gần đây, phủ ta không biết sao lại xuất hiện một bầy rắn, liên tiếp tập kích, còn có hạ nhân bị cắn bị thương rồi, hiện tại trong phủ các chủ tử cùng hạ nhân đều không dám ra khỏi cửa phòng, ẩn mình ở trong phòng tránh rắn độc.\”

Hắn cung cung kính kính cúi đầu, đợi Bạch lão phu nhân mở miệng.

Bạch lão phu nhân cho hắn mấy phần mặt mũi, nên hắn cũng tôn trọng bà ta là người thắng cuộc trong cuộc trạch đấu đời trước, bội phục khả năng trị gia chi đạo a.

Bạch lão phu nhân giờ mắt híp lại, vẻ già nua hiện hết lên mặt, khi mở mắt ra cũng không khác mấy, không còn bao nhiêu dáng vẻ anh minh.



Bà ta nhìn về phía Bạch Phong, ánh mắt giống như có thể lột da rút gân người khác.

\”Việc này, ta đã biết rồi, hạ nhân có báo.\”

Chuyện thành ra thế này, cho dù đã có Bạch đại phu nhân tiếp quản, hạ nhân cũng không dám vượt khuôn phép, trước tiên đã báo lên bà ta.

Thế nhưng, bà ta cũng không hành động gì. Bây giờ tuổi đã cao, thường xuyên nằm mơ thấy bị yểm, lại thêm tin đồn quỷ thần lan truyền. Thứ hai, con trai cả của bà ta đã trở về, coi như thay bà ta xử lý mọi chuyện một phen.

Bạch Phong vừa nghe đã hiểu, do dự một hồi, bèn chọn nói thắng: \”Lão phu nhân, tiểu nhân cho rằng, sợ là trong phủ chúng ta có thứ dơ bẩn, chọc quỷ thân không vui.\”

Bạch lão phu nhân vốn kiêng kị nói đến chuyện này, nên bà ta đã không muốn đề cập tới, nay hắn lại nói ra, liền không khỏi sinh cảm giác lo lắng bất an.

Đôi mắt hiện rõ vẻ mệt mỏi, nhìn về phía Bạch Phong nghiêm túc hỏi: \”Ý ngươi là sao?\”

Đối mặt với bà ta đang dùng ánh mắt nghiêm nghị quan sát, Bạch Phong vẫn như cũ đứng đó với dáng vẻ đoan chính bất khuất, thật khiến người ta nhìn không ra hắn có phải đang bị ai đó giật dây.

Nghe lão phu nhân hỏi đến, cung cung kính kính mà đáp: \”Có hai nguyên nhân, thứ nhất, thời gian trước mặt nhị tiểu thư đột nhiên phát nốt đỏ, liền có người đồn rằng nhìn thấy xà thần, làm cho lòng người bàng hoàng, thứ hai, những ngày gần đây xuất hiện bầy rắn, những hạ nhân bị rắn cắn bị thương, đến nay vết thương cũng không liền miệng, lại còn sưng đỏ, thật sự không giống vết thương bình thường, mà như là trúng độc….\”

Hắn vừa nói, lại không khỏi tự run một cái, dáng dấp sợ hãi tiếp tục nói: \”Tiểu nhân cả gan suy đoán, có thể phủ ta xuất hiện cái gì đó không sạch sẽ, chọc giận vị mặt người mình rắn kia. Dùng gương mặt nhị tiểu thư cảnh báo, nhưng chúng ta không ai lưu ý, nên mới tiếp tục gọi bầy rắn độc đến vây cắn Bạch phủ chúng ta.\”

Bạch lão phu nhân vừa nghe, sắc mặc ngày càng tối xuống, lời Bạch Phong suy đoán, nàng vừa sợ hãi lại vừa chán ghét, không thể không thừa nhận, lời hắn nói cũng có lý, lại còn rất rõ ràng, không tìm ra một lỗi sai nào.

Đúng là như vậy, Bạch lão phu nhân sợ lại càng sợ.

Bà ta vuốt vuốt mái tóc bạc của mình, bàn tay già đã nhăn nheo như củi mục, tóc bạc đã lâu, như là minh chứng nàng ta mấy năm nay vì Bạch phủ hao tổn không ít.

Một lát sau, bà ta mới mệt mỏi mà thở dài một hơi: \”Ai…\’

Bạch đại phu nhân theo thường lệ đến thăm lão phu nhân, vừa đến cửa, liền nghe lão phu nhân thở dài một tiếng.

\”Mẫu thân, lại có phát sinh chuyện gì rồi?\” nàng ta nhìn Bạch Phong, hướng ra ngoài gật đầu, lại hướng lão phu nhân hàng lễ, gấp gáp dò hỏi.

Bạch lão phu nhân nhìn nàng ta, thần sắc giãn ra một chút, \”Ngươi nghe Bạch Phong nói lại một chút đi.\”