----
Lão phu nhân chuẩn bị mở miệng quở trách, vừa nhìn thấy gương mặt hiện tại của Bạch Cẩm Miên, lời chưa kịp nói ra vội nuốt xuống.
Bạch Cẩm Miên trên mặt chằng chịt nốt đỏ, thật sự rất khủng khiếp. Mà nàng ta lại vừa khóc vừa kích động, những vết trên mặt lại càng rõ ràng.
\”Nghiệp chướng!\”
\”Cuối cùng là chuyện gì đang xảy ra?\”
\”Các người đứng đó làm gì, không mau đi mời đại phu?\” Bạch Cẩm Viên nhìn qua một lượt, liền cho người đi tìm đại phu.
\”Bẩm đại tiểu thư, đã sai người đi mời rồi, chắc cũng sắp tới.\” Như Nguyệt ở sau lưng nàng ta hồi đáp.
Lão phu nhân nhìn qua gương mặt của Bạch Cẩm Miên vài lượt, bà ta không hiểu được sao cứ nhất thiết chuyện này chuyện khác ngay lúc này. Vào ngay thời điểm chọn phi thì gương mặt bị hủy? Nếu như Bạch Cẩm Miên không, chẳng phải là đang kháng chỉ sao?
Bạch Cẩm Miêu từ trên giường lao xuống, quỳ gối trước mặt lão phu nhân, nắm lấy vạt áo bà ta mà khóc lóc kể lể: \”Tổ mẫu, người phải vì tôn nữ mà làm chủ a, người nhìn mặt của con đi, bị hủy rồi, làm sao mà con sống nổi nữa đây!\”
Lão phu nhân nâng Bạch Cẩm Miên đang hoảng sợ dậy, Bạch Cẩm Miên thuận thế đứng lên. Thật sự nàng ta bị dọa sợ không nhẹ, lúc đứng dậy còn có chút xụi lơ, cũng may Bạch Cẩm Viên đứng gần đó lanh lẹ đỡ kịp. Chứng kiến gương mặt gần sát của Bạch Cẩm Miên, Bạch Cẩm Viên xém chút phụt ra một tiếng.
Gương mặt Bạch Cẩm Miên chấm đỏ nhỏ chi chít, giống như là bị côn trùng cắn vậy, nốt đỏ còn chảy ra một chút chất lỏng trong suốt làm cho cả gương mặt Bạch Cẩm Miên vừa đỏ vừa nhớt.
Bạch Cẩm Viên len lén lui ra phía sau một bước, lau lòng bàn tay vào phía sau người một hồi.
\”Tổ mẫu, người không biết đâu, suýt nữa ta còn không có mạng gặp lại người.\” mặt của Bạch Cẩm Miên đến lão phu nhân cũng không đành lòng nhìn thẳng.
\”Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ngươi nói lại cho ta nghen.\” Lão phu nhân cũng lùi ra phía sau một bước, để cho Bạch Cẩm Viên đỡ lấy mình ngồi xuống băng ghế.
Bạch Cẩm Miên cũng được một nha hoàn đỡ ngồi xuống giường, còn chưa mở miệng, nước mắt lại nhất loạt chảy ra. Mà lúc này chảy xuống hai bên má, gây nên một trận đau đớn. Bạch Cẩm Miên nhịn đau hít một hơi, nhe răng trợn mắt.
Mộc Trà Lâu team dịch
Khó khăn lắm, nàng ta mới bình tĩnh mở miệng được \”Tổ mẫu, đêm nay ta đã đi ngủ, nhưng lại bị âm thanh kỳ quái đánh thức, ta vừa mở mắt ra, trên giường ta nằm có một con yêu quái, mặt hắn ta đúng là một cái mặt quỷ, lúc hắn trốn đi, ta còn nhìn thấy phía sau hắn một cái đuôi rắn dài ra.\”
Bạch Cẩm Miên vừa nói, lập tức phía sau nhau nhau âm thanh phụ họa. Trong Hầu phủ, nhiều hạ nhân cũng đều nhìn thấy, chính là nói yêu tinh đến náo loạn a. Mà mô tả cũng không khác biệt với Bạch Cẩm Miên vừa nói là mấy, mặt người thân yêu quái!
\”Hoang đường! Làm gì có yêu quái gì chứ?\” lão phu nhân nặng nề nói lớn một câu, mọi người xung quanh lập tức câm như hến.
Bạch Cẩm Tâm vẫn đứng phía sau đám người, cố tình giảm cảm giác tồn tại của nàng xuống mức thấp nhất. Quả nhiên, lão phu nhân không phát hiện nàng đã tới.
Kỳ thực, nhìn vào gương mặt của Bạch Cẩm Miên nàng biết ngay, cái này căn bản không phải yêu quái gì làm ra, mà là trúng độc rồi!
Hơn nữa còn là một loại độc từ loại rắn hai đầu cực kỳ hiếm thấy, hoặc còn gọi là Băng Hỏa Xà.
Trúng độc Hỏa Xà, trên mặt sẽ nổi rất nhiều nốt đỏ, nếu là trúng độc Băng Xà, trên mặt sẽ rất nhiều nốt đen.
Thật ra lúc nãy Bạch Cẩm Tâm cũng vừa nhìn thấy kẻ mặt người thân rắn kia, cầm thêm một bao bột phấn hướng về phía nàng lao tới, nàng may mắn tránh được trong tích tắc, nếu không hiện tại bản thân nàng cũng đang trong chăn tỉ tê khóc a!
Bất quá chính là nếu lúc này, người khóc là nàng, sẽ không ai thương hại cả.
Đại phu tới rất nhanh, đã nói cho trên dưới Hầu phủ biết Bạch Cẩm Miên chính là trúng độc, Bạch Cẩm Tâm để ý lúc đại phu nói ra hai từ “trúng độc”, Bạch Cẩm Viên dường như cứng người lên một cái.
Đại phu viết toa thuốc cho Bạch Cẩm Miên, Bạch Cẩm Tâm lén nhìn lướt qua, đúng là phương thuốc giải độc, nhưng giải sai loại độc rồi.
\”Lão phu nhân, thuốc này không được, không giải được độc a!\”
\”Bạch Cẩm Tâm, ta đang hoài nghi chuyện này có phải do ngươi làm, đại phu hiện tại xem mặt cho ta, ngươi còn ở đây nói năng lằng nhằng. Tổ mẫu, người phải xử lý nàng ta đi!\”
Bạch Cẩm Miên phàn nàn nói.
Bạch Cẩm Tâm bất đắc dĩ, quả nhiên không ai tin nàng cả.
\”Cẩm Tâm, ngươi đừng ở nơi này nói năng bậy bạ, nếu như không có chuyện gì nữa, người trở về viện của ngươi đi, tỷ tỷ người gương mặt đã ra thành như vậy, ngươi còn ở đây chế giễu nàng ta, về chép gia quy ba lần, đêm mai mang tới cho ta!\”
Lão phu nhân lạnh lùng mở miệng, bà ta vốn đã không ưa Bạch Cẩm Tâm lâu rồi, bây giờ cũng chỉ là nhân cơ hội, đem Bạch Cẩm Tâm ra phạt chép gia quy.
Bạch Cẩm Tâm đàng trở về viện của nàng. Ngược lại, giờ nàng cũng không muốn cứu Bạch Cẩm Miên đâu.
Ngày hôm sau, Bạch Cẩm Miên uống thuốc đại phu kê, nốt đỏ trên mặt biến mất không ít. Bạch Cẩm Miên liền mắng chửi Bạch Cẩm Tâm một hồi, nói nàng cố ý ngăn cản không cho đại phu chữa cho nàng ta. Cuối cùng, đến đêm, mặt Bạch Cẩm Miên lại phát những nốt đỏ tiếp tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau.
Đại phu kiên trì khám chữa mấy lần, thực sự không khỏi, đành chạy đến viện của Bạch Cẩm Tâm, mặt dày hỏi:
\”Tam tiểu thư, người thấy nên làm thế nào, lão phu mặt dày tới hỏi người đây.\”
Bạch Cẩm Tâm cười không nói gì, cố ý chỉ tập trung nhìn vào móng tay nàng, thầm nghĩ đã đến lúc phải sửa sang tu bổ chút ít.
Đại phu cũng kiên trì, quyết không đi...
Bạch Cẩm Tâm vạn bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là bất mãn nói: \”Chuyện này… Nhưng các người đều không tin ta, hiện tại lại đến tìm ta thì có ích lợi gì? Huống hồ ngươi cũng biết, nhị tỷ xưa nay vẫn thích khó dễ ta, ta vì sao lại phải cứu nàng ta?\”
\” Tam tiểu thư, lão phu biết người và nhị tiểu thư bất hòa, cũng biết nhị tiểu thư xưa nay điêu ngoa ương ngạnh, thế nhưng ở Bạch phủ này, lão phu đã xem mạch vài chục năm rồi, không thể để mất chén cơm này được, người nói yêu cầu gì lão phu đều đáp ứng.\”
\”Tô đại phu, người thật sự đang làm khó ta.\”
\” Tam tiểu thư, lão phu quỳ xuống cầu người!\”
\”Được rồi được rồi, Tô đại phu. Ta chỉ điểm cho ngươi, nàng ta trúng độc của rắn, thuốc phải làm từ cây hoa, những thứ khác ngươi tự tìm hiểu thêm đi. ta chỉ có một yêu cầu, đừng cho nàng ta khỏi nhanh quá, nếm thêm chút cay đắng đi.\”
\”Đa tạ, tam tiểu thư! Đa tạ! Ta đã hiểu ý, sẽ làm hiệu quả chậm một chút, cụ thể người muốn kéo dài bao lâu?\”
Nhìn thấy một Tô đại phu già khọm, lại đối với mình cung kính, Bạch Cẩm Tâm thấy có chút nực cười.
Nàng lộ vẻ mỉm cười, nhẹ giọng nói: \”Người xem rồi tự quyết định, trước ngày làm mai cho nàng ta là được, không thể ảnh hưởng chuyên chung thân cả đời nàng ta, ngươi nói có đúng hay không?\”
Bộ dáng này, thoạt nhìn giống như một con thỏ thuần lương vô hại, nhưng chẳng biết tại sao, Tô đại phu lại cảm thấy sau lưng mình một luồng khí lạnh.
Ông ta cũng không đủ tâm tư mà quản chuyện nhà họ Bạch, vì vậy liền nhanh chóng đồng ý rồi rời đi ngay.
Tuy là ông ta rất muốn hỏi thêm một chút, Bạch gia tam tiểu thư vì sao còn nhỏ tuổi lại tinh thông y thuật đến vậy, nhưng ông ta biết rõ, người thông minh không nên hỏi nhiều.
Bạch Cẩm Tâm chờ Tô đại phu đi xa, cho Như Nguyệt len lén theo quan sát, xác nhận Tô đại phu kê đơn thuốc làm Bạch Cẩm Miên dần hồi phục, cũng yên tâm. Tô đại phu cũng là người chân thành, nói thẳng rằng đã đi thỉnh giáo nàng, bỏ thêm vào một vị thuốc, Bạch Cẩm Miên la hét không tin, Bạch Cẩm Tâm không thể nào lại nói đúng được.
Bạch Cẩm Miên là người ngu ngốc, không có khả năng cảm kích nàng.
Nàng cũng không phải người có lòng tốt gì, chủ động cứu Bạch Cẩm Miên, nhưng thuận tay thu thập Tô đại phu thành người ái mộ trung thành của nàng ở Bạch phủ, cũng coi như bắt được thêm một quân cờ.
Gương mặt của Bạch Cẩm Miên cũng dần chuyển biến tốt, người nhà họ Bạch cũng vì vậy mà hài lòng.
Mà ngày hôm sau, người nhà họ Bạch còn nhận được tin tốt. có người đồn đối với chuyện tuyển tú Định Vương cũng không quan tâm gì lắm, tùy hoàng thượng quyết định thời gian, nên sẽ tổ chức vào hội ngắm mẫu đơn sắp tới, đồng thời, hết thảy nữ quyến đều phải tham gia.
Hoàng đế coi như cũng cho Định Vương mặt mũi, và cũng cho Bạch gia thời gian chuẩn bị, đây quả thật là chuyện tốt.
Vì cũng phải tham gia tuyển tú, Bạch Cẩm Tâm đương nhiên cũng nhận được tin này, khi đó nàng còn đang suy tư cách để ứng phó nhà họ Bạch, nghe tin xong lại sửng sốt.