Yêu Em Nói Thế Nào

Chương 2: Rùa biển phản nghịch




Edit: Hyukie Lee

Bầu không khí bữa tối rất lúng túng. Làm một đứa cháu trai mới về nước, Tiếu Gia Thụ vốn nên được chăm sóc và chú ý lại bị lão gia tử lơ từ đầu tới cuối, mấy đứa cháu khác thì vây quanh lão cố gắng lấy lòng, nói cười vui vẻ. Hai người chú thì bàn bạc chuyện buôn bán với ba, hai người thím thì thì thầm to nhỏ, không hề quan tâm Tiết Miểu. Trước mặt lão gia tử, các bà không lộ vẻ xem thường Tiết Miểu, nhưng cũng không che giấu sự khinh bỉ của mình, dù sao các bà cũng là đời sau danh môn, căn bản không phải người một thế giới với Tiết Miểu.

Hiển nhiên hai mẹ con đã quen với đối xử như vậy, chỉ yên lặng ăn cơm, không hề làm gì khác thường. Sau ba tiếng, một nhà bốn người rốt cuộc cũng lên ô tô trở về, mắt thấy nhà cũ chầm chậm biến mất sau hàng hàng cây xanh, Tiết Miểu không khỏi thở phào nhẹ nhõm, Tiếu Gia Thụ lại như con mèo nhỏ, banh bụng xụi lơ trên ghế dựa, cặp chân dài ủy ủy khuất khuất co lại bên trong kẽ hở.

Ba Tiếu nhìn quần jean rách gối của y, chửi bới: “Mày mặc cái gì đây? Tao không cho mày đủ tiền đúng không? Ngay cả cái quần bình thường cũng không mua nổi? Sau này tao cấm mày mặc mấy thứ rách rưới này, làm tao mất mặt!”

Không chờ Tiếu Gia Thụ phản bác, Tiết Miểu đã bùng nổ: “Ông thì biết cái gì? Đây là mẫu mới nhất của ACNE STU DIO năm nay, chính Jonny Johansson tự mình tham gia vào thiết kế sản phẩm chủ lực, Tiểu Thụ mặc vào chân vừa dài vừa thẳng, so với người mẫu cao cấp còn muốn soái hơn, khó coi cái gì? Ông và ba ông thích truyền thống, vậy sao không mặc trường bào đi ra đường đi? Đại Thanh đã vong, ông tỉnh lại đi lão già! Nếu ông còn không hài lòng, sau này tôi cũng không kêu tên ông nữa, trực tiếp kêu Khải Kiệt a ca được không? Nếu không nữa thì kêu vương gia? Ông đúng là không biết xấu hổ!”

Tiếu Gia Thụ mặt không cảm xúc, nhưng nội tâm lại yên lặng giơ ngón cái. Y đã nói mình mặc bộ này rất tuấn tú, không hề có bất cứ vấn đề gì rồi.

Ba Tiếu tức đến ôm ngực: “Trước mặt tôi bà đúng là ngang ngược, sao lúc nãy bà không nói với ba đi? Tôi còn không phải vì Tiểu Thụ? Ba là người thích truyền thống, Tiểu Thụ cũng không biết thông cảm cho người già, để ổng dễ chịu một chút?”

“Người thích truyền thống? Đừng đùa nữa Tiếu Khải Kiệt! Tóm lại là ông ta không ưa Tiểu Thụ! Dù Tiểu Thụ có mặc cái gì, nói cái gì, làm cái gì, ổng cũng moi ra một đống khuyết điểm. Tiểu Thụ chỉ mặc một cái quần jean, lộ có cái đầu gối, còn hai đứa cháu quý hóa của ông một đứa lộ hơn nửa ngực, một đứa thì chơi trong suốt. Ngay cả cái quần trong cũng không giấu được, sao ông già của ông không nói đi? Mấy đứa nó mặc lên là thời thượng, là trào lưu, còn Tiểu Thụ mặc lên thì biến thành rách nát, đừng khinh người quá đáng!”

“Bà nói đủ chưa? Tôi thấy càng ngày bà càng thích nhảm…”

“Chưa đủ! Hôm nay tôi muốn khô máu với ông, cả nhà ông đúng là quá đáng…”

Ba một câu mẹ một câu làm ầm lên, ồn ào đến Tiếu Gia Thụ đau đầu. Y khuyên hồi lâu cũng không ai nghe, không thể không kêu tài xế dừng lại, xuống xe. Ô tô Tiếu Định Bang đi phía sau, khi đi qua y thì chậm lại một chút, nhưng vẫn không dừng lại, cuối cùng chậm chậm đi xa.

Tiếu Gia Thụ đứng tại chỗ mấy phút, không biết nên thong thả hay cô đơn. Y vốn tưởng thi đậu đại học Worton sẽ được ba và ông nội khen ngợi, nhưng thật ra thì không; y vốn tưởng lấy vinh quang chói lọi về nước sẽ được bọn họ nhìn nhận, nhưng thật ra thì không. Đúng như những gì mẹ nói, bất luận y nói gì, làm gì cũng đều vô dụng, có những người vĩnh viễn đều không thể vừa lòng.

Vậy mình còn kiên trì làm gì? Tiếu Gia Thụ cảm thấy vừa oan ức lại vừa không cam lòng, đi lung tung không mục đích một hồi, nhìn thấy một salon làm đẹp, tròng mắt hơi chuyển, đẩy cửa đi vào.

“Nhuộm tóc, màu xám bà ngoại, màu xanh của hành, màu vàng của shit, màu nào cũng được miễn không phải xu hướng.” Tiếu Gia Thụ suy nghĩ một chút lại bổ sung: “Đúng rồi, xăm cho tôi một hình, bấm thêm lỗ tai.”

Màu xanh của hành, màu vàng của shit? Ngài xác định không phải đến đập bảng hiệu của bọn tôi? Thợ làm tóc âm thầm nhổ nước bọt trong lòng, trên mặt lại cười híp mắt đồng ý. Không xu hướng thì không xu hướng, nhưng tuyệt đối không thể xấu! Vì bảng hiệu của mình mà suy nghĩ, thợ làm tóc tỉ mỉ nhìn thanh niên vài lần, sau đó đỏ mặt. Vị khách này cũng quá đẹp rồi đó? Không đẹp kiểu mỹ nam như hoa đang thịnh hành, cũng không đẹp kiểu nam tính đô con, mà là vẻ tuấn mỹ khi kết hợp cả hai lại, ngũ quan vừa vặn tinh xảo, lộ nét khốc soái, nhìn qua rất có tính xâm lược, sống mũi cao thẳng, môi thiên bạc hồng, đôi mắt thâm thúy khẽ nhếch, câu mất hồn người!

Chỉ bằng mỹ nhan cấp bậc hoàng kim kiểu này, dù có chơi bảy sắc cầu vồng cũng không xấu nổi! Thợ làm tóc tự tin 100% mở miệng nói: “Vậy tôi làm cho anh kiểu chuyển màu nhé, gốc là màu đen, từ từ lên xám. Tóc anh rất đẹp, cực kì suôn mượt, độ dài cũng đủ, vuốt lên là có thể thấy nó chuyển màu, rất đẹp.” Vừa nói vừa lấy iPad ra để khách hàng xem mẫu.

Tiếu Gia Thụ nhìn chằm chằm video một lúc, đập tay nói: “Màu này đi.” Vừa trào lưu vừa chói mắt, mà trọng điểm là ba tuyệt đối sẽ không đồng ý.

Dường như thợ làm tóc rất vui vẻ, lúc pha thuốc nhuộm còn sung sướng ca hát. Hắn thích những gì đẹp đẽ, càng thích tự tay làm chúng nó trở nên đẹp hơn.

Bốn giờ sau, Tiếu Gia Thụ rực rỡ hẳn lên đi ra khỏi salon làm đẹp, trên đầu là mái tóc chuyển màu, tai đeo đá vỏ chai, nhưng trên người không có hình xăm. Y sợ đau, thợ làm tóc mới vừa lấy đồ nghề ra Tiếu Gia Thụ đã sợ muốn chết, không dám chờ nữa lập tức quẹt thẻ trả tiền, chật vật chạy trốn. Lúc về đến nhà, Tiết Miểu đang đắp mặt nạ, thấy được dáng vẻ của con trai, mặt nạ rớt luôn xuống đất.

“Ba đâu?” Tiếu Gia Thụ trên mặt rất bình tĩnh, nhưng lòng bàn tay đã ào ào mồ hôi lạnh. Từ nhỏ tới lớn y đều làm con ngoan, làm ra những chuyện thế này vẫn là lần đầu tiên.

“Sao con lại thành như vậy?” Tiết Miểu không dám tin hỏi.

“Thích thì làm thôi.” Tiếu Gia Thụ vò vò tóc, để mẹ ngắm nghía mái tóc chói lóa khốc soái của mình, ung dung hỏi: “Đẹp không mẹ?”

“Đẹp thì đẹp, chỉ là có chút đau.” Tiết Miểu bất đắc dĩ đỡ trán.

“Nhuộm đâu có đau đâu, nhưng tóc con không ăn thuốc.” Tiếu Gia Thụ đổi dép, lấy một tấm mặt nạ khác từ trong tủ lạnh.

“Ý mẹ là, chờ chút nữa ba con xách cây đánh có chút đau. Con trai, vô phòng núp trước đi.” Tiết Miểu nhận lấy mặt nạ, thương hại nói.

Tiếu Gia Thụ: “…”

Trốn trong phòng một ngày một đêm nhưng rốt cuộc Tiếu Gia Thụ vẫn bị ăn đập, nếu không phải bỗng nhiên Tiếu Định Bang chạy về bàn bạc chuyện thu mua công ty, cái mông lẫn bắp chân y sẽ không chịu nổi. Nhưng Tiếu Gia Thụ vẫn như cũ giữ vững lập trường, sống chết cũng không chịu nhuộm tóc lại. Ba Tiếu tức giận mắng chửi rồi cũng không ép con trai nữa, chỉ nhìn thấy y liền than thở, phảng phất đang nhìn ngôi sao mới nổi ver công tử bột.

Ở trong nước Tiếu Gia Thụ không có bạn bè, bình thường không hút thuốc uống rượu, cũng không tán gái đánh cược, lại càng không thích tầm hoan quái xế, sở thích duy nhất là chơi game. Chỉ cần trang bị cho y một cái máy tính cấu hình cao cộng thêm đường dây internet, cộng thêm lương thực dồi dào, Tiếu Gia Thụ có thể không ra khỏi cửa trạch ở trong phòng tù tì mấy tháng. Cho nên nói, ba Tiếu lo lắng hoàn toàn là dư thừa.

Nhưng Tiết Miểu lại không chịu nổi khi con trai như vậy. Bà biết còn tiếp tục nữa thì sớm muộn gì nó cũng sẽ sụp đổ, bao gồm từ tinh thần đến thể xác. Tiếu Gia Thụ sống không đam mê, sống không mục tiêu, sống như một cái xác không hồn, đây mới là điều đáng sợ. Mãi suy nghĩ, bà rút dây mạng, bắt người đi tắm, đổi một bộ quần áo sạch sẽ, xong xuôi mới dẫn y ra ngoài.

“Quan Thế Enterainment? Mẹ, mẹ dẫn con tới đây làm gì?” Tiếu Gia Thụ ngẩng đầu nhìn tòa cao ốc chọc trời trước mặt, nghi ngờ hỏi. Chỉ vèo mấy tháng mà y đã gầy sọp đi, viền mắt đen thùi lùi, nhìn qua rất không khỏe mạnh.

“Dẫn con đi làm.” Tiết Miểu vào thang máy, nhấn tầng cao nhất, chờ cửa đóng lại mới nói: “Mẹ có cổ phần của Quan Thế Enterainment, sau này sẽ chuyển qua cho con, con cũng được coi là cổ đông lớn của Quan Thế Enterainment, thế nào cũng phải đến công ty của mình chứ.”

“Mẹ, mẹ còn dính vào giới giải trí? Nếu ba biết…” Tiếu Gia Thụ lo lắng, lại quên hỏi công việc mà mình phải làm.

“Ổng biết thì sao? Quá lắm thì nhảm một chút. Ổng không cho con vào Tiếu thị, mẹ cũng đâu thể nhìn con sa đọa? Tốt xấu gì cũng là sinh viên xuất sắc đại học Worton, lẽ nào tốt nghiệp xong chỉ biết chơi game? Có phải con sợ vào giới giải trí rồi sẽ bị ba với ông nội mắng? Nếu con sợ mẹ lập tức dẫn con về nhà.”

“Ai sợ chớ? Ngược lại bọn họ cũng đâu quan tâm.”  Trong lòng Tiếu Gia Thụ có chút chột dạ, nhưng ngụy trang trên mặt lại rất bình tĩnh, phảng phất không hề lo sợ.

Đều nói “Không ai hiểu con bằng mẹ”, vì Tiết Miểu hiểu rõ con trai mình, nên tự nhiên biết cách ép y bước khỏi lao tù mà ba và ông nội nó tạo nên. Bà hi sinh nửa đời cho Tiếu Khải Kiệt, đầy sầu não uất ức, ủy khúc cầu toàn, nhưng bà không hy vọng con trai dẫm lên vết xe đổ của mình. Tiếu lão gia tử tức giận thì sao? Chẳng lẽ dám nhai sống hai mẹ con bọn họ chắc?

Ủy khúc cầu toàn: tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.

Suy nghĩ lung tung, cửa thang máy mở ra, một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi đi đến trước mặt, trên mặt mang theo nụ cười. Vóc người ông vô cùng cao to, tướng mạo tuấn mỹ vô trù, hàng lông mày tà tứ ngả ngớn cũng không thể ảnh hưởng đến phong thái, ngược lại còn toát ra mị lực. Ông ôm chặt Tiết Miểu, rồi buông ra rất nhanh, than thở nói: “Miểu Miểu, anh còn tưởng rằng em sẽ không bao giờ quay lại. Gần đây có khỏe không?”

“Cũng bình thường.” Tiết Miểu cũng không muốn bịa chuyện lừa mình lừa bạn tốt, cười khổ lắc đầu, sau đó nói với con trai: “Tiểu Thụ, đây là chú Tu, chào đi con.”

Tu Trường Úc, người đứng đầu Quan Thế Enterainment, đồng thời cũng là nhân vật hô phong hoán vũ trong giới giải trí. Năm đó mẹ thuộc dưới cờ ông ta, được một tay ông nâng lên, hai người từng có quan hệ cấp trên cấp dưới, nhưng sau một thời gian dài hợp tác liền trở thành bạn tốt không giấu nhau điều gì. Nhưng từ khi mẹ gả vào Tiếu gia liền cắt đứt liên hệ với giới giải trí, cũng vì vậy mà Tiếu Gia Thụ rất xa lạ với chú Tu, nhưng cũng không khó lắm để nhận ra khi gương mặt tuấn tú này thường xuyên xuất hiện trên tạp chí giải trí.

“Chào chú Tu.” Tiếu Gia Thụ ngoan ngoãn cúi đầu khom lưng.

Y kế thừa tướng mạo tinh xảo tuyệt luân của Tiết Miểu, nửa điểm cũng không giống Tiếu Khải Kiệt. Năm xưa Tiết Miểu tham gia bộ phim đầu tiên là vai nữ giả nam trang, dùng một thân nữ nhi hóa thành vị hiệp khách ngông nghênh phóng khoáng vô cùng chân thật, từ đó trở thành cô gái trẻ nổi tiếng ngất trời. Fans nữ của bà còn nhiều hơn fans nam, mà Tiếu Gia Thụ giống bà đến bảy tám phần, có thêm một chút thay đổi,nên dung mạo càng tăng lên một bậc.

Tu Trường Úc thấy được ngôi sao sáng Tiểu Thụ Miêu liền có hảo cảm, huống chi y còn là con trai của Miểu Miểu.