Edit: Hyukie Lee
Vì không quấy rầy bệnh nhân nghỉ ngơi, Tu Trường Úc nhanh chóng dẫn Tiếu Gia Thụ ra về, các vị cạo gội cũng lục tục tạm biệt. Phương Khôn tiễn người đến cửa thang máy, sau khi trở lại bắt đầu nhổ nước bọt: “Anh nói rốt cuộc tên Tiếu Gia Thụ kia có lai lịch gì? Gặp được chị Lam, anh Quách cũng không thèm bắt chuyện, lại còn đeo kính râm, coi cái giá còn lớn hơn Tu tổng. Vừa nãy cậu ta ngồi kế anh, một câu an ủi cũng không nói, mặt còn thúi như vậy, em rất muốn đánh cho vài cái. Không muốn đến thì đừng đến, cần gì phải miễn cưỡng? Đám trẻ bây giờ đúng là càng ngày càng không lễ phép!”
Quý Miện lấy điện thoại ra nhìn một chút, thở dài nói: “Có một số người không thể nhìn bề ngoài. Sở dĩ người ta mang kính râm là vì khóc sưng mắt, không nói lời nào là vì cảm xúc tệ. Đừng dùng suy đoán của mình mà đánh giá người khác lung tung, vậy là không công bằng, cũng không chính xác.”
Phương Khôn cực kì kinh ngạc: “Aizz, sao anh lại nói đỡ cho cậu ta? Không phải anh rất ghét tiểu tử chết dẫm đó hả?”
Quý Miện lau mặt, ngữ khí bất đắc dĩ: “A Khôn, tôi già rồi, cũng có lúc nhìn lầm.”
“Già cái gì mà già, anh mới ba mươi hai tuổi, tha hồ vùng vẫy. Anh cũng không đi con đường giống các thần tượng tiểu thịt tươi phải dựa vào khuôn mặt và tuổi tác, anh là phái thực lực chính tông, gừng càng già càng cay. Em nói anh giải nghệ sớm vậy làm gì? Chỉ bằng kĩ xảo của anh, quất thêm mười năm, hai mươi năm nữa cũng không thành vấn đề.” Phương Khôn tiếc hận nói.
“Tôi muốn yên ổn, xây một căn nhà thuộc về chính mình.” Nói tới đây, vẻ mặt Quý Miện thay đổi: “Cậu không nói chuyện tôi gặp tai nạn cho Nhạc Dương chứ?”
Hứ, ai mà nói cho cậu ta? Cậu ta đến đây thì làm được gì, chỉ biết hết hỏi đông hỏi tây rồi lo sợ tào lao, khiến người càng thêm phiền lòng. Nếu không cẩn thận bị phóng viên chụp được, vậy thì vui luôn. Nội tâm Phương Khôn rất xem thường, nhưng trên mặt lại không biểu hiện chút gì, lạnh nhạt nói: “Em không nói, hiện tại cậu ấy còn đang hát dân ca ở Tứ Xuyên.”
Quý Miện đăm chiêu liếc hắn một cái, vuốt cằm nói: “Vậy thì tốt. Chớ nói làm em ấy lo lắng. A Khôn, sao cậu không thích Nhạc Dương?”
“Em nào không thích cậu ta, anh nghĩ quá rồi.” Phương Khôn thề thốt phủ nhận, nhưng trong lòng lại nhớ đến một chuyện cũ. Lúc trước Lâm Nhạc Dương tùy ý bỏ con dấu tài chính lên bàn mà quên khóa lại, làm con dấu bị người lấy trộm, Phương Khôn thẩm vấn một vòng, mọi người vì sợ Quý Miện nên không dám báo, cuối cùng chỉ có thể sa thải giám đốc tài chính lúc đó. Sau này khi một nữ nhân viên nghỉ việc, cô mới lén lút nói chuyện này cho Phương Khôn, tuy không có chứng cứ, cũng không biết thật giả, nhưng từ đó Phương Khôn đã có khúc mắc với Lâm Nhạc Dương, cho rằng người này dám làm không dám nhận, không phải ứng viên tốt để làm bạn đời.
Hắn chỉ lo một ngày nào đó Lâm Nhạc Dương khiến Quý Miện mệt mỏi, theo bản năng ngăn cản hai người cùng nhau. Nhưng có thể làm người yêu lâu dài hay không thì đó là chuện riêng của bọn họ, người ngoài không có quyền xen vào, Phương Khôn cũng kiềm chế không đề cập đến, miễn cho ngày sau bị Quý Miện oán giận, nói hắn gây xích mích ly gián.
Quý Miện nghiêng đầu, dúng vẻ mặt quái lạ nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng thở dài nói: “A Khôn, chúng ta là bạn bè nhiều năm, có những lời cậu có thể nói trực tiếp với tôi, đừng để trong lòng. Nhạc Dương còn nhỏ, làm việc không thuần thục, sau này sẽ trưởng thành. Anh sẽ cố gắng dạy bảo.”
“Anh nói gì đó, hai chúng ta là ai, có lời nào không thể nói thẳng cơ chứ?” Phương Khôn ngoài miệng cười ha ha, nhưng trong lòng cũng không phản đối. Giữa bạn bè cần sự thẳng thắn, nhưng chuyện liên quan đến người yêu đối phương, vậy thì là chuyện khác. Có thể hắn không thích Lâm Nhạc Dương, nhưng chắc chắn sẽ không trách mắng đối phương trước mặt bạn tốt. Nghĩ đến đây, ác cảm của hắn đối với Tiếu thiếu gia bớt đi không ít. Lâm Nhạc Dương hai mươi bốn tuổi vẫn còn học đại học, Tiếu thiếu gia mới được hai mươi đã tốt nghiệp thạc sĩ, còn là đại học nổi danh quốc tế, người với người đúng là không thể so sánh.
Quý Miện khẽ cau mày, như lơ đãng nói: “Hoàn cảnh gia đình Nhạc Dương không tốt, chưa tốt nghiệp cấp ba đã bỏ học làm công, sau đó dựa vào nỗ lực bản thân trở lại học tiếp đại học. Thật ra em ấy không kém so với người khác, chỉ là không có điều kiện mà thôi. Cuộc đời tôi và em ấy có trải qua nhiều chuyện giống nhau, vì lẽ đó linh hồn mới thu hút lẫn nhau, đi cùng em ấy, tôi rất thoải mái nhất vui vẻ. A Khôn, đời người tìm được người bầu bạn để mình thả lòng không dễ chút nào, tôi hi vọng cậu có thể ủng hộ bọn tôi.”
Phương Khôn lúng túng cười cợt, miễn cưỡng đùa giỡn nói: “Em vẫn luôn ủng hộ anh mà. Anh Quý, quả nhiên đầu anh bị đập hư rồi, cũng bắt đầu đau buồn xuân thu.” Dứt lời liền bắt đầu kiểm tra lại cảm xúc của mình, có phải đã để lộ điều gì khiến anh Quý nhận ra.
Quý Miện đúng lúc chấm dứt đề tài, sau một lát trầm mặc, bỗng nhiên mở miệng: “A Khôn, bài này tên gì?” Lập tức ngâm nga.
“Anh chưa nghe? 《 An hà kiều 》đó, người có chuyện buồn đều thích nghe bài này.” Phương Khôn than thở nói: “Em nói với anh lâu rồi mà, lần đầu tiên em nghe bài này liền nhớ lại mối tình đầu, nước mắt ào ào, khóc như con chó, muốn dừng cũng không dừng được.”
“Thế à?” Quý Miện vừa mở di động download bài hát, vừa trêu đùa: “Không ngờ cậu cũng có lúc đa sầu đa cảm, tôi còn tưởng chỉ có Tiếu Gia Thụ mới khóc thành như vậy.”
“Tiếu Gia Thụ làm sao?” Câu sau của hắn rất nhẹ, Phương Khôn không nghe rõ.
“Không có sao.” Quý Miện xua tay, không muốn nói nữa.
Đúng vào lúc này, cửa phòng bị gõ, Phương Khôn đi đến nhìn, kinh ngạc nói: “Giai Nhi, sao em lại đến đây?”
Lý Giai Nhi đi rồi quay lại nhỏ giọng giải thích: “Em nghe chị Tiểu Đào nói anh Quý gặp tai nạn, liền tới thăm một chút. Anh Khôn yên tâm, em ngụy trang rất kĩ, phóng viên không nhận ra.”
“Mau vào.” Phương Khôn vội vã mời người vào, cười nói: “Em có tâm là được, anh Quý bị thương không nặng, chỉ chấn động não một chút, nằm viện quan sát mấy ngày là ổn.”
Lý Giai Nhi đem bó bách hợp mới mua cắm vào bình hoa ở cửa sổ, tựa đang lo lắng: “Lúc nghe chị Tiểu Đào nói em sợ hết hồn. Anh Quý, tối khuya một hai giờ rồi sao anh còn chạy về? Nếu xảy ra chuyện gì thật, fans của anh rất đau lòng đó. Lần sau đừng như vậy nữa, nghỉ ngơi rồi lên đường, chỉ trễ mấy tiếng mà thôi.”
“Đúng đó! Anh nói ảnh vô số lần mà ảnh có nghe đâu.” Phương Khôn oán giận theo.
Quý Miện mỉm cười gật đầu, nhưng đáy mắt lại đang dò xét. Hắn suy nghĩ một chút, cố ý dẫn dắt đề tài: “Giai Nhi, em đã thỏa thuận hợp đồng với công ty xong chưa? Phim mới bên kia khởi quay chưa?”
Nụ cười Lý Giai Nhi tươi sắc như cũ, nói: “Vẫn đang bàn bạc, nhanh thôi, Chu tổng rất tốt, cảm ơn anh Quý.” Nói vậy nhưng trong lòng lại đầy bụng oán hận. Công ty cô muốn kí nhất một là Quan Thế, hai Quan Miện, ba Thụy Thủy… Daily Ent là công ty nhỏ mới vừa đăng kí là thứ chết dẫm gì? Chỉ tiếc tổng giám đốc Tu Trường Úc của Quan Thế không chơi nghệ sĩ nữ, còn rất phản cảm với scandal của mình, ai muốn dính líu quan hệ với ổng, ổng liền giẫm người đó, khiến cô không dám vượt qua giới hạn. May mà Quý Miện hệt như tài liệu trên baidu ghi chép, là người hiền lành thích làm từ thiện, chỉ cần hợp mắt, hắn liền đồng ý giúp đỡ, lúc này mới được nhờ xe Quan Miện.
Nhưng thiên tưởng vạn tưởng, lại không ngờ đến trong lúc kí kết lại xuất hiện một Tiếu Gia Thụ phá hết chuyện tốt của mình. Cô hận y! Hận không thể lột da uống máu Tiếu Gia Thụ! Nhưng sau khi được Quý Miện trợ giúp tiếp xúc với Chu Nam, cô liền hận luôn Quý Miện. Daily Ent của Chu Nam quả thực như cái bình rỗng, mới vừa thành lập, không một chút tài nguyên, kêu đoàn phim còn không bằng nói là cái gánh hát rong, chỉ được cái buồn cười, diễn viên không có, kinh phí không có, trang phục, mỹ phẩm, chuyên gia trang điểm thứ gì cũng phải tự chuẩn bị…
Sau khi Lý Giai Nhi quan sát công ty và đoàn phim xong, tâm đã nát bét. Cô cực kì chắc chắn, nhất định bộ phim này sẽ thành vết nhơ cả đời không sạch của mình, còn chưa kể thù lao bộ này chỉ có hai triệu! Đây là đuổi cổ ăn mày! Hiện tại đi chơi một lần hai triệu còn không đủ! Lại nói bộ phim mà đạo diễn và biên kịch đặt tên –《Tiếu vương phi thái tử lãnh khốc》, một luồng gió thúi phả thẳng vào mặt, khiến cô buồn nôn.
Địa vị Quý Miện trong giới giải trí cao như vậy, nếu thật lòng muốn giúp mình, sao lại giới thiệu một công ty rách nát như thế? Cái gì mà yêu tài, ôn hòa, giúp người làm vui, tất cả đều là giả! Bộ chính kịch lịch sử hắn giới thiệu lần trước cũng là cái hố to, vậy mà dám để mình diễn dâm phụ nổi danh lịch sử, đây không phải là đạp nát hình tượng mình à? Lý Giai Nhi càng nghĩ càng hận, nhưng nụ cười trên mặt lại càng rực rỡ. Cô cũng không phải gà mờ mới vào xã hội, ngu ngốc để người quyết định. Lần trước có thể lấy mẹ làm cớ từ chối bộ chính kịch lịch sử, lần này cũng có thể từ chối hợp đồng Daily Ent.
Nhưng từ chối hết lần này đến lần khác sẽ đắc tội Quý Miện, lại còn Tiếu Gia Thụ ở một bên nhìn chằm chằm, thế nào cũng phải tìm một chỗ tạm thời dựa vào. Phải vậy thôi, viền mắt Lý Giai Nhi ửng đỏ, chần chờ nói: “Anh Quý, chị Tiểu Đào nói với em, người muốn phong sát em là Tiếu Gia Thụ. Vừa nãy em gặp cậu ta, anh có biết tại sao cậu ta phong sát em không?”
“Tại sao?” Sắc mặt Quý Miện bình tĩnh như thường, nhưng tầm mắt đã lạnh.
“Cậu ta là bạn của Hà Nghị. Em không ngờ đã qua nhiều năm như vậy, Hà Nghị vẫn không chịu buông tha.” Lý Giai Nhi vừa dứt lời, Phương Khôn liền sục sôi căm phẫn mở miệng: “Em nói cái gì? Tiếu Gia Thụ phong sát em vì chuyện này? Mấy đứa con nhà giàu đúng là coi trời bằng vung, hại người khác còn muốn đuổi tận giết tuyệt, quá mẹ nó không…”
“Đừng mắng.” Quý Miện xoa xoa mi tâm, như rất mệt mỏi: “Chuyện đã qua, không cần lo lắng.”
“Thật sự đã qua?” Lý Giai Nhi lộ ra vẻ mặt sợ hãi, nhưng trong lòng chất đầy thù hận. Dưới cái nhìn của cô, Quý Miện sắp xếp không phải trợ giúp mà là hãm hại. Hắn đường đường là ảnh đế Đại mãn quán, nếu thật lòng muốn nâng đỡ hậu bối, sao lại đem một nhân vật như thế tới cho mình, một dâm phụ, một chậm phát triển tinh thần, diễn xong tiền đồ cũng xong luôn! Nghe Tiểu Đào nói trong tay hắn còn hai bộ, một《 Minh không 》, một《 Sử đồ 》, đều là đạo diễn lớn, chế tác lớn, nếu thật lòng muốn giúp đỡ, nên để mình diễn hai bộ đó chứ!
Lòng tham của Lý Giai Nhi vĩnh viễn không thể thỏa mãn, người khác tốt một chút, cô ta lại muốn một trăm, thậm chí là tất cả.