Yêu Cốc Trà Sữa

Chương 8: Vị thứ tám




Một tuần sau, Tiên Bối thu dọn hành lý, dọn đến nhà Viên Viên.



Trong chốc lát tìm được phòng trọ một rất khó, Viên Viên lo lắng cô sẽ phơi thây trên đường cái nên tạm đón cô đến căn nhà hai phòng của cô ấy.



Mấy ngày hôm trước, nhờ trà sữa mà Tiên Bối đã sửa lại được tinh tiết cho Chu Viễn Sơn, khải tử hoàn sinh, cứu thoát ‘hắn’ khỏi cục diện là một vị tướng chỉ còn kéo dài hơi tàn, thêm tình tiết mới cho ‘hắn’.



Viên Viên rất thỏa mãn với điều này, hôm tới đón Tiên Bối còn nói năng rất hùng hồn: “Cô mà không đổi thì tôi không cho cô ở chỗ tôi đâu, biết không?”



Cô gái kéo theo vali, đeo balo trên lưng, đầu đội mũ lưỡi trai, đi bên cạnh cô ấy không rên một tiếng nào.



Trong lòng lại lặng lẽ nói cảm ơn, sau này cô thúc bản thảo lại càng dễ dàng hơn rồi…



Đến khi xách bao lớn bao nhỏ đến nhà Viên Viên rồi thì Tiên Bối lại bị đứng hình.



Không phải bởi vì mới đến, mà ngược lại, đây đã là lần thứ hai cô tới đây ở nhờ rồi.



Hơn một năm trước, cô vừa đến thành phố Ninh, Viên Viên là biên tập của cô, cũng đã từng nhận cô về nhà ở một lần.



Viên Viên là điển hình của kiểu người nói năng chua ngoa nhưng trái tim lại rất mềm mại.



Từ đó trở đi, cô ấy hiểu được tính cách Tiên Bối khác hẳn người thường, bởi vậy dù công việc hay cuộc sống cũng đều săn sóc hơn.



Lần này, nguyên nhân khiến Tiên Bối phải kinh ngạc, là vì thấy trước cửa có một chàng trai trẻ.



Người cao ráo, khuôn mặt thanh tú.



Cho đến giờ, cô chưa từng thấy người này.



Cậu thanh niên lại vô cùng khách khí, nhiệt tình với cô, còn lấy dép đi trong nhà cho cô nữa: “Mời vào, mời vào.”



Ánh mắt chạm vào nhau, Tiên Bối nhanh chóng cúi gục đầu xuống, giấu hai mắt xuống dưới vành nón. Đột nhiên lại có một người lạ… làm cô không dám thở mạnh.



“Đây là bạn trai tôi.” Viên Viên giới thiệu, và đẩy cô vào cửa: “Bây giờ đang ở cùng tôi.”



Tiên Bối: “….” Cô không biết điều này đó.



“Đây là Tiên Bối.” Viên Viên vỗ nhẹ lên vài cô.



“Tiên Bối, xin chào, tôi là fan của cô đó!” Chàng trai trẻ cố ý cúi đầu khom lưng cười hì hì: “Tôi luôn theo dõi Kỳ Tà.”



Tiên Bối đang thay giày, dừng tay lại: Xong đời, cô nên đáp lại thế nào đây?



Cảm ơn, cảm ơn?



Cánh môi cô khẽ động, cô có nói, nhưng lại không ai nghe thấy.



Bạn trai Viên Viên không để ý, và cũng không định yên lặng: “Thì ra Tiên Bối lại là một cô gái dễ thương thế này…”



Cậu ta gãi gãi má, không thể nào liên hệ cô với những bức vẽ điên cuồng mạnh mẽ đó: “Trước giờ tôi vẫn cho rằng tác giả là nam cơ, ha ha ha ha.”



Tiên Bối nhíu mày, có phải là vẻ bề ngoài của cô… làm độc giả thấy thất vọng không?



“Anh đủ chưa thế?” Trong tầm mắt, Viên Viên đi đôi dép lê của mình.



Hình như cô ấy đánh nhẹ bạn trai: “Anh đừng có ở đây cười hề hề, mau đi cắt hoa quả cho phu nhân của anh đi.”



Bạn trai cô ấy nhảy vọt ra: “Em muốn ăn trái cây sao?”



Viên Viên: “Em đang nói Tiên Bối ‘phu nhân’ của anh đó.”



Bạn Trai: “Đừng có nói nhảm nha, phu nhân của anh chỉ có một người là Viên Viên thôi.”



Viên Viên cười phì: “Còn không đi!”



….



Thấy đề tài không còn nhắc đến mình nữa, Tiên Bối nhẹ nhõm hẳn. Lén nghe hai người họ nói chuyện đùa giỡn nhau, khóe miệng cô cũng cong cong.



Nhưng rồi lại cảm thấy hâm mộ, khi nào thì cô mới có thể nói chuyện với người khác mà không cảm thấy khó khăn nữa…



——



Ở đây mấy ngày thôi, nguyện vọng tìm được phòng lại càng bức theiejt hơn.



Ba người, một đôi tình nhân nhỏ, một thanh niên FA không nói chuyện, lại còn là nữ nữa, không tiện chút nào.



Thực tế, bạn trai của Viên Viên…. Anh chàng này lớn hơn Viên Viên bốn tuổi, vẫn đang đi học. Tính cách vô cùng sáng sủa, mang chút vẻ phá cách hư hỏng, làm việc gì cũng không câu nệ tiểu tiết.



Tiên Bối thì luôn giữ tác phong xưa nay, bình thường đều một mình trong phòng ngủ, đóng cửa, hoàn toàn phong bế mình, ở trong phòng vẽ tranh, thỉnh thoảng đi ra thì cũng chỉ là đi vệ sinh hoặc vào bếp rót nước.



Mấy lần, cô đã gặp bạn trai Viên Viên đi từ nhà vệ sinh ra, cởi trần, còn cười nói với cô… hoặc nhìn thấy hai người ngồi trên ghế sofa, không kiên nể ai, hôn nhau rất thân mật… Mặt Tiên Bối như bị đốt cháy, cô quay đầu bước đi.



Về phòng, giảm độ sáng của đèn xuống. Tiên Bối nghĩ cô phải chuyển nhà nhanh hơn một chút.



Cô mở ứng dụng tìm kiếm phòng ở, tiếp tục càn quét những tin tức cho thuề nhà. Không phải là cô không cố gắng, chỉ là gọi điện thoại nói chuyện với người khác cũng là một việc khá khó.



Có khi cô ấp úng mãi không nói được đúng trọng tâm câu chuyện, người bên kia mắng cô một câu ‘Điên’ rồi cúp máy.



Tiên Bối rất là buồn rầu. Cô hoàn toàn không biết nên đối phó thế nào với những việc có thể đột nhiên xảy ra trong cuộc sống tập thể… Nhưng cô lại không thể cả đời ở trong phòng không bước ra ngoài một bước được… Nghĩ đến đó, Tiên Bối vỗ vỗ má. Phải giữ vững tinh thần chứ Tiên Bối!



Cô khẽ thở dài trong lòng, lưu lại số điện thoại của mấy chủ nhà cho thuê. Tiên Bối lướt danh bạ một lúc, liếc tới tên Trần Chước. Cốc trà sữa cuối cùng đó của cô không phải do anh ship tới, chút chờ mong trong lòng cũng bị sụp mất.



Từ sau khi đi rồi, Tiên Bối cũng không liên lạc với anh nữa. Trần Chước có gửi tin nhắn tới cho cô thì cô cũng chỉ trả lời qua loa sau đó không nói gì nữa.



Tiên Bối mở app mua đồ ăn, ‘Hợp Ý” vẫn xếp ở đầu tiên, 4.4km, đi mất 40 phút.




Có lẽ mấy ngày nữa, khoảng cách này sẽ xa hơn, hoặc là, khi cô ấn vào, app sẽ chỉ nhắc nhở rằng đã vượt qua phạm vi ship hàng…



Quan hệ giữa người với người dễ thay tốt nhất nhờ thời gian, khoảng cách, và hơn hết, thế giới của hai người còn chênh lệch quá lớn, chỉ cùng xuất hiện thôi cũng là chuyện rất khó khăn rồi…



Sau này, cô còn có thể gặp lại anh được sao…



Tiên Bối tắt điện thoại, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, màn đêm thật dài, thật sâu và mênh mang quá.



——



Tình trạng đó vẫn luôn kéo dài tới ngày thứ mười.



Đột nhiên Viên Viên phá cửa phòng xông vào, nhìn Tiên Bối nằm trên giường thì dùng sức lay lay cô tỉnh: “Bạn trai tôi tìm được cho cô một chỗ ở tốt lắm!”



Tiên Bối xoa mắt: “Hở…?”



Viên Viên dừng lại: “Nơi tốt, cậu tuyệt đối sẽ cảm thấy thỏa mãn.”



Tiên Bối chớp mắt mấy cái: “Cái gì cơ?”



Viên Viên vỗ tay bộp bộp: “Anh ấy nói là nhà của bạn, vốn là không có nhiều hi vọng cho lắm vì người bạn này không cho thuê, chỉ hỏi thăm thử mà thôi, nói tình hình của cô thì anh ta lại đồng ý.”



Tiên Bối: “???”



Viên Viên nhéo người cô, dường như đang rất vui cho cô: “Ngay gần nhà trọ cũ của cô! Chợ trung tâm! Tập trung rất nhiều trà sữa! Tiền thuê nhà như ở ngoại thành! Cô nói xem, có phải trời sập rồi không!”



Lúc này Tiên Bối tỉnh táo hẳn.



Không đợi cô tiêu hóa hết mớ tin tức đó, Viên Viên buông tay ra: “Cô dọn dẹp đi, ngày mai sẽ chuyển nhà.”



——




Cũng chưa xem phòng, chưa bàn bạc gì, cứ như vậy là xong??



Tiên Bối đóng gói đồ đạc, ngồi nghiêm chỉnh, hai tay đặt lên gồi, ngồi trng phòng kiên nhẫn chờ đợi.



Nhưng mà… cô vẫn như lọt vào trong sương mù, đầu óc mờ mịt.



… Thôi, cũng đâu phải lần đầu tiên bị người ta sắp đặt, cứ đi về phía trước là được rồi.



Bởi vì là thời gian làm việc nên Viên Viên đi làm.



Tới gần giữa trưa thì bạn trai Viên Viên về, đi thẳng vào phòng Tiên Bối giúp cô xách hành lý.



Tiên Bối nhanh chóng với lấy mũ lưỡi trai ở đầu giường đội lên. Ừm… hình như tóc mái dài ra rồi, đội mũ vào hơi chọc mắt.



Tiên Bối vuốt vuốt tóc một chút, rũ đầu xuống như thường ngày, tay nhét túi áo, đi theo bạn trai Viên Viên xuống lầu.



Cậu chàng đi phía trước lải nhải: “Cô yên tâm, bạn tôi là người tốt lắm, nói rằng nhiều hành lý nên anh ấy đến đây đón. Viên Viên đã phó thác chuyện của cô cho tôi, dù là vách đá dựng đứng tôi cũng phải cố làm hết phận sự, đúng không…”



Một trước một sau, đi ra hàng hiên, có một chiếc Land Rover đậu ở đây.



Ánh nắng chói mắt, Tiên Bối càng cúi đầu xuống thấp, nửa mặt đều trốn dưới vành nón lưỡi trai.



“Cạch’, là tiếng cửa xe mở ra.



Bạn trai Viên Viên đặt hành lý xuống dưới chân Tiên Bối, cô vừa định xách lên ——



Một bàn tay đã nhanh hơn cô, đặt lên quai vali.



Bàn tay đó xương khớp rõ ràng, gân xanh nổi rõ toát lên hương vị của một người đàn ông.



Người cho thuê nhà là nam?!



Cô kinh ngạc chớp mắt một cái, đột nhiên nghe thấy, người đó gọi tên cô: “Tiên Bối.”



Đã lâu, và rất quen thuộc.



Hở?



Ôi?!



Tiên Bối ngơ ngẩn, vô thức ngẩng đầu lên!



Chỉ một cái liếc mắt rất nhanh cũng đã xác định được tất cả. Gương mặt này, vẫn luôn khắc sâu trong suy nghĩ của cô. Cô từng cô đơn và nghĩ rằng, sau này không thể gặp lại anh được nữa.



“Hai người biết nhau sao?! A?” Lần này đến lượt bạn trai Viên Viên kinh ngạc không thôi: “Anh đã biết là cô ấy từ trước phải không?!”



Tiếng cười khẽ của người đàn ông vang lên, dường như cũng không phủ nhận.



Trời, trời, trời, trời ơi….



Toàn bộ da gà da vịt đồng loạt nổi dậy.



Làm sao bây giờ? Là nằm mơ phải không? Không đúng, sao lại là nằm mơ chứ, cô đang nghĩ vớ vẩn gì vậy?



Ai có thể nói cho cô biết, tại sao lại có anh ở đây không?



Ngón tay Tiên Bối cuộn lên, móng tay cắm vào thịt.



Trái tim đập nhanh quá, như dội ầm ầm vào tai cô. Tuy vậy nhưng cô vẫn nghe được tiếng của người đó.



Anh nói nhỏ trầm trầm, giống như cố gắng chỉ để hai người nghe thấy, và trong tiếng nói còn mang theo chút ý cười, hỏi cô: “Chưa quên mất tôi chứ? Hả?”