Yêu Cậu Lớp Trưởng!

Chương 21




Về tới Việt Nam, Lệ Nhi dẫn Nhị Hắc về nhà chào cha. Ông Quý là ba của Lệ Nhi, vô cùng yêu thích Nhị Hắc, ông làm bữa cơm rất lợn mời mọi người tới để ăn ra mắt con rể.

- Thế nào. Vậy các con định bao giờ tổ chức lễ cưới?

Ông quý trước mặt mỏi người vui vẻ hỏi. Lệ Nhi chợt đỏ mặt vội kéo tay áo ba

- Kìa ba, bọn con còn trẻ, vẫn cứ là từ từ đã ạ.

- Con bé nầy, thích quá mà còn làm màu. - Ông  Quý cười khà khà vội vàng dùng rượu ngon để tiếp rể tương lai. 

Đêm đó, có ai đó mặt đỏ phừng phừng, năm lăn lóc trong lòng cô, miệng cứ dụi dụi vào bụng cô.

- Nhóc con, ra đây nào.... nhóc con.

- Nhóc con gì chứ, anh say lắm rồi. 

Cô vất vả lắm mới xoay được cậu lên nằm đúng vị trí, nhìn gương mặt nam tính đó, cô chợt đỏ mặt, lòng cô đang ngất ngây, anh nằm đây, chính là người đàn ông của cô, tất cả đều thuộc về cô. Điều mà cô ao ước mong chờ, như một niềm tin trong cuộc sống. Cô mừng suýt khóc, chả biết lòng cô từ bao giờ lại yếu đuối thế. 

Cô đã đợi cậu rất lâu rồi... tường chừng như đã bỏ cuộc. 

Một ngày, cô đang ngồi soát lại hết đống tài liệu mới. Phải, vừa mới có tin tức về bọn khủng bố. Việc mà từ trước tới giờ chưa có. Mục đích của chúng, có lẽ chính là làm náo loạn thành phố trong cuộc diễu hành vũ trang vào năm ngày tới. Công việc hiện tại của nhóm giải phá bom mìn Alpha chính là tìm ra nơi đặt bom và gỡ chúng trước khi thành phố này náo loạn.

Cô rối tung rối mù với mớ tài liệu và bản đồ thì Trung tá Thịnh từ đâu bước tới, miệng còn lầu bàu

- Tìm mấy ngày rồi vẫn chưa ra, không hiểu bọn chúng dấu ở đâu rồi. 

- Không rõ nữa, vẫn chưa xác định được loại bom gì nên việc dò tìm vô cùng khó. 

Đại sảnh dồn dập người, ai cũng mải miết tập chung việc nhiên cứu. Đại úy Du phóng con xe như điên vào gara. Chạy thục mạng lên đài phát, thông báo tin khẩn cáp, mồ hôi túa đẫm trán, không một gây phút nào đôi mắt đen đó hết căng thẳng 

Hai tiếng sau, có tiếng còi hú từ sở canh sát thành phố. Mười mấy con xe lao khỏi gẩ tiến thẳng về phía đường quốc lộ.

- Có chuyện gì thế? - Lệ Nhị buông mớ tài liệu, hỏi trung tá Thịnh. 

Ông ta  không trả lời mà hớt hải vào phòng nhấn máy gọi 

- Nhị Hắc, bên đó thế nào rồi?

-..............

- Được tôi sẽ tới đó ngay, cẩn thận. 

Lệ Nhị vừa nghe thấy vậy liền vào phòng, tim như đập loạn

- Đôi trưởng đang nói chuyện với ai thế? Nhị Hắc sao lại ở đó?

Thiếu tá Thịnh  vội vã chạy đi, không một lời nói nào. 

Cô khó hiểu, mặc bộ chuyên bảo hộ lên, đem theo dụng cụ cẩn thận.

- Anh Cương, Hắc đâu? - cô hỏi một đồng nghiệp cũng đang trong phòng lấy đồ dụng cụ

- Nhị Hắc đã tới cầu đôi từ sáng rồi, nghe nói ở đó có chút may mối. 

- Sao, vậy mà không ai nói chuyện này cho tôi hết.

Cô tức giận, lao ra khỏi cơ quan.

- Làm ơn cho tôi lấy xe. - Phóng chiếc xe của đội Alpha đi. Người trông xe còn ngớ ngẩn chưa hiểu chuyện gì

Đội Phá bom mìn Alpha gần như đã có mặt đầy đủ ở hiện trường cây cầu đôi Trường Thạch. Cây cầu đôi  bắc qua con sông nhỏ tuy nhiên lại bị tách rời ra, giữ cố định bằng bộ dây cáp chắc chắn. Cây cầu này vừa được hoàn thành 2 năm trước do một nhà thiết kế người Nhật tạo ra, chất liệu của cầu hoàn loàn được làm bằng kính chịu lực, tuy mỏng manh nhưng thực sự rất rắn chắc. Cây cầu này ban đêm đẹp và thơ mộng vô cùng, điều nổi bật là chỉ cho phép người đi bộ qua đây, mỗi ngày sẽ chạm vào nhau lúc 12 giờ trưa, sau đó lại tách rời nhau ra về hai hướng của thành phố.

Lệ Nhị thấy Nhị Hắc từ xa thì vội chạy lại

- Em tưởng mấy hôm nay anh đều ở dưới phòng nghiên cứu, hóa ra anh lại ở đây. Làm gì thì cũng nên thông báo cho em chứ, làm em lo lắng chết đi được. 

Nhị Hắc đang mặc bộ đồ bảo hộ kín mít, chỉ nhìn thấy mỗi đôi mắt qua kính. Cậu lấy tay vỗ vai cô trấn an. Cô cau mày khó chịu. Dù nguy hiểm hay gì, cô cũng chẳng muốn cậu đi một mình, ít nhất, hãy để cô cùng đi với cậu. Lòng cô chí ít cũng không mong chờ và lo lắng. 

- Như nào rồi? - Lệ Nhị hỏi Thiên Thành, đang dùng máy dò mìn 

- Có sóng nhưng rất yếu, chứng tỏ mìn được đặt ngay xung quanh đây. Giờ chỉ là không biết chỗ nào vì sóng lúc yếu lúc mạnh lúc lại không thấy nữa.

Mọi người hoang mang, chưa khi nào lại xảy ra tình trạng này, người lại đổ cho máy dò mìn bị hỏng, nhưng không phải, khi thử với loại mìn khác thì máy báo động rất chính xác.

Tối đó, cả Nhị Hắc và Lệ Nhi đều ở lại phòng nghiên cứu, dò nhiều sách báo, đội dò mìn ở lại hiện trường cố gắng tìm ra quả mìn đó. 

Sau một hồi nghiên cứu, tiếng chuông điện thoại vang lên

Nhị Hắc bèn nhấc máy

- Có chuyện gì?

- Nguy to rồi, đoạn đường tới cây cầu đôi Trường Thạch đã bị bom nổ làm hỏng hết cả, đội phá bom có rất nhiều người bị thương nặng và không thể đi cấp cứu được. Hãy mau đến đây đi. 

Nhị Hắc tức giận, mắt đỏ lừ

- Khốn kiếp.

Cậu thét lên, cô chưa bao giờ thấy Nhị Hắc mất kiểm soát như vậy, có lẽ, vụ này khó nhằn hơn cô tưởng.

Sau đó, cậu đi xin lệnh cấp trên, cho phép sử dụng trực thăng quân đội để tiến vào khu vực đã được phong toả.

Trung Tá Thịnh suy nghĩ

- Hắc, tôi biết cậu sốt sắng, nhưng hiện tại chúng ta không thể làm gì được, ở đó khói đen mù mịt, trực thăng không có cách nào tiếp cận, vả lại cũng không có không gian để đáp xuống.

- Nhưng tôi cũng không thể ngồi trong này an toàn để mặc đồng đội của mình nguy hiểm ngoài đó. 

- Tôi biết... tôi biết. 

Trung tá Thịnh gật gù vỗ vai cậu

- Thôi thế này đi, tôi đã điều cho cậu một chiếc trực thăng C5. Cậu phải nhảy dù từ trên cao xuống. Cẩn thận một chút.

- Cảm ơn

Giọng cậu dứt khoát, định ngoảnh đầu đi thì cửa phòng vội mở mạnh

- Thưa Trung tá, tôi muốn tham gia cùng Nhị Hắc

- Lệ Nhi à, tôi nghĩ tốt nhất cô nên ở lại đây, nghiên cứu nhiều một chút. - Ông Thịnh nhăn nhăn mày.

- Ông ấy nói đúng, em nên ở lại đây, anh đi sẽ về nhanh thôi. - Nhị Hắc nói thầm

- Không được, em nhất định đi cùng với anh. 

Sau một hồi kì kèo từ phòng Trung tá ra tới cửa lớn, cuối cùng Nhị Hắc cũng đồng ý cho cô đi. 

Trực thăng bay nhanh trên bầu trời, từ xa đã nhìn thấy những cột khói đen rất lớn, khung cảnh hoảng loạn, người dân được bên cảnh sát sơ tán nhanh chóng tới phía trung cư khá xa. 

Trời nhập nhèm tối, mặt trời chuyển đỏ chuẩn bị lặn xuống.

- Có đói không? - Ngồi trên khoang máy bay, cậu ân cần hỏi cô

- Giờ này là lúc nào rồi mà nói chuyện đói hay không chứ. - Cô xuề xòa, tập chung xếp lại thống thiết bị tháo gỡ bom chuyên dụng.

Cậu dùng hai tay xoay vai cô lại, nhìn bằng ánh mắt lo lắng. Mấy ngày hôm nay bận rộn, quả thực không có nhiều thời gian để chăm sóc cho cô. Nhìn quầng đen sẫm dưới đôi  mắt mệt mỏi của cô mà cậu xót, ngón tay chạm nhẹ lên môi, cúi xuống hôn nhẹ một cái

- Dù như nào, cũng đừng đối xử tệ bạc với bản thân, đừng làm đau lòng anh. 

Tim cô thổn thức, từ khi nào mà cậu biết nói mấy lời ngọt ngào này thế. Miệng cô tủm tỉm cười, ôm chầm lấy cậu.

- Vậy, sau khi xong vụ này, nhất định phải mời em một bữa no nê đấy.

- Được rồi, nhưng phải hứa với anh, đừng để bản thân rơi vào nguy hiểm... anh thực sự sẽ không thể nào chứng kiến được điều đó đâu. 

Cô mỉm cười thật tươi, gật đầu. 

- Anh cũng vậy, em thực sự.... chúng ta.... anh biết đấy, chúng ta mới tái ngộ... nên em...

Cô xúc động nhất thời, suýt chút nữa thì khóc, nhưng cậu nhanh trí đã vùi đầu cô vào ngực mình. 

- Đừng khóc, anh không muốn thấy bất kì giọt nước mắt nào của em nữa. 

Cô lặng lẽ gật đầu, cô lớn rồi, hơn nữa còn là quân nhân, nên biết kìm nén cảm xúc một chút. 

Trực thăng tiếp cận sát nhất có thể. Hai người đeo dù, chuẩn bị nhảy xuống.  Nhị Hắc nắm thật chặt tay cô, gật đầu, cả hai người nhảy ra khỏi máy bay.

Dù bật lên, cậu vẫn nắm tay cô rất chặt, không khí xung quanh thổi rào rào, lồng ngực có phần sợ hãi, tai cô ù đi, có hơi chút chóng mặt, nhưng nhìn sang bên lại thấy cậu, cô không còn phải lo lắng gì cả. 

Bên dưới, cảnh sát cơ động đứng tập trung khá đông, phong tỏa hết các lối đi. Trung sĩ Mạnh vội vã chạy lại đưa báo cáo cho Nhị Hắc

- Thưa Trung úy, báo cáo xét nhiệm nồng độ chất gây nổ và nguyên nhân gây nổ tạm thời.

Cậu đọc lướt qua báo cáo, đồng thời cũng vội vã hỏi

- Có thiệt hại gì về tính mạng không?

- Tạm thời thì chưa, nhưng cứ như thế này, chắc chắn sẽ có.

Cậu nhắm nghiền mắt, tay như muốn vò nát cả đống báo cáo. Mặt đường bị nứt nghiêm trọng, những tòa nhà cao ốc khu vực đó vì thế cũng nghiêng ngả dần.

Bộ đàm bên hông cậu réo lên

"... Alo, Đồng chí Nhị Hắc nghe rõ, đội giải phá bom mìn Alpha đã tập hợp xong, giờ họ đang đến chỗ cậu, công việc bây giờ là dò ra những quả bom cuối cùng để lát họ đến sẽ cùng gỡ bỏ...."

- Rõ...

Cô mở hòm dụng cụ, lấy máy quét bom siêu tinh vi mới mua được từ bên Mỹ về. Bước chân cô chắc chắn từng chút một. Nhị Hắc tới bên cạnh cô, nhìn một lượt chiếc máy.

- Một chút cũng không có tín hiệu. 

Đột nhiên, máy cậu kêu

- Có chuyện gì vậy?

" - Thưa trung úy, phía tượng đài đường Thanh Liên đã bị nổ, hiện tại phát hiện hai quả bom đang chạy, thời gian là 15 phút nữa, cần người của tổ Alpha ứng cứu. "

- Mau chóng di tán người dân ở đó đi. 

Lại vội vã dùng thoại đàm liên lạc với Trung tá Thịnh để lập tức cho trực thăng quay lại phía Đường Liên gỡ bom.

Cậu tiến gần với chiếc cầu, máy điện thoại của cậu lại không hể thực hiện được cuộc gọi, những âm thành rẻ rè vô cùng khó chịu. Như một tia điện rẹt ngang, cậu chợt nhật ra.....

- Là bom từ.... chính là bom từ. 

Điện thoại có khả năng bị nhiễu sóng khi tiếp xúc với loại bom đó trong khoảng cách gần.

Cô đứng từ xa nhưng vẫn có thể nghe thấy âm thanh cậu nói, lòng cô giấy lên sự nghi ngờ. Bom từ, Việt Nam chưa hề phát triển được loại bom này. Vả lại ngoài cô với Nhị Hắc từng sang Mỹ đào tạo thì không ai có thể giải được loại bom này. Nhớ ngày trước cũng có 2 người cùng sang theo kế hoạch trao đổi đào tạo sinh viên nhưng hai người đó vẫn còn ở lại đấy tiếp tục học.

- Nhị Hắc.... Sao anh lại kết luận như vậy?

- Phải Nhi, nếu không tin, em chuyển sang chế độ cho bom từ đi. Cái máy này mang từ Mỹ, nhất định có chức năng đó. 

Cô dường như không nghĩ tới chuyện này. Hai người mở may cài đặt, quả thực có chức năng đó. Khi vừa kích hoạt, tiếng báo động của máy vang lên chói tai. 

Cô run run, mắt nhìn cậu 

- Nhị Hắc... quả thực là bom từ. 

Hai người đưa ánh mắt lên chiếc cầu đôi, tiếng gió nghe đâu còn văng vẳng mịt mù trên đó. Từng áng mây trời còn trong veo hiển hiện, nhưng lòng cô mây đâu đã giăng lối mịt mù. Cô sợ. Chẳng biết cô sợ điều gì. Từng tiếng tút báo dài của chiếc máy trên tay càng làm cô run sợ. Có phải... cô đang sợ... 

..... sợ cậu sẽ bất chấp tính mạng để gỡ quả bom nguy hiểm đó. 

Cô sợ đủ điều, tự dưng, tim cô ích kỷ, cô thấy hơi hối hận vì sao ngay từ ngày đâu, không ngăn cản cậu đi vào con đường này. Ngay cả cô nữa, khi đó cũng bất chấp vì một người cũng dấn chân. Giờ dám trách ai?

Cô là tự ngốc nghếch, nhưng ngày tháng xa nhau làm cô đau đớn từng cơn, cô không còn dám đối mặt nếu nhưng một lần gặp lại cảnh đó. Ngươi ta nói, hoa rơi vô ý, nước chảy vô tình. Cô làm sao để biết được, những quả bom đó sẽ cướp cậu khỏi tay cô bất cứ lúc nào.

- Lệ Nhi. - Giọng cậu từ tốn

Cậu nắm tay cô, nói với cô rằng hãy đợi cậu ở đây, cậu chỉ lên đó coi một chút, rồi sẽ xuống.

Sự sợ hãi trong cô lại ảo mộng bốc lên. Bàn tay cô muốn níu chặt áo cậu, nhưng lý trí một người quân nhân không có phép cô làm thế. Đôi mắt cậu nghiêm nghị, nhưng cũng rất đằm thắm nhìn cô, còn cô, chỉ biết gật đầu lia lịa để cậu mau chóng rời khỏi chỗ cô, không muốn cậu nhìn thấy cô khóc. 

Ngay từ khi cậu bước chân đi, nước mắt cô không kim được mà rơi xuống. Khó lòng nào mà giữ lại được. 

Thời gian cậu ở trên đó chỉ đếm tới vài tiếng, nhưng với cô, nó chậm chậm như vài thế kỉ vậy. Đi cùng cậu còn có anh Hoàng và hai người phá bom của đội Beta nhưng chân cô vẫn cứ thấy run. 

Một lúc lâu, cô cứ chăm chăm chỉ nhìn theo bóng của cậu xa xa. Cô thực sự không thể chịu nổi cái cảnh đứng nhìn thế này, tay cô vén dây chắn hiện trường rồi đi thẳng lại gần nhất. 

Cô muốn được nhìn thấy cậu rõ nhất có thể.

Cậu nhìn thấy, đứng lên, khuôn mày nhăn lại, cậu không thích cô đến gần như thế.

Lỡ..... nổ thì sao?

Cô nhìn thấy cậu lòng vui lên hẳn, ít ra, cậu vẫn trong tầm mắt mình. ậu nhanh nhẹn cầm sổ bút ghi ghi chép chép. 

Vừa hay, Trung tá Thịnh đi tới, một cách rất khẩn trương, thấy Lệ Nhi còn đang ngửa cổ lên nhìn mới nói

- Sao lại đứng đây?

- Chào đội trường, tôi đang theo dõi. 

- Bom được tìm thấy rồi, giờ họ đang chuẩn bị phá bom. Cô còn đứng ở đây hay sao?

Cô nghe như trời động, rõ ràng cậu bảo là chỉ lên đó xem tình hình một chút, bây giờ thấy rồi lại thôi tự phá một mình mà không báo lời nào cho cô biết. 

Cả người cô nóng rực, như thế cô giận cậu lắm. Cậu chỉ biết nguy hiểm một mình cậu thôi, cô cũng muốn được như thế, chả cần biết nó nguy hiểm cỡ nào, dẫu sao cũng không thể nào để cậu trên đó một mình được. 

Bộ đàm của sếp Thịnh vang lên. Là giọng Nhị Hắc

" Đội trưởng, quả bom được kích hoạt từ xa, hiện thời chỉ còn 10 phút. Nhanh chóng di tán cư dân và yêu cầu đội chống mòn mìn ai có thể giải được bom từ thì lên trên này."

"Có mấy quả bom?" - Đội trường Thịnh gấp gáp

" Báo cáo, có hai quả, tuy nhiên, một quả bên cầu bắc, một quả phía bên cầu nam đã dò ra. Tôi đang ở cầu bắc. Khoảng 12h, chính là 10 phút nữa, hai ben cầu sẽ gặp nhau, quả bom cũng sẽ nổ nếu không gỡ được."

" Được, vậy tôi sẽ đều một người có thể gỡ bom từ."

Lệ nhi lập tức cướp bộ đàm từ tay đội trưởng Thịnh

- Dương, em có thể gỡ bom từ, hãy tin em được không?

" Không được, quá nguy hiểm."

- Nhị hắc, anh đã hứa với em, từ giờ có chuyện gì cả hai sẽ cùng trải qua....

" Đồng chí Lệ Nhi, đồng chí phải tin tôi và đồng chí... hãy đợi tôi trở ra."

Nói rồi cậu cất bộ đàm sang một bên, cô buông tay, nhìn cậu mà đau lòng kiệt quệ. Đến cuối cùng, chỉ có minh cô tin lời hứa của cậu. Gì mà cùng nhau chịu gian khổ? Cái gì mà sát cánh bên nhau? Đều là lời nói dối.

Thật không cách nào chấp nhận được.

Tay cô run run cầm bộ đàm trên tay, ấn kết nối lại. Cậu dường như cũng lưỡng lự một lúc mới chịu nghe

" Hãy cho tôi một cái hẹn chính xác được không, trung úy Dương!" - Cô nói mà lòng quặn thắt

" Nhi, chỉ là công việc, đồng chí đừng căng thẳng."

" Nếu hôm nay có chuyện gì xảy ra... anh tính sao?" - Cô như phớt lờ đi lời nói của cậu

Nhị Hắc dường như buông thiết bị trên tay xuống, ngồi bệt cuống đất thẫn thờ, điều mà cậu đang trốn tránh, cô cuối cùng lại gợi nó lên. Nếu không thể vượt qua... thì....

" Vậy kiếp sau chúng ta..."

Nhị Hắc chưa kịp nói hết câu đã bị cô nói xen vào.

" Lại là đợi, em lại phải đợi sao? Đợi từ kiếp này sang kiếp khác... đợi đến bao giờ mới xuể?"

Mắt cô cay xè, dòng nước mắt tuôn không ngừng, ngực cô nhói lên, rõ ràng... cô đã đợi, đợi rất lâu... cô không thể đợi nữa. 

Nhưng chỉ vài giây tôi, con người vốn mạnh mẽ của cô lại trỗi dậy, cô vứt hết nỗi sợ hãi sang một bên, dùng tay quệt khô nước mắt rồi nói

"Dương à... tôi xin lỗi, tôi không thể đợi đồng chí sang kiếp sau. Kiếp này... tôi đợi đủ rồi, tôi chỉ biết kiếp này tôi đã yêu đồng chí, vậy thì chi bằng... tôi cứ giữ đồng chí thật chặt ở kiếp này cái đã. Còn kiếp sau, xin lỗi, hãy để kiếp sau rồi tính."

Cô nói một tràng rồi tắt ngấm bộ đàm, chạy một mạch lấy chiếc xe quân đội gần đó rồi lái sang cầu phía nam. 

Cậu đứng bật dậy nhìn theo cô, miệng chỉ kịp gào lên "Không... Lệ Nhi... Nguy hiểm." Rồi sau đó, đã không còn thấy rõ bóng dáng cô trong dòng cảnh sát cơ động. Mắt cậu đảo liên hồi, hình bóng gầy bé ấy như con chim nhỏ vội vã cất cánh lao vào vùng trời giông tố. Tại sao con chim nhỏ lại dũng cảm vậy?

Vì nơi giông bão đó.. có người mà nó yêu.

Tim cậu đập mạnh dữ dội, khóe mắt cậu cay không tưởng. Cậu tự thấy mình có lỗi.... có lỗi vì đã không tôn trọng quết định của cô... đã ích kỷ tưởng rằng một mình nơi  nguy hiểm bảo vệ cô thì cô sẽ vui mừng, sẽ yên ổn. Cậu đâu biết rằng, chính điều đó lại khiến cô tổn thương, thấy chạnh lòng đã đau khổ tới vậy. 

Cậu sai rồi... Cô thà chọn nguy hiểm cùng cậu còn hơn được an toàn một mình