Yêu Anh Là Ước Nguyện Cả Đời Không Hối Tiếc

Chương 22: Hạnh phúc




...Anh và cô, cùng nhau đau khố, cùng nhau tuyệt vọng, liệu có thể cùng nhau hạnhphúc?


Sau khi Lâm Mặc tỉnh táo lại, Giang Hạo Vũ còn cảmthấy mệt mỏi hơn. Anh luôn luôn lo lắng Lâm Mặc sẽ phát hiện ra điều gì đó nênđể ý đến tất cả mọi hành động của cô.

Lâm Mặc không hài lòng khi suốt ngày thấy anh ở nhà, cô bảo đảm mình đã khỏerồi, không cần anh phải chăm sóc nữa. Cô đẩy anh ra khỏi cửa đi làm, giúp anhchuẩn bị mọi thứ giống hệt như một người vợ hiền thục.

Giang Hạo Vũ không yên tâm, mặc dù anh nghe lời cô ra khỏi nhà, nhưng đợi đếnkhi cô không để ý lại quay về nấp ở một góc khuất trong vườn, để ý đến nhất cửnhất động của cô.

“Vì sao lại lừa dối em? Em hận anh, em hận anh!”

Lâm Mặc đẩy anh ra rồi chạy vào phòng, khóa cửa lại. Đến khi Giang Hạo Vũ đuổikịp, anh chỉ có thể đứng ngoài lo lắng gõ cửa.

Trong phòng có tiếng đồ đạc bị hất đổ xuống đất và tiếng khóc không thể kìm néncủa Lâm Mặc. Cô vừa khóc vừa nói: “Anh nói anh trai em ở Mỹ, anh nói anh traiem bận công việc, anh không cho em gọi điện thoại, không cho em biết tin củaanh trai. Vì sao anh lại lừa dối em như thế? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vìsao anh trai em lại chết? Vì sao?”.

Giang Hạo Vũ run rẩy, đập cửa mạnh hơn và nói lớn: “Ai nói cho em biết? TuệNhi, em đừng nghe người ta nói bừa”.

“Em tận mắt nhìn thấy, bên cạnh mộ của bố mẹ làmộ của anh trai em, lẽ nào không đủ rõ ràng sao? Trên mộ của anh em còn có ghingày tháng, anh ấy đã mất hơn mười năm rồi, trước khi em mất đi trí nhớ. Rốtcuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao anh em lại mất? Vì sao em không nhớ gì cả? Vìsao?” Cô cố gắng đập lên đầu mình, hy vọng có thể lấy lại ký ức của mười mấynăm qua. Cô muốn biết chuyện gì đã xảy ra, muốn biết vì sao anh trai cô rời bỏcô. Cô không còn người thân nữa, cô chỉ còn một mình, cô không muốn như vậy.

Ở bên ngoài Giang Hạo Vũ rất lo lắng, sợ cô có thể làmmình bị thương. Ý nghĩ đó vừa hiện lên trong đầu, anh nghe thấy có tiếng động như thể một vật nặng rơi xuốngđất, tiếp theo là sự yên lặng.

Giang Hạo Vũ lao người vào đẩy cánh cửa, cánh cửa bật tung ra. Anh lao vàophòng, thấy Lâm Mặc đã bị ngất ngã xuống đất, trên người có rất nhiều mảnh thủytinh vỡ, đâm lên da cô chảy máu.

Anh ôm lấy Lâm Mặc, gọi hai tiếng không thấy cô phản ứng gì, anh vội vàng đưacô đến bệnh viện.

Sau khi kiểm tra, bác sỹ nói cô chỉ bị thương ngoài da, không có gì đáng lo, côbị ngất vì quá đau khổ và sẽ nhanh chóng tỉnh lại.

Giang Hạo Vũ không biết phải đối mặt với cô như thế nào khi cô tỉnh lại, nghĩmãi không ra cách gì, anh đành gọi điện cho thầy giáo của Chương Vận nhờ tưvấn. Nghe anh kể sự tình, ông yên lặng một lát rồi hỏi anh: “Đối với cô ấy,việc anh trai mất là điều không thể chấp nhận được phải không? Anh giấu cô ấycũng vì nguyên nhân này”.

“Vâng.”

“Vậy hãy nói toàn bộ sự thật với cô ấy, cô ấy đã biết việc cô ấy lo sợ nhất rồinên không cần tiếp tục giấu nữa, có lẽ saukhi biết tường tận mọi chuyện, có anh bên cạnh, cô ấy sẽ nhanh chóng chấp nhậnhiện thực.”

“Cháu sợ..Anh sợ cô sẽ lại khép kín mình như cũ và không mở lòng mình nữa.

“Anh phải làm như vậy, không có đường lùi.”

Tắt điện thoại, anh nghĩ lâu rồi quyết định nghe theo ý kiến của ông. Anh bướcvào phòng bệnh, thấy Lâm Mặc đã tỉnh lại, nhưng khi nhìn thấy anh, cô quay đầuđi và không ngừng chảy nước mắt.

Anh bối rối ngồi xuống cạnh cô, nhẹ nhàng nói: “Tuệ Nhi, em muốn biết vì sao emmất trí nhớ phải không? Anh sẽ kể toàn bộ cho em nghe”.

Đó là một câu chuyện rất dài, bắt đầu từ chuyện hiểu nhầm hôm đó, tiếp theonhững ngày tháng ở Thượng Hải và quay về Singapore. Anh vừa nói vừa khóc, cólúc không nói được thành tiếng nhưng anh vẫn cố gắng kể hết tất cả.

Lâm Mặc không quay đầu nhìn anh, thậm chí nhắm mắt lại, chỉ có nước mắt côkhông ngừng rơi. Theo lời kể của Giang Hạo Vũ, trí nhớ của cô như cánhcửa được mở ra, mọi ký ức quay trở lại.

Cuối cùng cô lấy lại được trí nhớ của mình với những ký ứcđau buồn.

Giang Hạo Vũ nói xong, hai người đều yên lặng, Giang Hạo Vũ ngoài cầm chặt lấytay cô, không biết phải làm gì. Anh đang đợi cô đưa ra quyết định.

Cuối cùng cũng đến ngày này, anh không còn căng thẳng nữa. Chỉ cần Lâm Mặc vui vẻ, cho dùcô quyết định thế nào anh cũng chấp nhận. Bởi vì anh cảm thấy có nhiều lúckhông cần để người ấy biết được sự quan tâm của mình. Chỉ cần yên lặng bảo vệcô, cho dù phải rời xa cô anh cũng cam lòng.

Một giờ đồng hồ trôi qua, Lâm Mặc đột nhiên quay lại nói với anh: “Emmuốn về nhà”.

Giang Hạo Vũ không phản đối, làm xong thủ tục xuất viện, anh đưa cô rời khỏibệnh viện.

Lâm Mặc về đến nhà, đi thẳng vào phòng của anh trai rồi đóng cửa lại. Cô muốnđược yên tĩnh để suy nghĩ cho rõ ràng.

Phòng của anh trai cô vẫn giống hệt mười mấy năm về trước nhưng mới hơn rấtnhiều, có thể thấy Giang Hạo Vũ đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết và tỉ mỉ. Từng cănphòng trong ngôi nhà của cô đều được anh lưu lại rõ ràng trong tâm trí, saumười mấy năm anh vẫn có thể đem lại cho ngôi nhà dáng vẻ trước đây của nó.

Tình yêu của anh đối với cô, lòng tốt của anh đôi với cô, sự kiên nhẫn chăm sóccô của anh, sự chờ đợi không từ bỏ của anh... Tất cả hiện lên trong đầu cô. Còncô đã sống theo cảm tính quá lâu.

Cô đứng trong phòng anh trai nhìn xung quanh, bỗng nhiên phát hiện ra có đồ vật không thuộc về anh trai cô.

Cô bước lại xem, phát hiện ra đó là những vật anh cất giữ để che giấu sự thậtvới cô, trong đó có cuốn sổ ghi chép lại các món ăn.

Cô ngồi trên nền nhà, giở từng trang, cuộc sống mười mấy năm của Giang Hạo Vũhiện lên trước mắt cô. Đó là những buồn bã của anh khi phải ra nước ngoài,những đau khổ sau khi chia tay, cảm giác nhớ nhung của anh, nỗi vui mừng sau khi gặp lại và những nghi ngờ băn khoăn tronglòng anh.

Mỗi bức ảnh, mỗi dòng chữ đều thể hiện sự khổ sở mà anh đã phải chịu đựng, thậtsự, trong nhiều năm như thế anh sống không tốt hơn cô, thậm chí còn ngốc nghếchhơn cô, rõ ràng là người bị tổn thương mà sống với tình cảm đó suốt mười mấynăm trời.

Cô biết, anh đang ở bên ngoài chờ câu trả lời của cô, hạnh phúc hay tiếp tụcđau khổ là nằm trong tay cô.

Bỗng nhiên cô nhớ ra khi cô sắp từ bỏ sự sống của mình, linh hồn cô thoát rakhỏi cơ thể và nhìn thấy Giang hạo Vũ định dùng dao phẫu thuật đâmvào tim, cô hiểu ra rằng, hóa ra từ lúcquyết định yêu nhau, họ đã cùng nhau vui vẻ, cùng nhau đau khổ, cùng nhau tuyệtvọng.

Vậy họ có thể cùng nhau hạnh phúc không?

Khi Lâm Mặc mở cửa ra, cô thấy Giang Hạo Vũ đang dựa vào sofa, hình như anhđang ngủ. Thực sự trong thời gian này anh rất mệt và không được nghỉ ngơi. Cônhẹ nhàng bước lại ngồi xuống bên anh, ngắm nhìn anh.

Cô yêu anh, rất yêu anh. Anh củng yêu cô, rất yêu cô.

Họ đã không phản bội lời thề của mình là sẽ yêu nhau, mãi mãi.

Mãi mãi là bao lâu? Đây là câu hỏi cô đã từng tự hỏi mình, nhưng giờ đây côbiết câu trả lời, đó là mãi mãi suốt cuộc đời.

Cô nhẹ nhàng gọi Giang Hạo Vũ dậy rồi nói với anh: “Evan,chúng ta kết hôn nhé!”.

Nhìn thấy nụ cười vui mừng hạnh phúc của Giang Hạo Vũ, cô có thể cảm nhận đượccái ôm ấm áp của anh.

Họ ôm chặt lấy nhau, không nhận ra bố của Giang Hạo Vũ đến chơi.

Ông Giang gõ cửa không thấy có ai, đành tự mình mở cửa bước vào và nhìn thấycảnh đó.

Ông hắng giọng ho hai tiếng để thu hút sự chú ý của Giang Hạo Vũ và Lâm Mặc.

Giang Hạo Vũ nhìn thấy bố, hơi ngại ngùng nhưng Lâm Mặc ở bên cạnh anh lại rấtbình tĩnh.

“Bác.” Cô nhẹ nhàng thốt lên một tiếng.

Ông Giang gật đầu với cô rồi nói với Giang Hạo Vũ: “Con vẫn chưa giải quyếtxong công việc, con phải đi một lần nữa”.

Giang Hạo Vũ ngạc nhiên: “Không phải là đã xong rồi sao?”.

“Con đi một lần nữa xem thế nào!”

Lâm Mặc biết ông Giang có chuyện muốn nói với cô nhưng không muốn để Giang HạoVũ biết, nên khuyên Giang Hạo Vũ đi xem có việc gì.

Đợi Giang Hạo Vũ đi khỏi, ông Giang nói với cô: “Đi cùng bác đến một nơi nhé!”.

Lâm Mặc gật đầu.

Họ đến thăm mộ của bà Giang, cách nhà Giang Hạo Vũkhông xa lắm.

Lâm Mặc đặt một bó hoa bách hợp lên trước mộ, nhìn khuôn mặt hiền hậu của bà.Cô và ông Giang đều yên lặng.

“Mẹ của Hạo Vũ nói với bác, Hạo Vũ đã tìm được một cô gái rất tốt, chắc chắntương lai sẽ hạnh phúc. Nhưng các bác không ngờ lại có sự hiểu nhầm đó, đãkhiến cho cháu phải chịu nhiều đau khổ. Trước khi bà ấy ra đi, bà ấy luôn hỏibác có phải vì bà ấy đi tìm cháu nên các cháu mới chia tay không, cuối cùng bàấy ra đi với nỗi niềm không được giải tỏa đó. Bà ấy nói bà ấy có thể dùng cáchhay hơn, có thể nói rõ ràng hơn để cháu không căng thẳng như thế đáng tiếc làbà ấy đã bỏ lỡ cơ hội. Hôm nay, trước mặt bà ấy, bác thay mặt bà ấy, thay mặtchị gái của Giang Hạo Vũ xin lỗi cháu, hy vọng cháu có thể chấp nhận.”

Lâm Mặc không ngờ ông Giang lại nói với cô những lời như thế nên cảm thấy hơi hoang mang.

“Bác, cháu chưa bao giờ trách bác gái, chuyện năm đó cũng có lỗi của cháu. Bácgái là người rất tốt, rất thân mật với cháu, chỉ vì khi đó cháu không có niềmtin vào mình, không có niềm tin vào Evan nên mới hiểu nhầm như vậy. Nếu cần nóilời xin lỗi, người đó phải là cháu mới đúng, cháu đã có lỗi với Evan.”

“Được rồi, hai đứa giờ đã ổn rồi, chuyện quá khứ không nhắc lại nữa! Con ngườinên hy vọng vào tương lai chứ không phải là quá khứ.”

“Vâng, thưa bác.”

“Vẫn còn gọi là bác sao?”

“Bố...”

Phía xa, Giang Hạo Vũ đang nấp sau đám cây, thấy Lâm Mặc quỳ xuống trước mộ mẹ,anh cảm thấy rất xúc động. Anh dựa vào cây rồi nhìn lên trời và nói: “Mẹ, mẹ đãthấy chưa? Hạnh phúc của con đã quay lại rồi”.

Ồng Giang chọn ngày tốt để Giang Hạo Vũ và Lâm Mặc đăng ký kết hôn ở Singapore.

Họ không tổ chức đám cưới, không báo cho bạn bè ở Trung Quốc, sau khi đăng kýkết hôn về nhà ăn uống sum vầy cùng người thân.

Sau bữa cơm, hai người cầm tay nhau đi bộ về nhà.

“Evan, vì sao không chuyển về nhà ở? Anh không phải lo lắng cho em, việc gì emcũng nghe theo anh.” Lâm Mặc cảm thấy hơi áy náy, đặc biệt là lúc ông Giangmong họ về nhà họ Giang ở.

Giang Hạo Vũ ôm cô rồi cười.

“Anh muốn có không gian chỉ có hai người, ởnhà không được yên tĩnh.”

Lâm Mặc biết anh nói đến việc anh là anh trai lớn, đám trẻ em anh nhìn thấy anhlà xúm lại không muốn xa anh. Giang Hạo Vũ rất có duyên với trẻ con, tương laichắc chắn sẽ là một ông bố tốt.

“Vậy vì sao không tổ chức đám cưới?” Lâm Mặc không cần phải tổ chức đám cướisang trọng nhưng nhà họ Giang có danh tiếng như thế không thể tổ chức đám cướicho con trai đơn giản như vậy.

Về việc này, ông Giang không phản đối, rõ ràng là Giang Hạo Vũ đã nói chuyệnvới ông.

Giang Hạo Vũ dừng lại, kéo Lâm Mặc quay sang nhìn anh.

“Không nghĩ nhiều đến việc khác, trong lòng em, em muốn tổ chức đám cưới ở đâunhất?”

Lâm Mặc yên lặng không nói gì.

“Thượng Hải, đúng không? Bởi vì ở đó có rất nhiều bạn bè thân thiết của em, vìthế em hy vọng sẽ nhận được lời chúc mừng của bạn bè khi gửi gắm mình cho anh.”Anh dừng lại rồi trang trọng tuyên bố: “Anh cũng thế anh cũng hy vọng họ sẽchứng kiến hạnh phúc của chúng ta”.

Hóa ra không phải là không tổ chức đám cưới mà sẽ tổ chức ở Thượng Hải.

Một ông chồng hiểu vợ như vậy thật là hiếm có trên thế giới này. Lâm Mặc khôngkiềm chế được kiễng chân hôn lên môi anh.

“Evan, em yêu anh. Lần này để em thổ lộ trước.”

Giang Hạo Vũ dang tay ôm chặt cô vào lòng rồi hôn cô, không để ý đến người điđường đang nhìn họ.

Ánh trăng trên bầu trời tỏa ánh sáng tuyệt đẹp bao trùm lấy hai người. Người điđường dừng bước, ngưỡng mộ tình yêu của đôi tình nhân, trong lòng thầm chúcphúc cho họ.

Hy vọng họ sẽ hạnh phúc mãi mãi!

Ngày 1 tháng 1 là ngày kỷ niệm năm năm thành lập Secret, đồng thời cũng là ngàyTô Á Nam cùng Secret chính thức khởi quay một bộ phim mới.

Nghi thức được tổ chức ở nhà thờ lớn nhất Thượng Hải khiến cho tất cả các cơquan truyền thông đều cảm thấy rất bất ngờ và khó hiểu. Nhưng không ai để ýnhiều vì chắc chắn tin ngày hôm nay sẽ được đăng lên trang nhất bởi trong mộtbộ phim xuất hiện một diễn viên nữ và hai diễn viên nam nổi tiếng của TranhTinh là một sự kiện hiếm có. Hơn nữa, nhân viên của Trí Thần tiết lộ, ngoàinhững người này còn có sự tham gia của một nhân vật bí mật và đảm nhận vai tròquan trọng nhất trong tác phẩm này.

Tất cả mọi người rất tò mò, rốt cuộc nhân vật bí ẩn đó là ai.

Hai gian của nhà thờ được sử dụng làm phòng hóa trang và nghỉ ngơi, các diễnviên phụ đang hóa trang, Tô Á Nam, Bách Vũ Trạch và Liễu Vân Dật đã chuẩn bịxong, ngồi đợi bên cạnh phòng nghỉ, bên ngoài có rất nhiều nhân viên đi qua đilại chuẩn bị nốt những công việc cuối cùng.

Tô Á Nam và Bách Vũ Trạch không ngừng đấu khẩu, hai năm nay, dưới sự chỉ bảocủa sư tỉ, Bách Vũ Trạch ngày càng biết ăn nóivà nhiều khi thắng thế. Tô Á Nam không phục, thường xuyên gây sự với cậu, chỉcần có mặt hai người, những người khác đều tránh đi đâu đó để không bị lôi ralàm chủ đề bàn tán.

Lần này, trong lúc ngồi đợi đến lễ công bố, họ lại bắt đầu đấu khẩu.

“Em nói với chị, chị không thể nữ tính hơn một chút sao? Thật là làm lãng phíbộ váy phù dâu đẹp đẽ như thế?”

“Này, tôi nữ tính hay không có liên quan gì đến cậu?”

“Chị mà cứ như vậy sẽ bị bạn trai ghét”.

“Cắt, anh ấy dám ghét chị sao?” Tô Á Nam tức giận. Gần đây, cô vừa tuyên bố với cả thế giớitình yêu của mình, cô còn dũng cảm cùng người yêu trả lời phỏng vấn của các tờbáo lá cải.

“Nói đi nói lại, cậu đã chia tay với cô bé đó chưa? Cậu nỡ ra tay với cô bé nhỏtuổi đó sao?” Tô Á Nam phục thù, cô ấy có thể tiết lộ tin kinh thiên động địavới báo chí về đời sống riêng tư của mình, ai bảo Bách Vũ Trạch không muốn côngkhai bạn gái của cậu.

“Cô ấy không nhỏ tuổi, chỉ kém em ba tuổi thôi.”

“Sở thích của cậu thay đổi nhiều quá, lúc thì thích người hơn mình sáu tuổi,lúc lại tìm được bạn gái kém ba tuổi, khoảng cách tuổi tác lớn quá!”

Lần này, Bách Vũ Trạch không nói gì vì vấn đề có liên quan đến mối tình khắccốt ghi tâm của cậu nên cậu chọn cách im lặng.

Tô Á Nam có vẻ như biết mình đã lỡ lời nhưng không chuyển chủ đề.

“Không biết Tiểu Mặc thế nào rồi, Hạo Vũ thối, gần đầy không biết bận rộn việcgì mà rất ít liên lạc với chúng ta, mỗi lần nhắc đến Tiểu Mặc đều nói rất tốt, tốt vô cùng.” Họ chỉ được Giang Hạo Vũ thông báoLâm Mặc đã quên mọi chuyện xảy ra suốt mười mấy năm qua, ký ức dừng lại ở mườimấy năm về trước nên họ không gọi điện cho Lâm Mặc.

“Rất tốt là được rồi, chị đừng làm họ loạn thêm nữa.”

“Này, cậu có ý gì? Tôi làm loạn lúc nào? Nói rõ xem nào!”

Liễu Vân Dật đang ngồi bên cạnh họ tranh thủ ngủ bù, không chịu được tiếng ồn, tức giận mở mắt hét: “Hôm qua tôi phải thức thâuđêm làm MV, mọi người có chút nhân tính hơn được không?”.

Tiếng hét làm hai người mất hứng, “hừ” một tiếng rồi lấy tạp chí trên bàn mở raxem.

Nhưng chỉ yên tĩnh được một lát, hai người bắt đầu cúi đầu nói chuyện thì thầm.

“Trợ lý của tôi không biết chạy đi đâu để mua nước ngọt rồi, tôi nhớ Lâm Mặcquá, cô ấy luôn biết tôi thích ăn gì, uống gì. Người trợ lý này không hiểu vìsao tôi dạy thế nào cũng không được?”

“Sư tỉ, không phải em nói chị, chị đã nghe thấy câu: ‘Tự mình làm, cơm no áo ấm’ chưa?Không phải chị là người nổi tiếngthì có thể ngôi yên vị, sau này thoái ngôi thì không biết làm thế nào?”

“Tôi không như vậy, tôi...” Giọng Tô Á Nam đang ngân cao thì ngừng lại vì cómột chai nước ngọt đưa lại từ phía sau.

Cô nghĩ chắc chắn là người trợ lý ngốc nghếch của cô đã mua nước ngọt về rồi,không quay đầu lại, cô đưa tay nhận lấy. Lúc này, Bách Vũ Trạch cũng được đưamột chai.

“Này, cô giỏi quá, biết tôi thích uống loại này, không tồi, không tồi, có tiếnbộ.” Cô vui vẻ mở nắp, uống một hơi.

Bách Vũ Trạch cũng thấy mình đang cầm trong tay loại nước ngọt mà cậu rấtthích, vui mừng nói với Tô Á Nam: “Đúng là giỏi thật, biết cả loại đồ uống mà em thích. Về phải tăng lương cho cô ấy mớiđược”.

Nói xong hai người đều cười vui vẻ.

Liễu Vân Dật vừa chợp mắt được một lúc, cảm thấy vô cùng tức giận. Anh mở mắt,đang định dạy cho hai người không có nhân tính này một bài học thì giật mìnhkhi nhìn thấy người ngồi phía sau họ.

“Lâm... Lâm Mặc...” Anh không chắc chắn, không hiểu mình có bị ảo giác vì chưatỉnh ngủ không.

Nghe đến tên Lâm Mặc, Tô Á Nam và Bách Vũ Trạch cùng quay đầu lại. Thấy Lâm Mặcđang cười rạng rỡ sau lưng họ, tay cầm một túi ni lông, bên trong có rất nhiềuloại nước ngọt mà họ thích.

“Á!” Tô Á Nam hét lên một tiếng kinh thiên động địa, đứng dậy lao đến Lâm Mặc.Nhưng cô chưa kịp chạm vào Lâm Mặc, có một người chạy vào từ ngoài cửa, đỡ lấyLâm Mặc từ phía sau.

“Á Nam, em đừng như vậy được không?” Giang Hạo Vũ tức giận trách móc Á Nam rồicúi đầu hỏi xem Lâm Mặc có sao không.

Lâm Mặc cười và lắc đầu, bước lên cầm lấy tay Á Nam nói: “Đừng để ý đến anh ấy,anh ấy căng thẳng quá”. Nói xong, cô ôm lấy Tô Á Nam.

Bách Vũ Trạch xúc động đứng bên cạnh, thấy Tô Á Nam đang ngạc nhiên đến sữngsờ, nghi ngờ hỏi Giang Hạo Vũ: “Lâm Mặc khỏe hẳn rồi sao? Không phải anh nóichị ấy đã quên rồi?”

Lâm Mặc buông Tô Á Nam ra, quay sang cười với Bách Vũ Trạch: “Khỏe rồi, hay látnữa chúng ta đến chỗ Chương Vận khám xem sao?”.

“Tuệ Nhi...” Nghe thấy cô nói thế Giang Hạo Vũ chau mày. Anh càng ngày càng hếtcách với cô, Lâm Mặc kết hợp tính cách đơn giản đáng yêu trước đây và sự lạnhlùng sắc sảo sau này nên đến giờ anh vẫn chưa quen với việc thỉnh thoảng cô lạinói đùa.

“Evan, anh lại quên rồi, chứng minh thư của em ghi tên em là Lâm Mặc.” Cô khôngmuốn Giang Hạo Vũ gọi cô là Tuệ Nhi nhưng anh không sửa được.

Lúc này, Tô Á Nam đã bình tĩnh hơn. Cô chuẩn bị lao đến ôm Lâm Mặc nhưng lại bịGiang Hạo Vũ nhanh tay ngăn lại.

“Này, mặc dù Tiểu Mặc đến với anh rồi nhưng dù sao cũng là chị em tốt của em,anh nhỏ nhen thế làm gì?” Tô Á Nam rất tức giận, cấu tay Giang Hạo Vũ.

Giang Hạo Vũ cảm thấy bị bắt nạt, xoa cánh tay bị cấu rồi lớn tiếng phản đối:“Anh không nhỏ nhen. Em lao mạnh như thế làm cô ấy ngã thì sao? Cô ấy vừa cóbầu, không chịu được sức mạnh của em”.

Mọi người ngạc nhiên khi nghe thấy lời anh vừa nói, không dám tin.

“Có bầu?” Tô Á Nam nhắc lại một lần câu nói đó rồi ngạc nhiên hỏi: “Hai ngườikết hôn rồi sao?”.

Lâm Mặc gật đầu, dựa người vào Giang Hạo Vũ, hạnh phúc cười.

Mọi người bắt đầu trách móc: “Này, hai người thật là quá đáng, có còn coi chúngtôi là bạn nữa không? Kết hôn là việc trọng đại như thế mà không nói!”.

Khi mọi người đang nghĩ cách trừng trị hai người, một nhân viên ngó đầu vàogiục: “Nhanh lên, sắp bắt đầu rồi”.

“Tiểu Mặc, hai người đừng đi, một lát nữa bọn mình sẽ xử lý Giang Hạo Vũ.” LâmMặc có bầu nên không thể xử lý được, nhưng ông xã của cô không được may mắn nhưthế. Dám giấu họ là một điều tuyệt đối không thể tha thứ.

Đây là suy nghĩ của tất cả mọi người, ngay cả Liễu Vân Dật lúc đó cũng đã lấylại được tinh thần.

Lâm Mặc đã khỏi bệnh, họ được ở bên nhau, đây là điều rất đáng vui mừng.

Nhìn thấy mọi người đã rời đi, Giang Hạo Vũ nói với Lâm Mặc: “Chúng ta cũng đithay đồ thôi!”.

Lễ khởi quay bộ phim mang tên Chiến dịch Duy Mỹ chính thức bắt đầu. Ba diễnviên chính ngồi ở hàng ghế đầu tiên, đợi người dẫn chương trình nói xong sẽ mờihọ lên sân khấu.

Rất lạ lùng, người dẫn trình không nhắc một tiếng nào có liên quan đến bộ phim,ngược lại giống như đang tiến hành nghi lễ kết hôn trong nhà thờ.

“Thưa các bạn có mặt tại đây, có lẽ các bạn đang cảm thấy rất tò mò vì saoChiến dịch Duy Mỹ được tổ chức ở nhà thờ? Bây giờ tôi sẽtiết lộ bí mật theo yêu cầu của diễn viên nam chính của chúng ta, anh hy vọngtrong một ngày đặc biệt như hôm nay, mọi người có thể chứng kiến hạnh phúc củaanh. Xin mọi người chú ý, đây không phải là một ý đồ đặc biệt của công ty mà là một hôn lễ thực sự. Sauđây, xin mời sự xuất hiện của nhân vật chính của chúng ta.”

Tất cả đều ngạc nhiên nhìn về phía cửa nhà thờ. Mọi người rất hưng phấn, dườngnhư khi nghe người dẫn chương trình nói xong, họ đã đoán được nhân vật chính làai. Hóa ra hai người không giấu họ mà muốn dành cho họ một bất ngờ thú vị.

Không cần phải nghi ngờ, Giang Hạo Vũ chính là diễn viên nam chính trong bộphim, điều này có nghĩa là anh đã lựa chọn sẽ quay lại nhóm Secret sau hơn mộtnăm, Lâm Mặc cũng sẽ ở Thượng Hải làm việc cùng họ.

Đây là điều đáng vui mừng thứ hai trong ngày hôm nay khiến cho ba người giận làkhông thể hỏi Giang Hạo Vũ và Lâm Mặc ngay lúc đó.

Trong tiếng nhạc du dương lãng mạn, cửa nhà thờ được mở ra, hai người bước vàotrong ánh sáng.

Lâm Mặc mặc một bộ váy cưới giản dị, tóc được ghim bằng kẹp tóc màu trắng, trênđầu cô đội một chiếc vương miện dát đá, khoác tay Giang Hạo Vũ. Anh trong mặcmột bộ lễ phục màu đen rất đẹp.

Hai người chầm chậm bước vào trong ánh đèn liên tục lóe sáng, đẹp như thiên sứgiáng trần.

Cuối cùng Tô Á Nam hiểu vì sao công ty sắp xếp cho họ mặc trang phục phù dâuphù rể, hóa ra là vì thời khắc quan trọng này. Họ đứng dậy đón đôi Kim ĐồngNgọc Nữ.

Không biết cha xứ xuất hiện trên bục từ lúc nào.

Giang Hạo Vũ và Lâm Mặc đứng trước cha xứ, ánh mắt rất thành kính.

“Các con có quyết tâm yêu thương, kính trọng lẫn nhau và cùng nhau chung sốngđến hết cuộc đời không?” Cha xứ dịu dàng nhìn hai người.

“Vâng, chúng con quyết tâm.” Giang Hạo Vũ và Lâm Mặc nắm chặt lấy tay nhau.

“Mời hai con hướng về phía người bạn đời của mình và tuyên bố lời thề nguyền.”

Giang Hạo Vũ nhận lời thề nguyền từ cha xứ, quay người đối diện với Lâm Mặc, dịu dàng nhìn cô.

“Tôi,Giang Hạo Vũ xin nhận Lâm Mặc làm vợ và xin hứa, bắt đầu từ ngày hôm nay, lúcthuận lợi hay khó khăn, lúc giàu có hay nghèo khổ, lúc ốm đau cũng như lúcmạnh khỏe, tôi sẽ yêu thương và tôn trọng em đến trọn cuộc đời. Tôi xinthề những lời tôi nói mãi mãi là sự thật.”

Lâm Mặc suýt khóc, ngay cả lúc đăng ký kết hôn, họ chưa bao giờ trải qua cảmxúc thiêng liêng này. Cô nhận lời thề nguyền Giang Hạo Vũ đưa cho cô, mắtnhìn Giang Hạo Vũ và thề: “Tôi, Lâm Mặc xin nhận Giang Hạo Vũlàm chồng và xin hứa, bắt đầu từ ngày hôm nay, lúc thuận lợi hay khó khăn,lúc giàu có hay nghèo khổ, lúc ốm đau cũng như lúc mạnh khỏe, tôi sẽ yêu thươngvà tôn trọng anh đến trọn cuộc đời. Tôi xin thề những lời tôi nói mãi mãi là sựthật”.

“Tathay mặt Chúa tuyên bố hai con chính thức nên duyên vợ chồng.”

Nghi lễ kết thúc, cả nhà thờ ầm ĩ và huyên náo. Tất cả mọi người đều vỗ taymừng hạnh phúc cho hai người. Các cơ quan truyền thông hối hả chụp ảnh, lo sợsẽ bỏ lỡ những bức hình có giá trị.

Thật bất ngờ, Giang Hạo Vũ rời khỏi làng giải trí hơn một năm đã quay trở lạinhư thế này, cô dâu của anh chính là người mà mọi người vẫn thầm đoán, Lâm Mặc.

Tiếp theo là thời gian trả lời phỏng vấn.

“Giang Hạo Vũ, vì sao anh nghĩ đến việc tổ chức một hôn lễ đặc biệt như thế này?” Tất cả mọi nghệ sỹ đều rất bí mật về đám cướicủa mình, chưa bao giờ thấy ai tổ chức công khai rộng rãi như anh.

Giang Hạo Vũ cười nhìn Lâm Mặc ngồi bên cạnh anh rồi nói: “Tôi cảm thấy khôngcần phải che giấu, buổi lễ hôm nay sẽ được phát trên truyền hình đúng không?Tôi muốn nhân cơ hội này thông báo với các fan tin tôi kết hôn”.

Rất nhiều phóng viên có mặt đã từng nói chuyện với Lâm Mặc, hôm nay gặp lại cô,nhận thấy cô không còn lạnh lùng như trước nữa mà rất hạnh phúc đứng bên GiangHạo Vũ đối mặt với tất cả.

“Chị Lâm Mặc, mọi người rất tò mò về tình cảm của chị và Giang Hạo Vũ, chị cóthể tiết lộ một chút không?” Người đưa ra câu hỏi là Lưu Phi, người đã giúp đỡcô trong vụ việc với Lý Vân Thâm. Thật ra, hồi đó thấy Giang Hạo Vũ rất căngthẳng trước Lâm Mặc, cô đã cảm nhận được điều gì đó nhưng không muốn vong ânbội nghĩa đưa tin về đời sống riêng tư của ân nhân lên trang nhất.

Dường như tất cả mọi micro đều hướng về phía Lâm Mặc, chờ đợi câu trả lời củacô.

Lâm Mặc cười: “Chuyện quá khứ không quá quan trọng, tôi nghĩ mọi người nên quantâm đến tương lai, ví dụ như bộ phim mới lần này”.

Mọi người thất vọng, nhưng họ hiểu rõ Lâm Mặc có rất nhiều kinh nghiệm trả lờicác phương tiện truyền thông, thậm chí cô còn giỏi hon cả các nghệ sỹ, lấy đượcthông tin từ cô không phải là chuyện đơn giản.

Lưu Phi tiếp tục hỏi dựa theo câu trả lời của cô: “Như vậy trong tương lai,Giang Hạo Vũ quyết định quay lại, chị sẽ tiếp tục làm trợ lý cho Secret hay trởthành người quản lý?”.

Lâm Mặc chưa trả lời, Giang Hạo Vũ đã cầm lấy micro nói: “Secret đã thiếu mộtthành viên trong hơn một năm, hy vọng bộ phim lần này có thể chứng minh với tấtcả mọi người, Secret sẽ mãi mãi tồn tại. Lâm Mặc dự định tiếp tục làm các côngviệc của cô ấy như trước đây nhưng tình hình hiện tại không phù hợp, tôi hyvọng cô ấy có thể nghỉ ngơi thật tốt, mong mọi người không làm phiền cô ấy”.

“Không phù hợp? Lẽ nào…”

Lưu Phi chưa hỏi hết câu, Giang Hạo Vũ đã giải thích: “Lâm Mặc đang có bầu, hyvọng mọi người sẽ chăm sóc cô ấy nhiều hơn, cảm ơn”.

Một lần nữa, mọi người bị bất ngờ vì câu trả lòi thẳng thắn của anh. Nếu tất cảcác nghệ sỹ đều giống anh thì thật tuyệt, họ sẽ không cần phí sức để chạy theomột nghệ sỹ độc thân.

Nhưng bây giờ anh không còn là người độc thân nữa, không biết nên khóc hay nêncười.

Mọi công việc đã hoàn thành, Giang Hạo Vũ trả lại micro cho người dẫn chươngtrình, lúc này lễ khởi quay bộ phim mới chính thức bắt đầu. Khi người dẫnchương trình giới thiệu các diễn viên tham gia, Giang Hạo Vũ đưa Lâm Mặc vềphòng nghỉ thay đồ rồi quay lại sân khấu.

Sự dịu dàng và quan tâm của anh làm động lòng các phóng viên nữ ở đó, họ tiếcmình không phải là người ấy của anh. Đáng tiếc, đó chỉ là ảo tưởng, họ đànhthêm mắm thêm muối miêu tả ngày lễ vui mừng này.

Nghệ sỹ quay lại, nghệ sỹ kết hôn, nghệ sỹ có con, ba tin này không phải là quábất ngờ trong làng giải trí nhưng vì đó là tuyên bố hùng hồn của Giang Hạo Vũnên sau hơn một tháng, sự kiện này vẫn được bàn luận rầm rộ trên các báo.

Lúc đó lại có tin, Giang Hạo Vũ sẽ kinh doanh một nhà hàng ở Thượng Hải.

Làng giải trí lại bắt đầu sôi động, các phương tiện thông tin đại chúng theosát Giang Hạo Vũ để xác nhận tin này.

Giang Hạo Vũ không thừa nhận cũng không phủ định, các bức ảnh đều được chụp vàolúc anh đang bận đóng phim, ra album mới hay quảng cáo, dường như anh dùng hànhđộng để tuyên bố việc mở nhà hàng chỉ là tin đồn thổi mà thôi.

Tin đồn xuất phát từ Tô Á Nam. Theo cô nói, việc mở nhà hàng ở Thượng Hải làthật, chẳng qua mọi việc đều do bà xã của Giang Hạo Vũ là Lâm Mặc đảm đương màthôi.

Sau ba tháng, các cơ quan truyền thông nhận được thiếp mời của Giang Hạo Vũ,chính thức tuyên bố thời gian khai trương nhà hàng.

Lúc này, Lâm Mặc đã có bầu được sáu tháng, bụng to hơn các bà bầu khác khánhiều. Đến bệnh viện khám, bác sỹ thông báo cô mang song thai. Điều này khiếncho Giang Hạo Vũ rất vui nhưng luôn luôn lo lắng cho Lâm Mặc.

“Sớm biết thế này anh đã không nghe lời em rồi, bây giờ không có cách nào ở bênem.” Tối hôm đó không có thông cáo, Giang Hạo Vũ về nhà sớm với Lâm Mặc, giúpcô mát xa hai chân đang hơi bị phù.

“Em không phải là trẻ con, hơn nữa có thím Vân ở cùng em, anh còn gì không yêntâm nữa?” Thím Vân là người giúp việc của nhà họ Giang, chăm sóc Giang Hạo Vũtừ nhỏ đến lớn. Khi biết tin Lâm Mặc có bầu, ông Giang nhờ thím Vân đến ThượngHải chăm sóc Lâm Mặc.

Giang Hạo Vũ đột nhiên thở dài một tiếng.

“Anh sao thế?”

“Anh lo lắng, đến khi sinh rồi, em sẽ không cần anh nữa.”

Lâm Mặc chau mày nhìn Giang Hạo Vũ, cảm thấy rất buồn cười: “Không phải anh rấtmuốn có con sao? Năm trước đã có fan tặng anh đồ dùngcho trẻ sơ sinh rồi”. Bây giờ còn phô trương hơn, không chỉ fan của Giang HạoVũ tặng đồ dùng cho trẻ sơ sinh,ngay cả fan của các thành viên khác trong nhóm Secret và của Tô Á Nam cũngtặng.

Phòng họ thiết kế cho em bé đã không còn đủ chỗ để chứa quà tặng nữa.

“Anh muốn được ở một mình bên em nhiều hơn! Thời gian mình chung sống chưa đủđể bù cho khoảng thời gian mình xa nhau lâu như thế.”

“Đồ ngốc, chúng ta vẫn còn tương lai mà! Con cái không phải là vật cản giữachúng ta.” Lâm Mặc dựa vào lòng Giang Hạo Vũ, sờ lên bụng mình và cảm thấy rõràng tâm trạng của người làm mẹ.“Nếu không, đợi khi bọn trẻ sinh ra, gửi chúngvề Singapore là được.”

“Không được.”

Lâm Mặc bật cười.

Giang Hạo Vũ phát hiện ra mình bị lừa, lắc đầu, nắm chặt tay Lâm Mặc.

“Anh không nỡ rời xa ai, em và các con đều phải ở bên anh, mãi mãi, mãi mãi.”

“Vâng, mãi mãi, mãi mãi.”

Ba tháng sau, phóng viên Lưu Phi đăng tin trên trang nhất kèm ảnh với tựa đề: “Giang Hạo Vũ,thành viên của nhóm Secret vui mừng được làm bố, cặp song sinh một trai một gáiđều khỏe mạnh”.