Chỉ có điều, Tùy Qua không ngờ ,người xuất thủ đầu tiên với hắn, lại là một tiểu cô nương. Nhìn tiểu cô nương chưa thành niên này, Tùy Qua thật sự không cách nào hạ sát thủ. Định lười xuất thủ, không nhúc nhích đứng yên ở đó. Ông! Ông! Chủy thủ của tiểu cô nương đâm vào người Tùy Qua, giống như là đâm vào một tường đồng vách sắt. Có Tiên Thiên chân khí hộ thể, đừng nói là chủy thủ, cho dù tiểu cô nương này cầm máy khoan điện, cũng không thể đâm vào thân thể Tùy Qua. Tiểu cô nương thấy thanh chủy thủ của mình thậm chí không xé rách được y phục của Tùy Qua, ngược lại hai tay tê rần, không khỏi hoảng sợ, đang định rút đi, đột nhiên thấy hoa mắt, một cái chân bắn ra, hung hăng đá vào bộ ngực của nàng, khiến nàng ngã văng ra xa vài mét. Người động thủ chính là Mục Ngọc Giao. - Cô làm gì vậy? Tùy Qua không hiểu nói. - Cô ta muốn giết anh! Mục Ngọc Giao nói: - Chẳng lẽ anh còn muốn thương hương tiếc ngọc hay sao? Lý Nghệ Cơ đứng bên cạnh nghe thấy, trong lòng cười lạnh, tự nhủ tên tiếu diện hổ nhưTùy Qua mới không biết cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc. - Mấu chốt là cô ta không giết được tôi. Tùy Qua nói: - Còn cô đá cô ta một cước hộc máu, hiện tại có người báo cảnh sát, cô tính làm thế nào? Đợi lát nữa xem cô giải thích với cảnh sát làm sao? - Cô ta là sát thủ, cô ta muốn giết người, cần gì phải giải thích? Mục Ngọc Giao nói. - Cô nghĩ người khác sẽ tin tưởng? Tùy Qua nói tiếp: - Cũng may là cô ra tay, không quan hệ gì đến tôi. Bằng không, tôi phải ôm tội danh khi dễ tiểu cô nương lên người rồi. - Anh. . . Mục Ngọc Giao đang định nổi giận, thấy có người vây quanh liền nói: - Chúng ta đi nhanh thôi! - Cô mới cần đi nhanh, còn tôi thì không cần. Tùy Qua nói, lúc này thấy một chiếc xe màu đen chạy tới bên này, biết là Hàn Côn đã tới, liền thấp giọng nói với Mục Ngọc Giao: - Cô lên chiếc xe kia đi! Mục Ngọc Giao nhìn thấy mọi người xung quanh có vẻ phẫn nộ, vội vàng triển khai thân pháp, chui vào trong chiếc xe kia. Xe lập tức khởi động, chạy nhanh về phía đầu đường. Xuyên thấu qua cửa sổ xe, Mục Ngọc Giao còn thấy tiểu tử Tùy Qua còn diễn trò cấp cứu cho tiểu cô nương kia, gọi xe cứu thương cho nàng. Mấy phút sau, Tùy Qua mới chui ra khỏi đám người, đi đến chỗ tối, chui lên xe. Sau khi lên xe, Tùy Qua nói với Mục Ngọc Giao: - Tôi biết cô có chút ngạc nhiên, nhưng lại không muốn hỏi. Nhưng tôi có thể nói cho cô biết, sau khi tiểu cô nương kia tỉnh lại, cô ấy sẽ hoàn toàn quên mất trước kia cô ấy làm cái gì. Khi đó, cô ấy có thể lựa chọn lại cuộc sống của mình một lần nữa. - Ta không quan tâm đến chuyện này. Mục Ngọc Giao nói, ánh mắt nhìn về phía đêm tối thăm thẳm. Xe ra khỏi Phát Phong trấn, nhanh chóng chạy về phương hướng thành phố Minh Phủ. Bên trong xe có vẻ chật chội. Người lái xe chính là Tống Lập Hào, ngồi kế bên tài xế là Tùy Qua, ngồi phía sau là hai cha con Hàn Côn, Hàn Trình, sau đó là Mục Ngọc Giao và Lý Nghệ Cơ. - Tùy tiên sinh, thật xin lỗi, tình huống của Trình nhi càng ngày càng tệ, cho nên ta nhất định phải mang theo. Vẻ mặt Hàn Côn lộ ra vẻ bi thương: - Ta không đợi được hắn đưa tiễn trước lúc lâm chung, nhưng ít ra người làm cha như ta, có thể đưa tiễn nhi tử trước lúc lâm chung. - Cha à, đưa tiễn trước lúc lâm chung là cái gì? Hàn Trình mê man nhìn Hàn Côn. So với lúc trước, bệnh trạng ngây ngô của Hàn Trình càng ngày càng nghiêm trọng. Xem ra, mặc dù Hàn Côn đã cố gắng kéo dài tính mạng cho nhi tử, nhưng lại không cách nào chống đỡ già yếu, Hàn Trình là điển hình của sắp già nên hồ đồ. Hiện tại, trí thông minh của Hàn Trình giống như một đứa trẻ. - Hàn lão, ngươi không cần lo lắng. Tùy Qua nói: - Đợi giải quyết xong chuyện này, ta sẽ xuất thủ chữa trị cho Hàn Trình, có thể làm cho thần trí của hắn tỉnh táo. Thậm chí, còn có thể giúp hắn bước vào Tiên Thiên bí cảnh. Nhưng, có thành công đến không, đến lúc đó còn phải xem vận khí của hắn. - Tùy tiên sinh, ta thật không biết nên cảm tạ ngươi như thế nào! Hàn Côn kích động nói. - Nếu ngươi đã xuất lực cho ta, dĩ nhiên ta không thể bạc đãi ngươi rồi. Tùy Qua nói: - Coi như là thù lao cho ngươi. Cho nên, ngươi hãy thu lại tâm tình thương cảm trước đã, đợi lát nữa sợ rằng còn có một trận đại chiến. Nếu như ngươi không hết sức chú ý, vạn nhất lật thuyền trong mương, có thể sẽ mất mặt lớn. - Được. Hàn Côn vội vàng đáp. - Mẹ kiếp, phía trước bị chặn đường rồi! lúc này, Tống Lập Hào mở miệng mắng. Quả nhiên, trên sơn đạo phía trước có một chiếc xe tải bị lật, chắn ngang con đường. Tống Lập Hào đang muốn xuống xe điều tra tình huống, Tùy Qua đột nhiên nói: - Ngươi cứ ở trên xe. - Lý Nghệ Cơ, ngươi đi xuống dò đường cho ta! Tùy Qua quay đầu lại, đột nhiên quát về phía Lý Nghệ Cơ. Lý Nghệ Cơ thoáng chốc sửng sốt, hiển nhiên còn không biết tại sao tiếu diện hổ lại bỗng nhiên nổi giận với nàng. - Đừng ra vẻ vô tội trước mặt ta nữa! Tùy Qua quát lên: - Ngươi là nữ bộc của lão tử , nên có giác ngộ của nữ bộc! Với tinh thần lực của ngươi, làm sao không phát hiện ra nguy hiểm. Khi ở cửa trường học, ngươi ra vẻ trầm mặc, ta không để ý đến. Đến hiện tại, ngươi còn giả vờ như việc không liên quan đến mình. Chẳng lẽ, ngươi muốn thấy lão tử bị người ta giết chết? - Không. . . Không phải. Lý Nghệ Cơ không nghĩ tên tiếu diện hổ này nói trở mặt liền trở mặt, cũng lo lắng bị hắn hành hạ, vội vàng giải thích: - Ta nghĩ ngươi lợi hại như thế, những tên này sẽ không phải đối thủ của ngươi. Cho nên, mới không nhắc nhở ngươi. - Đừng giải thích, mau cút xuống mở đường cho ta! Tùy Qua quát. Trong lòng Lý Nghệ Cơ đầy biệt khuất, chỉ hận không thể thọc cho Tùy Qua mấy đao, nhưng trong lòng lại biết cái mạng nhỏ của nàng đang nằm trong tay Tùy Qua, cũng chỉ có thể giận mà không dám nói gì, vội vàng xuống xe, đi về phía trước. - Tùy tiên sinh, làm sao ngươi biết phía trước có mai phục? Hàn Côn nói: - Ta cũng mới vừa cảm ứng được thôi. - Có những lúc, căn bản không cần phải cảm ứng. Tùy Qua nói: - Con đường này nối thẳng với đường cao tốc, phần lớn xe vận tải vì trốn tránh đóng phí đường bộ, bình thường rất ít đi đường này. Huống chi, nếu quả thật là lật xe, đoạn đường này sớm đã lấp kín mấy chiếc xe rồi, làm sao trùng hợp như vậy, lúc này chiếc xe của chúng ta lại vừa vặn chạy đến. . . Ầm! Ầm! Ầm! Tùy Qua còn chưa nói xong, phía trước đã dày đặc tiếng súng. Lý Nghệ Cơ lửa giận ngập trời, hiển nhiên biến các tay súng ẩn núp phía sau xe thành đối tượng phát tiết. Với dị năng am hiểu tinh thần của nàng, muốn khiến các tay súng này tàn sát lẫn nhau, hiển nhiên là chuyện dễ dàng. Rất nhanh, tiếng súng biến mất. Dưới mưu kế của Tùy Qua, Tống Lập Hào lái xe tới. Lúc này, Lý Nghệ Cơ đã lấy một cây súng, đang bắn liên tiếp về phía hai người. - Đừng lãng phí thời gian, lên xe! Tùy Qua nói với Lý Nghệ Cơ.