- Ngưu Duyên Tranh, lão âm thầm bảo vệ an toàn của Đường Vũ Khê. - Ngoài ra, kêu Hàn Côn xuống núi, nghe ta điều khiển. . . Tùy Qua nhất nhất làm ra an bài, tránh cho lão tử của Phương Thiểu Văn phát điên trả thù lung tung. Sau khi an bài, Ngưu Duyên Tranh, Tống Văn Hiên lập tức hành động. Còn Tùy Qua, ở cửa giáo khu Phát Phong chờ Hàn Côn đến. Mới đợi vài phút, điện thoại của Tùy Qua lại vang lên. - Tùy huynh đệ, tôi là Sơn Hùng. “Độc Giao” tìm tôi, cô ta nói muốn gặp mặt cậu. - Độc Giao? Mục Ngọc Giao? Tùy Qua kinh ngạc nói: - Nữ nhân này tìm tôi làm gì? - Cô ta không chịu nói nguyên nhân. Nhưng, cô ta nói phiền toái của Tam Giang đường, cô ta có thể hóa giải cho cậu. - A. Tùy Qua bừng tỉnh đại ngộ: - Tôi biết nữ nhân này muốn làm gì rồi. Như vậy đi, anh kêu cô ta nhanh chóng đến đây, ừ, tôi đang chờ ở cửa giáo khu Phát Phong, càng nhanh càng tốt. - Được, chỗ tôi có xe, tôi sẽ lập tức đưa cô ta đến đấy. Sơn Hùng nói. Khoảng mười phút sau, Sơn Hùng đã đưa Độc Giao tới. Tùy Qua nhìn Mục Ngọc Giao, sau đó nói với Sơn Hùng: - Sơn Hùng, trong thời gian này kêu các huynh đệ của anh cẩn thận một chút. Người của Tam Giang đường có thể sẽ khởi xướng trả thù mọi người. - Tam Giang đường! Chó má! Sơn Hùng kinh hãi nói: - Làm sao Tam Giang đường cứ muốn tìm chúng ta gây chuyện? Mẹ kiếp, chẳng lẽ cũng vì chuyện đất đai lần trước? Chút chuyện như thế cũng khiến bọn họ gây chiến. . . Tùy Qua khoát tay áo, cắt đứt lời Sơn Hùng: - Nguyên nhân không quan trọng, quan trọng là ... Mọi người phải cẩn thận. Nhưng, có lẽ bọn họ sẽ không nhằm vào người của Cuồng Hùng bang, cho nên cũng không cần quá lo lắng. Được rồi, anh về trước đi, an bài đám người Dao Găm chuẩn bị một chút, vạn nhất bọn họ tìm tới, ít nhất cũng đã có phòng bị. Sơn Hùng biết chuyện quá khẩn cấp, cũng không nhiều lời, lập tức lên xe, nhanh chóng rời đi. - Được rồi, Mục Ngọc Giao, cô có thể nói. Tùy Qua nói với Mục Ngọc Giao. Hôm nay Mục Ngọc Giao lại thay đổi phong cách ngày thường, khoác một chiếc áo gió màu trắng, quần màu trắng, ngay cả giày cũng màu trắng. Trên đầu tết tóc đuôi ngựa, dây buộc tóc, cũng là màu trắng. - Cảm ơn anh đã giết chết Phương Thiếu Văn. Ngoài ra, nếu như anh giúp tôi giết chết cha con Phương Đông Trạch, Phương Thiếu Đằng, tôi sẽ ủng hộ ngươi làm lão Đại của Tam Giang đường. Tôi chỉ cần nắm được vị trí nhị đường chủ Tam Giang đường là được. Mục Ngọc Giao nói ngay vào điểm chính. - Cô không muốn làm lão đại Tam Giang đường? Tùy Qua hơi có chút kinh ngạc. Xem ra, nữ nhân này vẫn tương đối lý trí. - Tôi muốn. Nhưng, hiện tại tôi tới không phải vì đàm phán, mà là vì mau sớm đạt thành hiệp nghị. Mục Ngọc Giao nói: - Huống chi, tôi chỉ cần lấy lại là được, anh cảm thấy thế nào? - Tôi cảm thấy không được. Tùy Qua nói. - Anh còn muốn nhiều hơn? Mục Ngọc Giao nhíu mày nói: - Vậy chúng ta có thể thương lượng . - Không, tôi nói cho cô biết, tôi hoàn toàn không có hứng thú làm lão Đại Tam Giang đường. Tùy Qua nói: - Tôi là sinh viên đại học thời đại mới, tiền đồ bừng sáng, không có đạo lý thoáng cái đã trở thành thành viên hắc bang? Ngoài ra, tôi không thích chiếm tiện nghi của nữ nhân. - Vậy anh có tính toán gì? Mục Ngọc Giao nói. - Tính toán của tôi rất đơn giản. Cô vốn là lưu manh hắc bang, hơn nữa cũng có chút quan hệ sâu xa với Tam Giang đường, cho nên cô làm lão Đại là thích hợp nhất. Còn tôi, cũng không cần chỗ tốt của Tam Giang đường các người, chỉ có điều sau này nếu có lúc cần đến, nếu điều kiện cho phép, cô phải trợ giúp tôi, đây chính là điều kiện của tôi. - Đơn giản như vậy sao? Mục Ngọc Giao tựa hồ không tin tưởng Tùy Qua chỉ có yêu cầu đơn giản như vậy. - Chính là đơn giản như vậy. Tùy Qua đáp. - Vậy tại sao anh lại giết chết Phương Thiếu Văn? Mục Ngọc Giao nói: - Thoạt nhìn, anh cũng không giống như người thích làm loại chuyện phí sức vô bổ như vậy. - Đúng vậy, tôi không phải người như vậy. Cho nên, Phương Thiểu Văn căn bản không phải do tôi giết. Tùy Qua nói: - Bởi vì tôi không có hứng thú với Tam Giang đường, tôi cũng không cần thiết giết chết Phương Thiểu Văn. - Nhưng, hiện tại khắp tỉnh Minh Hải đều cho anh là người giết chết Phương Thiếu Văn, hơn nữa Phương Trạch Đông đã tuyên bố, ai có thể giết chết anh, có thể được thưởng một tỉ. Mục Ngọc Giao nói. - Ừ, tôi biết, cho nên hiện tại bất luận Phương Thiểu Văn có phải do tôi giết hay không cũng không quan trọng, chỉ cần tôi bắt được Phương Trạch Đông, tất cả vấn đề đều có thể được dễ dàng giải quyết. Tùy Qua nói: - A, còn cả nhi tử Phương Thiếu Đằng của hắn. Mục Ngọc Giao len lén đánh giá Tùy Qua, đây là lần đầu tiên nàng thật tình quan sát kỹ thiếu niên này. Bởi vì lúc này nàng mới phát hiện, thiếu niên này còn phức tạp hơn tưởng tượng của nàng. Lần trước Mục Ngọc Giao từng giao thủ với Tùy Qua, kết quả thua một chiếc du thuyền, theo Mục Ngọc Giao thấy, Tùy Qua chỉ là một thiếu niên công phu tốt, ngang ngược càn rỡ mà thôi. Nhưng hiện tại, Mục Ngọc Giao mới phát hiện Tùy Qua không đơn giản như vậy. - Lúc nào chúng ta lên đường? Mục Ngọc Giao nói: - Anh nên biết đạo lý binh quý thần tốc, tiên hạ thủ vi cường. Tôi đã cho người đến thành phố Minh Phủ, bất cứ lúc nào cũng nghe theo sắp xếp của tôi. - Tôi biết binh quý thần tốc. Tùy Qua nói: - Nhưng dù thần tốc, cũng không thể đi lúc này? Trời đông giá rét, sắc trời lại tối, tôi thấy người của Phương Trạch Đông, có lẽ lúc này cũng không đuổi tới đây, không phải sao? Mục Ngọc Giao liếc nhìn Tùy Qua, nàng không rõ tiểu tử này lớn lên như thế nào, lúc này lại còn nói giỡn. Phương Trạch Đông là ai, hắn chính là ngón tay cái của gianh hồ tỉnh Minh Hải, vậy mà tiểu tử này, biết rõ Phương Trạch Đông đang chuẩn bị đối phó hắn, lại còn cười được. - Mua hoa đi. . . Mua hoa đi. . . Lúc này, một tiểu cô nương bán hoa đi tới, nói với Tùy Qua: - Ca ca, mua cho hai vị tỷ tỷ xinh đẹp hai bó hoa tươi đi. Mục Ngọc Giao đứng bên cạnh, nhất thời đỏ mặt. Tùy Qua cười cười, nói: - Tiểu cô nương, bán hoa thì bán hoa thôi, sao bên trong hoa còn cất giấu một con dao làm gì? Mục Ngọc Giao vừa nghe, lập tức cảnh giác, quay đầu nhìn lại, lại thấy Tùy Qua đang cười híp mắt nhìn tiểu cô nương kia. Tiểu cô nương trong lòng có quỷ, nghe Tùy Qua nói như vậy, hai bàn tay nhỏ bé chợt lóe, trực tiếp lấy ra hai thanh chủy thủ đâm về phía lồng ngực Tùy Qua. Tốc độ cực nhanh, động tác tàn nhẫn. Không ai ngờ, một tiểu cô nương bán hoa đáng thương, lại có thể trong nháy mắt biến thành sát thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh. Xem ra, Phương Trạch Đông treo giải thưởng một tỉ, lập tức có tác dụng rồi. Đừng thấy bây giờ Tùy Qua đã có chút ít danh tiếng trong giới tu hành, nhưng trên thực tế hắn vẫn là kẻ danh tiếng bừa bãi, cho nên không có nhiều người biết hắn rút cuộc lợi hại như thế nào. Vì vậy, Phương Trạch Đông treo giải thưởng như vậy, dĩ nhiên có rất nhiều dân liều mạng động thủ với hắn.