Muốn nói tâm tư này của Vương Yến, ánh mắt vẫn là linh động. Tuy rằng nàng xem ra Ngưu Tiểu Hoa bây giờ cuộc sống khẳng định tốt rồi. Thế nhưng năm mới này, bọn họ còn trông cậy vào dính chút ánh sáng của Ngưu Tiểu Hoa. Thế nhưng nha đầu kia tay không trở về, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra a? Lẽ nào, toàn bộ đều không có? Nghe nói trong thành phó lưu hành quét thẻ ngân hàng gì đó, thế nhưng nơi này cách ngân hàng đó là có trên dưới một trăm dặm đường xa a. Cho nên nói, Vương Yến quan tâm hành lý, càng nhiều là quan tâm Ngưu Tiểu Hoa hơn. - Tẩu tử đây sao? Hành lý, ở phía sau, là ở chỗ đó. Ngưu Tiểu Hoa xoay người, chỉ chỉ Tùy Qua đang nắm xe lừa. Vương Yến thấy một xe lừa đồ vật, mắt đầu lấp lánh ánh sao, thậm chí cảm giác lúc trước bị nước suối đông cứng trên tay đều trở nên ấm áp hơn. Còn Ngưu Đại Bản lúc này cũng vui vẻ tiến nhập vai trò, cười đến toe toét nói rằng: - Vương Yến, xem đi, ta đã nói ta gả muội muội cho người tốt không phải sao? Ngươi nhìn một cái xem, tặng quà tết này cũng đều dùng xe lừa để kéo. Ngươi còn ước ao cưỡi xe máy trở về người làm công, trong tay cầm theo chút hàng tết trong thành thị, liền để ngươi thấy mà ước ao. Ngươi nhìn muội muội ta xem, đây là phong cách cỡ nào. - Đó là...đó là, muội muội ta chính là có tiền đồ. Vương Yến liên tục tán thưởng: - Muội tử của ta mặc bộ y phục này thật xinh đẹp, so với minh tinh trên ti vi còn xinh hơn, không biết giá bao nhiêu tiền, vài trăm sao? - Không biết, người khác đưa, đoán chừng cũng phải hơn một nghìn đi. Ngưu Tiểu Hoa từ khi đọc sách, cũng đã thấy quen mặt, biết y phục này Trầm Quân Lăng đưa cho cùng với giày ủng đều không phải mặt hàng thông thường. Do đó liền đem giá cả mặt hàng so với giá trên thị trường đề cao hơn một ít. Bất quá, nàng đoán chừng sẽ không biết được, Trầm Quân Lăng tặng y phục cho nàng đó chính là mười vạn đấy. Thế nhưng, giá cả hơn một nghìn này cũng đã đủ để kinh sợ Ngưu Đại Bản và Vương Yến. Vương Yến ngẩn người, sau đó hướng phía Ngưu Đại Bản nói rằng: - Còn suy nghĩ cái gì nữa, nhanh đi giúp muội tử đem hành lý kéo qua a. Được rồi, muội tử, tiểu tử đẹp trai kéo xe kia là ai a, người kéo xe cho ngươi sao? - Đó không phải, hắn...hắn là lão công của ta. Thanh âm của tiểu Hoa rất thấp, có vẻ cực kỳ xấu hổ. - Ai nha, chính là nam nhân của ngươi sao? Vương Yến cười nói: - Cái này thì có gì mà phải xấu hổ a. Đẹp trai như vậy, đàn ông có tiền như thế toàn bộ Bạch Lưu Câu cũng tìm không ra người thứ hai đâu. Lúc này còn ngượng ngùng gì nữa, đều trông cậy vào dính chút ánh sáng của ngươi đấy! Lúc này, Ngưu Đại Bản đã giúp Tùy Qua đem xe lừa kéo đến bên dòng suối. Khi đi qua khe suối, con lừa kia tính tính bướng bỉnh lại nổi lên, một mực không chịu bước qua dòng nước. Ngưu Đại Bản ngực như lửa đốt a, thật vất vả xe hàng tết này mới về đến nhà. Con lừa này lại khăng khăng không chịu phối hợp. - Vẫn là để ta làm đi. Tùy Qua cười cười, vuốt ve cái đầu lừa kia, thoải mái mà dắt nó đi qua, sau đó đem xe lừa dừng lại ở cửa phòng. Ngưu Đại Bản đã bắt đầu đem hàng hóa mừng năm mới trên xe dời tới trong nhà. Đồng thời nói Tùy Qua thật là người tài ba, ngay cả con lừa bướng bỉnh đều nghe theo hắn. Đương nhiên, Ngưu Đại Bản cũng không biết, vừa rồi khi đi qua khe suối, Tùy Qua trên căn bản là cả lừa lẫn xe đều cùng nhau nhấc đưa qua. Tùy Qua vốn dĩ dự định đến trợ giúp. Thế nhưng Ngưu Đại Bản và Vương Yến kiên trì không cho. Hai người này phỏng chừng cũng đã nhìn ra. Bọn họ nghĩ Tùy Qua chính là cậu ấm gia đình giàu có. Mặc dù đối với tiểu Hoa rất tốt, thế nhưng cũng không thể để người ta vất vả động chân động tay vào được. Nếu như chọc cho nhân gia mất hứng, sau này bọn họ còn muốn dính ít ánh sáng trên cơ bản là không thể nào. Ngưu Đại Bản thường ngày hay làm mấy chuyện kéo kéo đạp đạp, thế nhưng lúc này đây khuân đồ đúng là rất nhanh nhẹn. Chớp mắt một cái, đã đem tất cả đồ vật để trên xe đều dỡ xuống, toàn bộ dọn vào bên trong phòng, thật chỉnh tề ngăn nắp. Thấy hơn phân nửa gian nhà toàn đồ đạc, Ngưu Đại Bản đã có một loại cảm giác thỏa mãn, nghĩ năm nay có thể có một cái tết no đủ rồi. Mặt khác, lòng hư vinh cũng bắt đầu bành trướng, tựa hồ hận không thể đi tới tất cả các nhà trong thôn đều đến nhà của Ngưu Đại Bản hắn hỏi thăm một chút, để người khác biết nhà hắn làm lễ mừng năm mới như thế nào. Đồng thời, Ngưu Đại Bản cũng bắt đầu cảm khái nhè nhẹ, nghĩ thầm khi còn bé quả nhiên không có thương yêu tiểu Hoa đứa muội muội này vô ích. Hiện tại nàng gả cho một người tốt, bản thân mình cũng có thể dính chút ánh sáng của nàng. Về phần năm đó tiểu Hoa thiếu chút nữa bị bọn họ gả cho một kẻ ngu si. Ngưu Đại Bản tựa hồ đã quên mất. Vả lại khuê nữ từ Bạch Lưu Câu đi ra ngoài phỏng chừng đều thuộc loại như vậy. Đột...đột...đột... Lúc này một chiếc xe gắn máy dừng ở đối diện suối nước. Lúc này một nữ tử trang phục xinh đẹp từ trên xe nhảy xuống tới, hướng về phía Ngưu Tiểu Hoa không ngừng ngoắc tay: - Tiểu Hoa, thật sự là ngươi sao? Bọt nước văng khắp nơi. Xe máy từ chỗ nước cạn vọt tới. Thiếu nữ trang phục xinh đẹp trên xe, không, chắc hẳn là thiếu phụ. Mặc dù tuổi tác có chút non nớt, khoảng chừng so với tiểu Hoa lớn hơn một hai tuổi, nhưng đích xác đã là vợ của người ta rồi. Thiếu phụ này là hảo hữu của Ngưu Tiểu Hoa, là Lý Tuệ. So với Ngưu Tiểu Hoa thì về nhà mẹ đẻ. Bất đồng là Lý Tuệ so với Ngưu Tiểu Hoa "xuất giá" sớm hơn một năm, phỏng chừng gả cho gia đình này xem như là không tệ. Cuộc sống trôi qua cũng vô cùng tốt. Tài xế xe máy là lão công của Lý Tuệ, hai mươi lăm tuổi, tên là Lưu Dương, hình như là một hộ làm ăn tư nhân. Lý Tuệ lôi kéo Ngưu Tiểu Hoa, vẫn là một trận ân cần hỏi han. Trọng tâm câu chuyện của nữ nhân phỏng chừng luôn luôn không rời khỏi ăn mặc, thủ thế, mỹ dung các loại. Sau khi hàn huyên vài câu, Lý Tuệ đã hỏi: - Tiểu Hoa, ngươi lần này cũng là về nhà mẹ đẻ sao? Tiểu Hoa có chút ngượng ngùng gật đầu. Trên danh nghĩa, nàng đích xác có thể xem như đang về nhà mẹ đẻ. - Chồng ngươi đâu? Lý Tuệ lại nói. Ngưu Tiểu Hoa đã chỉ chỉ Tùy Qua. Tùy Qua thằng nhãi này không muốn dính vào trọng tâm câu chuyện của nữ nhân, do đó rất nhàm chán ở một bên chải lông cho con lừa. Ai biết, Lý Tuệ vừa nhìn Tùy Qua đang kéo một con lừa gầy, nhất thời cũng có chút ý tứ coi thường. Dù sao, tốt xấu gì lão công của nàng cũng là đi một con xe máy giá trị vài nghìn đấy. - Hắn đang làm cái gì? Lý Tuệ hỏi. - Đang học đại học. Ngưu Tiểu Hoa nói. - Cái gì? Vẫn còn đang đọc sách a? Lý Tuệ lại nói: - Đó không phải là còn được gia đình cho tiền để tiêu dùng sao? Ngưu Tiểu Hoa hiển nhiên không có ý tứ cùng với Lý Tuệ so đấu, đổi chủ đề nói: - Tuệ tỷ, ngươi có cuộc sống không tệ a, xe máy này đều mua được, coi như là từ bên trong Bạch Lưu Câu thoát khỏi nghèo khổ.